Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 309: Ký ức sâu trong lòng




<!-- --> Lúc Mộng Thanh Linh rời đi, Phượng Hề chuẩn bị cho người theo dõi nàng. Nhưng bị Tiêu Thu Phong ngăn cản. Trừ phi hắn tự mình ra tay, nếu không không có ai có thể tránh khỏi sự dò xét của hai lão miêu. Cho nên chuyện này thực sự không có tác dụng gì.

Trong một ngôi biệt thự hào hoa, Mộng Thanh Linh khẽ thở dài, ngồi xuống trước mặt lão già.

Lão già bỏ chiếc chén Long tỉnh trên tay xuống, nhẹ giọng hỏi: "Sao, không thuận lợi?"

Mộng Thanh Linh còn chưa mở miệng nói, lão già đã nói với lão miêu phía sau nàng: "Các người nói trước đi"

Một người trong hai lão miêu trả lời: "Là một cao thủ, chúng tôi không thể xác định sâu cạn của hắn. Xem ra Đinh lão nói hắn từng đánh bại Hầu lão cũng không phải là giả vờ. Thực lực của hắn, tuyệt đối không dưới tam long"

Lão miêu còn lại cũng nói: "Có mấy người rất quen mặt. Những người này đều là nhân vật cấp cao ở Đông Nam. Tiêu gia đầu tiên là khống chế xã hội đen, bây giờ ăn cả hắc lẫn bạch"

Lão già trầm ngâm không nói gì, khoát tay, hai lão miêu lập tức rời đi.

Mộng Thanh Linh nhìn lão già một cái, cười cười nói: "Lão gia gia có phải lo lắng người đó sẽ gây phiền toái cho người? Người yên tâm, con có thể đảm bảo, hắn sẽ không"

Lão già hơi sửng sốt, kỳ quái hỏi: "Tại sao?"

"Bản tính"

"Bản tính?" Lão già cười khó hiểu, nói: "Nói nghe xem nào"

Mộng Thanh Linh lập tức trở nên nghiêm chỉnh, nói: "Đều nói bản tính con người rất phức tạp, có tốt có xấu. Thực ra theo con thấy, bản tính con người đều là tham lam, hơn nữa đời người chỉ theo đuổi có mấy thứ, đó chính là tiền tài, quyền lực và phụ nữ"

Lão già hơi chấn động, sau đó cười bất đắc dĩ. Điều này với ông ta mà nói là rất quen thuộc. Chỉ là mỗi câu nói của ông ta sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người. Cho nên ông ta không thể giống như Mộng Thanh Linh, không hề kiêng nể.

"Hắn đã khống chế cả Đông Nam, có quyền lực tuyệt đối. Điều này đối với hắn mà nói cũng đã đủ. Mặc dù con cũng không hiểu về hắn. Nhưng có thể nhìn ra, hắn không phải một người quá ham mê quyền lực. Mà đối với tiền tài, tin rằng cả đời này hắn tiêu thế nào cũng không hết"

Lão già hỏi: "Tiêu gia có tài lực lớn như vậy sao?"

"Tiêu gia có tài lực này hay không, con không biết. Nhưng Tiêu gia có thể đuổi Lâm gia ra khỏi Đông Nam, cũng đã để lộ ra vài thứ. Hôm nay con gặp một người ở Tiêu gia, cô ấy là đáp án cho tất cả câu hỏi của con"

"Ai?"

"Ngón út trong năm ngón tay, nghe nói hình như là một trong những người phụ nữ của hắn"

Ánh mắt lão già có chút kinh ngạc, như lẩm bẩm nói một mình: "Tiêu gia có quan hệ với Bàn Tay Vàng. Tiêu gia tại sao lại có quan hệ với Bàn Tay Vàng. Chẳng lẽ hai Tiêu gia thực sự có điểm tương đồng sao?"

Lão già nói: "Thanh Linh, con có biết không, Bàn Tay Vàng thần bí trên thế giới thực ra có tên thật là Tiêu Hào Vân, là anh ruột của Long tương Tiêu Mại Phi. Bọn họ... bọn họ bây giờ chắc không còn con cái. Vì sao lại có quan hệ với Tiêu gia?"

Mộng Thanh Linh biết Bàn Tay Vàng, cũng biết Long tương. Nhưng chưa hề nghĩ đến hai người lại là anh em ruột.

"Bọn họ đều là những người ưu tú nhất trên đời, tại sao lại không có con cái. Ai, đây thực sự là tổn thất của quốc gia. Lão gia gia, thực ra bọn họ ưu tú như vậy, có rất nhiều người thích bọn họ, tại sao lại không kết hôn?"

"Long tương có vợ, không chỉ có vậy, vợ ông ta còn là nhân viên tình báo xuất sắc nhất quốc gia. Nhưng rất đáng tiếc, năm đó khó sinh mà chết. Mà lúc ấy Long tương đang chấp hành nhiệm vụ bên ngoài. Cái chết của ông ta bây giờ là một trong những tài liệu tuyệt mật, là một vụ án mà người ta không thể giải thích"

"Vốn tưởng rằng thằng bé kia có thể kế thừa ý bát của Long tương, chỉ là..."

Mộng Thanh Linh cả kinh hỏi: "Long tương có con. Vì sao con chưa nghe ai nhắc đến người này?"

Lão già nói: "Đương nhiên không ai dám nhắc đến. Huyết mạch Tiêu gia có một thể chất kỳ lạ, được xưng là phách, có thể từ từ thành thục theo sự trưởng thành của cơ thể. Con nhìn Bàn Tay Vàng hôm nay, cùng với Long tường năm đó, cũng biết khả năng đó xuất sắc như thế nào. Đó giống như một thanh đao, người biết đều muốn nắm giữ nó trong tay. Đương nhiên càng ít người biết càng tốt"

Mắt Mộng Thanh Linh đảo đảo, cầm lấy tay lão già, có chút nũng nịu nói: "Lão gia gia, người có thể nói cho con biết đứa trẻ đó là ai không. Cũng đã hơn hai mươi năm rồi, hắn chắc là đã trưởng thành mà" Lão già thở dài: "Bây giờ nói cho con cũng không sao. Bởi vì hắn đã chết, con cũng biết"

Mộng Thanh Linh ngẩn người sau đó có chút sợ hãi nhìn lão già, miệng há hốc, trong cổ họng phát ra tiếng kêu lí nhí: "Là tên con trai đáng ghét đó..."

"Tất nhiên, là nó. Thực ra cái chết của nó lúc này đang được xếp vào hàng tuyệt mật, cũng là vụ án không có lời giải"

Mộng Thanh Linh kích động hỏi: "Lão gia gia, chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn có uy hiếp với ai đó nên có người giết hắn?"

Lão già gật đầu, đây chỉ là suy đoán, nhưng rất có thể.

Ánh mắt lão già có chút thương tiếc, nói: "Thanh Linh, cũng may con ghét hắn. Nếu như con thích hắn, chẳng phải cả đời này sẽ oán hận ta sao. Ôi, thực ra ta đã tính sai, không bảo vệ được hắn. Hắn căn bản không hề hay biết gì về thân thế của mình, không hề đề phòng, nếu không cũng sẽ không dễ bị hãm hại như vậy. Con cũng biết, trong huyết mạch Tiêu gia có một lực lượng tương tự như huyết mạch Mộng gia con, có mẫn cảm trời sinh, bẫy rập bình thường không hề có tác dụng với hắn"

"Hơn nữa cứ một thời gian, lão Hầu đều trình lên báo cáo của các thành viên Long tổ. Ông ta rất chú ý đến người này. Long Tổ lúc đó, hắn xuất sắc nhất"

Mộng Thanh Linh lâm vào trầm tư, mà lão già nói thêm: "Nếu không vì quyền lực, không vì tiền tài, vậy phụ nữ..."

"Con nhìn những người phụ nữ bên cạnh hắn, có thể nói người đàn ông dù háo sắc đến đâu, sau khi có được bọn họ cũng đã cảm thấy thỏa mãn" Mộng Thanh Linh nói mang theo sự khẳng định.

Đông Nam nhất tỷ Phượng Hề, Bách hợp trong Đông Nam tma hoa Liễu Yên Nguyệt và Tulip Trác Ngưng Tuyết. Còn có siêu sao quốc tế Phương đông thần nữ Thiên Nhan Duyệt. Có một người trong số đó đã là quá đủ, người đàn ông này còn có tất cả bọn họ. Đối với hắn mà nói vậy là đủ rồi.

Lão già gật đầu, biết Mộng Thanh Linh nói có lý. Nhưng nếu như không có ham muốn gì, vậy một loạt động tác của hắn rốt cuộc là vì sao?

"Bây giờ ta chỉ muốn biết hắn rốt cuộc là ai"

Một kẻ ăn chơi trác táng đột nhiên bay lên, đó không phải là truyền kỳ mà là thần thoại. Lão già giờ phút này chỉ muốn biết điều gì tạo nên thần thoại đó.

"Con hôm nay đã thử qua, không có tác dụng gì, không dò xét được gì hết. Thông tâm thuật của con có chút bài xích đối với hắn. Giống như trên người hắn có cấm chế với thông tâm thuật. Người không nên nói con không giúp người, không có cách nào ạ. Trừ phi người có thể lấy được máu của hắn.

Lão già cười nói: "Tin tức ta rời đi đã được truyền ra, có lẽ trong vòng ba ngày Đông Nam sẽ rất náo nhiệt. Những người đó ở Bắc Kinh lâu như vậy, tin rằng đến Đông Nam sẽ rất phóng túng. Đông Nam là địa bàn của hắn, tin rằng hắn sẽ rất bận. Tìm cơ hội lấy một ít máu của hắn, chắc là có thể"

Mộng Thanh Linh tinh nghịch đứng lên, cười nói: "Theo con thấy, người đàn ông này rất khó đối phó. Lão gia gia, người nghĩ thì nghĩ, nhưng tuyệt đối không được để hắn hiểu lầm nếu không sẽ rất phiền phức. Nếu như con đoán không sai, người muốn hắn giúp người làm chuyện gì đó, vậy càng phải xử lý cẩn thận"

Mộng Thanh Linh rời khỏi phòng khách, đi vào phòng ngủ. Người như một quả bóng hết hơi, vô lực ngã xuống giường. Trước mặt lão già nàng đã phải vất vả chống đỡ.

Từ trong cổ áo, từ từ lấy ra một chiếc vòng cổ kỳ quái. Thứ này, nàng luôn mang theo bên người, người không biết còn tưởng rằng vật báu hiếm có trên thế giới. Nhưng chỉ nàng mới biết đó chỉ là một chiếc cúc bình thường. Chỉ là sau khi được nàng tỉ mỉ trang sức, nó đã biến thành hình trái tim.

Nàng nắm lấy nó, vốn tưởng rằng theo thời gian tâm sự đó sẽ từ từ quên đi. Nhưng nàng căn bản không nghĩ tới, thì ra nàng căn bản chưa từng quên, mà nó nằm sâu trong lòng nàng. Lão gia gia vừa nhắc lại, trí nhớ đó đã không thể kiềm chế.

Lệ tuôn ra như suối, từ từ rơi xuống, tay từ từ vuốt ve chiếc cúc, nàng rất hối hận, hối hận một lần gặp gỡ cả đời âm dương cách biệt. Nếu sớm biết như vậy, nàng đã cho hắn chiếm tiện nghi.

Chỉ đáng tiếc, dù thông minh đến đâu nàng cũng không thể thấy được tương lai.

Nàng hận người đàn ông đó, trước kia hận, bây giờ vẫn hận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Trước kia hận hắn vô lễ, hận hắn phóng túng không biết thương hương tiếc ngọc. Bây giờ hận hắn nhẫn tâm, hận hắn còn chưa trả nợ mình mà đã rời bỏ nàng.

"Anh đã nói, chỉ cần tìm được anh, có thể dùng chiếc cúc này đòi bất cứ thứ gì tôi muốn? Người đàn ông đáng ghét, anh nuốt lời. Anh căn bản không phải là đàn ông. Không ngờ lại đi gạt phụ nữ. Tôi hận anh, hận anh, cả đời này đều hận anh"