<!-- --> Nụ cười còn chưa tắt, nắm tay của Tiêu Thu Phong đã đập thẳng vào mặt hắn, một tiếng hét thảm, tay đã che kín mắt, nhưng máu từ ngón tay chậm rãi chảy ra, một quyền này, tuy không lấy mạng hắn, nhưng con mắt này, phỏng chừng không giữ được.
Tiêu Thu Phong tàn ác như vậy, ngoài dự đoán của mọi người, bất kể là chửi bậy hay đùa giỡn, chỉ cần ra máu, thì không khí liền trở nên khác lạ.
Trác Ngưng Tuyết càng sợ hãi hơn, bị Thiên Nhan Duyệt nắm chặc tay, cơ hồ phát run, giờ phút này, nàng mới biết được, người đàn ông này hung ác, một quyền đã đánh cho người ta ra mắt. Nàng chống đối hắn nhiều lần như vậy, không biết hắn có đánh nàng không?
Bốn tên bảo vệ đã vọt lên, mà tên mập Sinh ca đã trừng mắt nhìn, làm bọn họ lập tức dừng lại, còn hắn cũng đứng dậy.
"Bằng hữu đủ mạnh mẽ, không biết xưng hô thế nào?"Mặc dù là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng thằng mập này không có vẻ ngu, ra tay hung ác thế này, người bình thường không làm được, nói cách khác, người kia cũng có chút phân lượng, hắn đương nhiên cần tìm hiểu một chút. Hơn nữa, đánh mù mắt một người, cũng không cần làm cho hắn đau.
Tiêu Thu Phong đã đối mặt với hắn, cười nhạt, nói: "Dạy dỗ rác rưởi, mày cũng không phải tốt lành gì, tao với mày tuyệt đối không có quan hệ, cũng không muốn tạo lập quan hệ, bây giờ, bọn mày có thế cút, tốt nhất là cút khỏi Đông Nam, nếu không thì không còn cơ hội trở về"
Sinh ca biến sắc, trở nên điên cuồng, cười âm hiểm một tiếng, nói: "Mày nhất định không biết tao là ai, bằng không, mày sẽ hối hận vì những lời đã nói ra"
"Công tử của chúng ta là kinh thành..."Một tên bảo tiêu kiêu ngạo mở miệng, muốn đem thân phận tên này nói ra.
Tiêu Thu Phong không cho hắn cơ hội, cũng không cho hắn động tác gì, đứng trước mặt tên đó, giơ tay nắm cổ hắn lên, sau đó ném mạnh xuống.
"Rầm"một tiếng, cả thân người đụng trúng cái bàn gỗ, bàn gãy làm hai, mà tên bảo tiêu này, một tiếng rên cũng không có, trực tiếp ngất đi.
Lần này, chấn động đó nhập vào tâm trí chúng, mấy tên chó theo đuôi cũng sợ đến mức câm miệng, lúc này, bọn họ đã gặp phải một động vật máu lạnh, trên mặt không một tia thương hại.
"Tao không muốn biết bọn mày là ai. Chỉ muốn chúng mày cút đi. Biến mất trước mặt tao, tự giác một chút, được không?"
"Khốn kiếp..."Tên mập Sinh ca lập tức quát: "Đánh chết nó cho tao, tất cả trách nhiệm tao chịu"Quả nhiên cường hãn, đánh chết người không cần đền mạng. Phỏng chừng ông già thằng này cũng là quan lớn, bằng không hắn làm sao kiêu ngạo như vậy được?
Ba tên bảo tiêu lao lên, tên mập mạp khôi ngô cũng đánh tới, mang theo sự độc ác vô cùng. Hắn chưa từng chịu sỉ nhục như vậy, nếu để cho người đàn ông kia rời đi, Sinh ca về sau còn mặt mũi gì nữa?
"Tiểu Duyệt, đánh... đánh nhau rồi, mau tìm người hỗ trợ đi"Giờ phút này, Trác Ngưng Tuyết từ cả kinh đã hồi phục tinh thần, nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, vội vàng nắm chặt tay Thiên Nhan Duyệt, lo lắng nói.
Thiên Nhan Duyệt lại không hề lo lắng, năng lực của Tiêu Thu Phong, nàng đã chứng kiến qua. Năm đó ở HongKong, ông xã cũng đã đối phó với những tên như vậy, không tốn một chút lực nào, chỉ bằng đám phế vật này, làm sao có thể gây hại cho anh ấy?
"Chị Tuyết Nhi, không cần sợ, ông xã rất lợi hại, chị nhìn đi, những tên này đều không phải là đối thủ của anh ấy, chị yên tâm đi"
Vừa nói xong, giữa sân chỉ còn một mình Tiêu Thu Phong, đương nhiên là trừ hai nàng ra, còn có hai thằng sợ đến mức rùng mình, xem ra cũng là bạn của tên súc sinh kia.
"Mày... mày thật to gan, ngay cả con trai của bộ trưởng cũng dám đánh. Mày nhất định sẽ trả giá, mày nhất định sẽ chết"Hai người bị dọa, nhưng vẫn làm ra vẻ cứng miệng, còn dám đe dọa, thật sự không biết cái gì là: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Vốn không muốn gây chuyện, nhưng có kẻ muốn thử, Đông Nam không phải là nơi muốn làm gì thì làm. Nên hắn cần phải giáo huấn một chút, mặc kệ là ai, đánh trước nói sau. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Bốp...bốp..."vài tiếng, răng của hai thằng đó đều bị đánh bay vài cái, muốn mở miệng nói cái gì nữa, nhưng đã không phát ra tiếng.
"Trở về nói với ông già của mày, tao là Tiêu Thu phong, còn nữa, đừng để tao nhìn thấy bọn mày, Đông Nam không chào đón thứ rác rưởi như chúng mày"Tiêu Thu Phong nói xong, xoay người lại, đột nhiên đá vào tên Sinh ca mập mạp kia một cái, toàn bộ thân thể hắn bay đi, đụng vào cái bàn gõ, bàn vỡ làm đôi, còn hắn thì không thể lên tiếng.
Không ai dám lên tiếng, cho dù là bị gãy tay gãy chân hay đau đớn tận xương tủy cũng không dám hó hé. Bọn họ tuy rằng ỷ thế hiếp người, nhưng cũng biết người đàn ông này, còn độc ác hơn bọn họ.
"Nói cho quản lý các anh biết, tôi thiếu ông ta một nhân tình"Có thể trợ giúp hai nàng, Tiêu Thu Phong đương nhiên cần phải chiếu cố một chút, mà người quản lý vừa thức tỉnh kia, nghe được câu nói đó, cả người chấn động, lập tức đẩy hai người phục vụ đang đỡ đây, vọt đến trước mặt Tiêu Thu Phong.
"Cảm ơn, cảm ơn Tiêu thiếu gia, hoan nghênh Tiêu thiếu gia quang lâm"
Mặt đầy máu, nhưng lại vô cùng hưng phấn, bộ dáng kỳ quái của quản lý, làm cho người xung quanh khẽ cười, nhưng ông ta không quan tâm, vì ở Đông Nam, có thể để Tiêu Thu Phong nói là thiếu một nhân tình, chỉ có một mình ông, ông quả thật đáng để kiêu ngạo, ở Đông Nam, ông có thể coi là thuận buồm xuôi gió rồi.
Đông Nam, không ai là không dám nể mặt Tiêu thiếu gia.
Dẫn hai nàng rời khỏi Thương Hạ, quản lý thì ở bên cạnh ân cần lấy lòng, Tiêu Thu Phong cũng không cự tuyệt, chỉ phân phó Quan Đao, dọn mấy thằng đó đi, ném ra ngoài đường lớn, đừng quấy rầy việc kinh doanh của người khác, về phần tổn thất, hắn đương nhiên bồi thường gấp đôi.
"Này, anh kia, anh vừa rồi độc ác quá vậy, bọn họ chưa làm gì mà!"Thật không ngờ, lời này từ trên miệng của cô bé bị dọa cho xanh mặt, Trác Ngưng Tuyết, trời ơi, tại sao nàng lại đi lo lắng cho những kẻ muốn chiếm tiện nghi của nàng. Không biết làm cho Tiêu Thu Phong nên nói thế nào, là nàng quá thiện lương, hay là quá ngu nhĩ???
Thiên Nhan Duyệt nói: "Những kẻ đó giữa ban ngày ban mặt dám làm xằng làm bậy, có thể tưởng tượng rằng bọn họ đã làm ra bao nhiêu chuyện đáng giận, ông xã giáo huấn một chút, cũng là thay trời hành đạo. Để cho bọn họ biết sợ hãi, sau này biết cách làm người"
Ác nhân cần có ác ma trị, mà Tiêu Thu Phong trong lòng Trác Ngưng Tuyết, đã trở thành một ác ma.
"Sao em ngu quá vậy, người ta muốn chiếm tiện nghi của em, em còn lo lắng cho họ, em có não hay không?"Tiêu Thu Phong nhìn Trác Ngưng Tuyết, tức giận mắng.
Trác Ngưng Tuyết sửng sốt, hốc mắt lại ướt, nhìn giống như là một đứa bé ngây thơ vô số tội.
"Bọn họ... bọn họ chỉ muốn... chưa có chiếm được... anh liền ghê tởm như vậy, trước mặt nhiều người đánh tôi... mẹ tôi còn chưa đánh tôi bao giờ, anh thật ghê tởm, tôi nhất định phải nói cho cha nuôi biết, nói cho người biết anh là một kẻ xấu xa"
Nói chuyện với con nhỏ này làm Tiêu Thu Phong tức muốn chết. Lười đáp trả, nhấn ga, tăng tốc, phóng nhanh về Tiêu gia. Nhưng cô em Thiên Nhan Duyệt, đã bắt đầu giảng giải cho Trác Ngưng Tuyết về thị phị cùng với đạo lý của hắc bạch, không biết là có tác dụng hay không, dù sao Tiêu Thu Phong cũng không để ý.
Về đến nhà, mọi người của Tiêu gia liền tụ tập lại, Trác Ngưng Tuyết nhìn thấy Điền Phù, lại khóc ào lên, nói là bị tổn thương gì đó này nọ, rồi thương tâm gì đó. Cả đời chưa chịu ủy khuất như vậy bao giờ, hôm nay đã nếm được mùi vị đó.
Chúng nữ bây giờ mới biết, người làm cho nàng thương tâm, không phải người ngoài, mà chính là Tiêu Thu Phong, bởi vì hắn không nhìn trời mà đánh nàng.
Cũng may là tâm tình của Trác Ngưng Tuyết như một đứa bé, được mọi người khuyên nhũ một hồi, rồi cũng dừng khóc lại, trở lại bình thường. Nếu đổi lại là Phượng Hề hay Liễu Yên Nguyệt hoặc em khác, bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, phỏng chừng là tự giam mình trong phòng, vài ngày cũng không đút mặt ra gặp người.
Trong lúc đó, ở một nơi nào đó của Đông Nam, tên Sinh ca mập mạp được người ta mang về, bác sĩ sau khi kiểm tra xong, báo lại rằng, trên người có mười sáu vết thương nặng nhẹ, tứ chi bị gãy, trong đó có một chân bị thương quá nặng, có thể sẽ ảnh hưởng về sau, nói đơn giản, hắn đã trở thành phế nhân.
Bốn tên bảo tiêu, tỉnh lại ba, còn một đang hôn mê, sống chết chưa biết, chẳng qua tên bị mù đã thanh tỉnh, không biết vì tức giận hay sợ hãi, mà lúc bác sĩ băng bó vẫn không kêu lên gì cả.
Một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, nhìn tên mập đang nằm trên giường, gân xanh đầy trán, thân thể chấn động, lên tiếng: "Là ai làm?"
Tên lưu manh không dám chậm trễ, lập tức nói:"Đái Trưởng, người nhất định phải lấy lại công đạo cho Sinh ca, để cho thằng đó chết không được tử tế..."
Người đàn ông trung niên chuyển mình, lạnh lùng hừ một tiếng, tên lưu manh hoảng sợ, biết người này nghe mình nói nhãm, vội vàng dừng lại một chút, rồi nói: "Hắn họ Tiêu, hình như tên là Tiêu Thu Phong!"
"Đông Nam Tiêu gia, Tiêu thiếu gia Tiêu Thu Phong!"Người đàn ông trung niên nghe xong, không tự chủ kêu lên tên này, Đông Nam Tiêu gia ở kinh thành, từ lâu đã không còn xa lạ, chỉ cần là người có quyền lực một chút, đều biết Tiêu gia tồn tại.