<!-- --> Miệng hai lão già trào máu, lúc này vô lực ngã xuống thật sự làm cho Mộng Thanh Linh hoảng sợ. Không thể nào, người đàn ông trong trí nhớ của nàng cũng không lợi hại như vậy.
Có lẽ mộng mãi là mộng, không thể nào dung hợp với hiện thực, nàng thật sự quá cưỡng cầu.
"Mộng tiểu thư, không có gì, không có gì, ha ha" Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Mộng Thanh Linh, Số bảy vừa cười vừa nói.
Số bốn cũng rất vui mừng, giống như không hề cảm thấy buồn bực vì bị thương. Mà ngược lại nhiều năm như vậy họ thấy rất hưng phấn vì trận chiến ngày hôm nay.
"Anh đã nói, không làm bọn họ bị thương" Mộng Thanh Linh rõ ràng có chút tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong.
Nhưng tâm tư của vũ giả, Mộng Thanh Linh chỉ là một cô gái sao có thể hiểu được. Làm hai lão già bị thương, cũng không phải điều nàng muốn thấy.
"Hai lão bá, thực sự xin lỗi, tôi không muốn làm hai người bị thương"
Số bốn từ từ đứng lên, nói: "Tiêu thiếu gia, cậu đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Thấy cậu, chúng ta thực sự đã già. Thế giới này đã là thiên hạ của cậu. Yên tâm đi, chúng ta sẽ không trách cậu. Nếu cậu muốn có lẽ đã giết chúng ta"
"Có thể đánh bại sự liên hợp của chúng ta trong vòng ba chiêu, cho dù nói cậu là người mạnh nhất cũng không quá đáng. Mộng tiểu thư, chúng ta bị thương, nhưng không liên quan đến Tiêu thiếu gia. Mong cô không trách cậu ta" Số bảy mở miệng nói. Hai lão già đều đồng tình, đương nhiên không phải là giả.
Mộng Thanh Linh không rõ, hai lão già này rõ ràng bị thương nhưng trên mặt không có một tia đau đớn, người lại rất vui mừng.
Trong thế giới vũ giả, cao thủ đạt đến đỉnh cao như bọn họ muốn tiến bộ một chút đã rất khó. Nhưng trận chiến hôm nay tuyệt đối là cơ duyên hiếm có trong đời bọn họ. Giờ phút này bọn họ dù bại cũng cảm thấy vui mừng, trong lòng chỉ đang cảm ơn Tiêu Thu Phong.
Mộng Thanh Linh nói: "Anh đã làm được. Để ba người bọn họ lại đây. Tôi thực hiện lời hứa với anh"
"Hai vị bá bá, chúng ta về thôi"
Không nói một câu gặp lại, ba người đã nhẹ nhàng xoay người rời đi. Mà ba người Dạ Ưng đã theo sát phía sau. Mặc dù thái độ của cô gái này làm cho người ta hơi khó chịu, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn thở dài một hơi. Ân tình mà hắn nợ rốt cuộc đã đáp lại.
Quan trọng là trận chiến với hai lão già này, hắn cũng tăng lên không ít. Lúc này nên về luyện hóa lực lượng tiến hóa này.
Không gọi điện cho Đinh Bổn Quân, vừa về đến nhà liền trực tiếp điều tức khí kình đang bắt đầu khởi động của mình. Nếu tam đại cao thủ Long Tổ đã hội hợp với thủ trưởng. Vậy Đinh lão nhất định biết được hành tung của ông ta, không biết chừng bây giờ đang gặp nhau. Những chuyện còn lại, Tiêu Thu Phong không cần lo lắng.
Chẳng qua giám sát và khống chế Đông Nam, Tiêu Thu Phong không thể buông lỏng. Lực lượng các quốc gia ẩn giấu ở nơi này có rất nhiều người đã rời đi, nhưng không thiếu phần tử đang chờ đợi. Cho nên hôm thứ hai khi Tiêu Thu Phong đang luyện hóa thể năng, Đông Nam lại xảy ra giết chóc.
Lại có rất nhiều cao thủ nước khác bị giết một cách khó hiểu. Chẳng qua khi Tiêu Thu Phong nhận được tư liệu ở hiện trường, thì thấy nhân viên hành động ngoại trừ Long Tổ, còn có lão miêu. Có lẽ đám người theo dõi, tìm kiếm bọn họ đã làm người ta không chịu nổi, đành phải giết.
Lực lượng Trung Quốc không ai có thể khinh thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chẳng qua làm cho người ta kỳ quái đó là đến tận hôm nay Số một vẫn chưa bị bại lộ. Ở Đông Nam đang có rất nhiều người đang tìm chỗ trú thân của ông ta. Mà những người này đương nhiên đều là lực lượng đến từ Bắc Kinh. Hơn nữa lại khá khổng lồ, xem ra mấy gia tộc siêu cấp ở Bắc Kinh đã bắt đầu chú trọng vào chuyện lần này.
Mấy hôm nay Tiêu Thu Phong dành hơn phân nửa thời gian luyện hóa nội kình của mình. Ngoại trừ mấy cô nàng gần gũi, ngay cả vợ chồng Tiêu Viễn Hà cũng hiếm khi thấy hắn. Giờ phút này, Phượng Hề và Vũ đều đẩy cửa bước vào.
Trong lực lượng mà Tiêu Thu Phong tích súc được đều có hai người bọn họ. Liễu Yên Nguyệt và Thiên Nhan Duyệt chỉ là những người phụ nữ bình thường. Chuyện như thế này, các nàng đương nhiên không cần tham gia. Mà các nàng cũng rất tự giác coi như không biết.
Trong lòng các nàng luôn con mình là con dâu Tiêu gia, đó là điều duy nhất.
"Ông xã, trong nhà có rất nhiều khách, đều là những vị khách không bình thường" Phượng Hề cười cười nói, rồi cầm lấy một chiếc khăn ướt ân cần lau cho hắn.
Vũ lập tức nói: "Sứ giả Hoàng gia ở Bắc Kinh đến, bọn họ muốn gặp anh"
Hoàng gia, Tiêu Thu Phong hơi biến sắc. Hoàng gia không ngờ sẽ đến tìm hắn. Năm đó hắn không cho nhà này chút mặt mũi này, càng huống chi Hoàng gia còn định đoạt người phụ nữ của hắn. Triệu Nhược Thần không phải suýt bị gả cho Hoàng gia sao?
"Người này, anh muốn gặp" Tiêu Thu Phong cầm lấy khăn, lau mặt rồi nói. Nhân vật cường đại đó tại sao lại muốn gặp hắn. Chẳng lẽ cũng vì chuyện của Số một.
Vũ là thành viên Long Tổ, đã gặp mặt các nhân vật ở Bắc Kinh. Nàng đương nhiên không thích hợp xuất hiện. Cho nên cùng xuất hiện với Tiêu Thu Phong chỉ có Phượng Hề. Mặc kệ là lúc nào, có Phượng Hề đi cùng, Tiêu Thu Phong rất có mặt mũi. Mà Phượng Hề cũng chưa bao giờ làm cho Tiêu Thu Phong mất mặt.
Dù là sắc đẹp, quần áo, cách làm việc đều không ai có thể sánh bằng.
Đó là một người đàn ông trung niên xa lạ, khoảng trên dưới năm mươi tuổi, nhìn qua thì hơi béo, khuôn mặt hiền hòa, làm cho người ta có cảm giác rất dễ gần.
"Tôi là Tiêu Thu Phong, không biết ông là?" Tiêu Thu Phong rất tùy ý ngồi xuống, không nhắc tới người này có phải là người nào ở Hoàng gia. Dù cho là có, hắn cũng không hề khách khí. Bởi vì ở đây hắn mới là chủ.
Người này cũng không ngại, khẽ cười, trầm thấp nói: "Tiêu thiếu gia, cậu đúng là rất đẹp trai, vẫn nghe nói đến tên của cậu, hôm nay mới được gặp. Xem ra lời đồn không giả. Tôi là Tục Nhân, chỉ là một quản gia nhỏ nhoi trong Hoàng gia ở Bắc Kinh. Lần này được gia chủ sai phái đến Đông Nam làm vài việc. Vì ngưỡng mộ Tiêu thiếu gia đã lâu nên đặc biệt đến thăm"
Tiêu Thu Phong đương nhiên biết đó chỉ là lời khách sáo. Mặc kệ là quan trường hay là thương trường rất nhiều người đều thích như vậy. Mà người quản gia này nhất định đã sống trong cảnh đó quá lâu. Nên khi nói chuyện cũng mang theo sự dối trá đó làm cho người ta khó chịu.
"Quản gia, không cần khách sáo. Nếu có việc ông cứ nói ra. Tôi nghĩ nhân vật lớn như ông không có việc gì sẽ không đến Tiêu gia"
"Tiêu thiếu gia quá khiêm tốn, lần này đến đây gia chủ nghe thấy Tiêu thiếu gia là anh hùng hào kiệt, hy vọng làm bạn với cậu"
Quản gia rất có khí chất, lại rất nhẫn nại. Dù Tiêu Thu Phong có thái độ gì, hắn vẫn có thể duy trì sự bình ổn.
"Gia chủ của ông quá khách khí. Tiêu Thu Phong tôi rất thích kết bạn. Nhưng có thể trở thành bạn với Hoàng gia các người hay không lại khó nói. Chẳng qua tâm tư này của Hoàng gia, tôi xin nhận. Nếu như có thể đến Bắc Kinh một chuyến, tôi nhất định đến nhà chơi"
Thấy Tiêu Thu Phong không hề phản đối, quản gia rất vui, lập tức nói: "Tiêu thiếu gia, gần đây kinh thành có tin đồn, thủ trưởng Số một đột nhiên mất tích, làm cho tình hình càng không thể khống chế. Lần này chúng tôi đến Đông Nam, đều chỉ vì bảo vệ sự an toàn của thủ trưởng. Nếu như Tiêu thiếu gia có thể hỗ trợ thì tốt quá" "Tôi cũng muốn giúp ông, nhưng nói thật tôi không biết gì hết. Chẳng qua tôi có chút khó hiểu tại sao các người lại tìm tôi. Tôi chỉ là một doanh nhân nhỏ nhoi, kiếm được chút tiền sống qua ngày. Nhân vật như các vị cách tôi quá xa. Quản gia, ông tìm lầm người rồi"
Quản gia vừa nghe không hề tức giận, mà chỉ hơi cười nói: "Nếu như nói Tiêu thiếu gia chỉ là một doanh nhân nhỏ, vậy cả Đông Nam không ai ra gì hết. Mấy hôm trước, Tiêu thiếu gia đánh một trận với hai lão già ở công viên Hải Tân, mặc dù không có mấy người biết nhưng tôi vẫn nghe nói qua. Tiêu thiếu gia hẳn là biết thân phận của hai lão già đó không hề đơn giản. Hơn nữa lúc ấy Mộng tiểu thư cũng có đấy. Xem ra cậu cũng đã biết vị trí của thủ trưởng"
Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: "Nếu như các người biết được chi tiết như vậy, vậy cũng nên biết tôi đánh với hai lão già kia chỉ là vì nhìn trúng cô gái đó, muốn đùa giỡn cô ấy một chút. Chẳng qua tôi thực sự không biết hai lão già đó lợi hại như vậy, nghĩ lại cuối cùng vẫn rút lui. Chuyện cái được không bằng cái mất, tôi không bao giờ làm"
Đi một vòng, Tiêu Thu Phong không muốn cho quản gia một tia hy vọng.
Quản gia suy nghĩ một chút, suy nghĩ rất nhiều khả năng, cuối cùng hắn đứng lên, nụ cười vẫn không biến mất.
"Tiêu thiếu gia, đã như vậy tôi cũng không quấy rầy nữa. Chẳng qua gia chủ của tôi có câu muốn nhờ tôi nhắn lại với cậu. Làm bạn với chúng tôi sẽ dễ dàng hơn nhiều so với làm kẻ thù của chúng tôi"
Tiêu Thu Phong không nói gì, cũng không thể hiện gì, chỉ khẽ đưa tay lên ra vẻ tiễn khách. Nhưng Phượng Hề ở phía sau có chút tức giận. Quản gia mặc dù khách khí, nhưng câu nói cuối cùng rõ ràng là có ý uy hiếp.
Tiêu gia không cho phép ai uy hiếp.