Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 373: Khách đêm khuya




<!-- --> Hoắc Phi Trữ tâm tình kích động, nhưng trong miệng vẫn lạnh giọng quát: "Người thanh niên, câu chuyện này không đáng cười chút nào, ta hỏi anh, bác của anh, tên là gì?"

"Tiêu Hào Vân!"Đối với lão già này, Tiêu Thu Phong không muốn giấu diếm.

Lão già lại hỏi: "Hắn đang ở đâu?"

"HongKong!"

Lão già rời đi, không nói một cái gì, nhanh chóng rời đi. Thậm chí cả việc mua tòa nhà này cũng bị vứt sang một bên, không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện cháu trai xuất hiện, ông không dám tin, bởi vì ông lo lắng, đây chỉ là một giấc mộng thôi.

Cho nên, ông cần phải chứng minh, Tiêu Hào Vân đương nhiên ông biết, bởi vì đã là anh em kết nghĩa với Tiêu gia, người con gái kia cùng hôn sự của Tiêu Mại Phi, đều do hắn chủ trì, tuy rằng chỉ gặp mặt vài lần, nhưng Hoắc Phi Trữ tin tưởng, chỉ cần gặp lại, hắn có thể nhận ra ông.

Lão già vội vã rời đi, hai cô bé kia cùng Tư Mã Lạc bước vào, bọn họ đương nhiên rất ngạc nhiên, lão già Hoắc gia này, vì sao lại ép bán căn nhà này, tuy rằng nơi đây có phong cách cổ xưa, nhưng trong kinh thành, loại nhà như vậy không phải là ít. Với điều kiện của Hoắc lão, chỉ cần muốn một căn nhà, không phải là chuyện khó khăn gì, vì sao ông ta lại chọn căn nhà này"

"Anh rể, lão già kia quái lạ quá, tại sao ông ta lại ép anh bán nhà, hơn nữa tòa nhà này em chưa từng nghe bá mẫu nhắc qua, thật sự là của anh sao?"Bị lão già này quấy rầy, Liễu Yền Hồng đã bắt đầu hoài nghi, tòa nhà này có phải là do anh rể lấy từ trong tay người khác không.

Tiêu Thu Phong trừng mắt nhìn nàng một cái, không nói gì, giờ phút này, hắn đang suy nghĩ, lão già cần chứng thực, tin chắc rằng sẽ nhanh chóng chứng minh thân phận của hắn, không biết đến lúc đó, ông ta có đồng ý nhận lại mình hay không, nếu nhìn nhận nhau, thì hắn sẽ bù lại như thế nào cho những năm cô độc của hai ông bà đó.

Nghe bác nói, hai ông bà còn rất khỏe mạnh, tuy rằng thân thể hơi khô gầy, nhưng coi như rất khỏe, xem ra hẳn là có thể hưởng thụ hạnh phúc đoàn viên.

Đinh Mỹ Đình cũng đi tới, an ủi: "Anh Phong, anh đừng tức giận, Hoắc gia gia kỳ thật là một người tốt, ông muốn mua tòa nhà này, nhất định là có nguyên nhân, nếu không, hay là em nhờ ông nội của em khuyên ông ấy"

Tiêu Thu Phong cười, lắc đầu nói: "Không cần, chuyện này để anh tự xử lý, Mỹ Đỉnh, về sau gọi anh là Tiêu đại ca được rồi, cứ kêu anh Phong anh Phong mãi, không thấy mỏi sao?"

Cảm thấy rằng cô bé này đã trưởng thành, không cần phải giữ khoảng cách nữa, trong lòng Tiêu Thu Phong đã chấp nhận con tim của nàng, biết nàng đã không còn tùy hứng và ngây thơ như trước, gặp mặt là nói yêu hắn cả đời.

Đinh Mỹ Đình lập tức đáp: "Dạ, Tiêu đại ca"

Được Tiêu Thu Phong chấp nhận, chính là khát vọng lớn nhất của đời nàng, từ ngày rời Đông Nam đi, nàng vẫn luôn ở bên cạnh Mộng Thanh Linh, học tập theo nàng, làm một người con gái được người đàn ông yêu thích. Biểu hiện của Tiêu Thu Phong bây giờ, chính là đã chấp nhận nàng.

Nàng tin rằng, chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó người đàn ông này sẽ hiểu, nàng không còn là một cô bé ngay thơ, nàng yêu, là thuần khiết vĩnh hằng.

Hai người, tâm cùng tâm tới gần, người khó chịu nhất đương nhiên là Liễu Yền Hồng, nàng bỉu môi, hờn giận kêu lên: "Cái gì mà Tiêu đại ca Tiêu đại ca, nghe thật là buồn nôn, không bằng cứ kêu luôn là anh ơi anh à đi, dù sao em cứ coi như không nghe là được chứ gì"

Nói xong, thở hổn hển, không để ý đến người khác, tự mình về phòng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiêu Thu Phong không ngủ, hành động tối nay hắn không cần ra tay, theo tình báo của hắn, quần anh hội thật sự chỉ là thùng rỗng kêu to, chẳng qua, hắn muốn biết kết quả, vì ở kinh thành, người có thể ngăn cản lý cường binh và thiết trụ, quả thật không nhiều.

Một âm thanh của người đi trong đêm, vang lên bên tai hắn, tiếng động này tuyệt đối không thuộc về bất cứ người nào trong nhà, hơn nữa, người đó, tựa hồ như đang hướng về phòng của hắn, rất nhanh, thân ảnh như điện bàn, xẹt qua trong bầu trời đêm, thoáng cái đã xuất hiện ngoài cửa sổ.

Một mùi thơm rất quen thuộc, hòa nhập trong hơi thở, Tiêu Thu Phong đã vui mừng ngồi dậy, nhìn thấy một người mặc một bộ trang phục màu đen, cười nói: "Mỹ nhân, sao đến trể vậy, không thấy đại gia khó ngủ sao, sao còn không mau lại đây"

Ba thanh chủy thủ đã chớp động "Kinh kinh beng..."Ba tiếng, đã cắm trên giường gỗ, dưới ánh trăng tràn qua cửa sổ, làm cho thanh chủy thủ toát ra quang mang lạnh lùng, nhưng hơi thở này, đối với Tiêu Thu Phong, rất là quen thuộc.

"Dâm tặc, đi vào kinh rồi, sao không báo cho em biết, hay là quên em rồi không?"Thân hình như gió, chuyển động, từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong, tối nay do lý cường binh và thiết trụ không ở nhà, bằng không làm sao nàng dễ dàng vào được như vậy.

Khăn trùm đầu màu đen đã gở xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp nhuận kiều, gương mặt động lòng người của Vũ, trong lúc đêm khuya, như tinh linh tao nhã mê người, dáng người lung linh. Nàng đi đến trước người Tiêu Thu Phong, cánh tay ngọc vung lên, ba thanh chủy thủ đã biến mất.

Tiêu Thu Phong đã sớm biết, chỉ cần Vũ nhận được tin của mình, nhất định sẽ tìm đến. Ánh trăng mê người, thật sự là thời cơ hẹn hò tốt nhất.

Mang theo vẻ hờn dỗi, Vũ đi đến bên cạnh, tay đã xoáy lên bên hông của Tiêu Thu Phong, uy hiếp nói: "Đến kinh thành sao không báo cho em biết một tiếng, có phải muốn làm chuyện xấu hay không, nói, thành thật khai báo"

Tiêu Thu Phong cười nói: "Anh nói, anh nói, bản công tử phong lưu tiêu sái, lần này đến kinh thành đương nhiên là muốn tìm gái đẹp, vốn định là đạo tặc hái hoa, cướp đi Vũ công chúa như thiên tiên vậy, nhưng thật không ngờ, hoa bị hái, lại chính là bản công tử"

"Chụt"một tiếng, Vũ nở nụ cười, cúi người xuống, hôn lên mặt hắn một cái "Người xấu, cũng biết Vũ mong chờ ngày này, mong chờ từ rất lâu rồi, em thật sự rất nhớ anh, nếu biết anh muốn hái hoa, tối nay em sẽ không đến, nhất định mở rộng cửa phòng, dọn dẹp chăn mền hoan nghênh anh đến"

Nhập hoài, ôn nhu, đều xuất phát ra từ nội tâm của hai người, tình cảm mãnh liệt cùng ôn nhu, đã gắn bó với đôi thanh mai trúc mã này, nhiều năm trôi qua, cả hai đã như muốn tan vào nhau, tuy hai mà một, tuy rằng bên cạnh Tiêu Thu Phong có không ít người phụ nữ, nhưng Vũ, là một sự độc đáo tuyệt đối.

"Anh cũng nhớ em, Vũ, từ hôm nay trở đi, chúng ta đừng rời xa nhau nữa, được chứ?"

"Dạ..."Chữ dạ vừa rồi, nàng cũng cảm thấy bàn tay xấu xa của Tiêu Thu Phong đang sờ mó trên người mình, Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, quát: "Dê xồm, không được dụ dỗ em, cho dù muốn Vũ, cũng phải tìm một ngày lành chổ đẹp, ở nơi này, cảm thấy giống như là gian phu dâm phụ, ở buổi tối hoạt động mờ ám"

Mỹ nữ tự đến cửa, không chiếm tiện nghi sẽ bị trời đánh chết! Tiêu Thu Phong thu hồi tay, cười mờ ám nói:"Vậy nằm ngủ với anh được không?"

Đối với yêu cầu này, Vũ không cự tuyệt, cười quyến rũ, ôn thuần nằm xuống bên cạnh hắn, đưa tay đặt trước ngực hắn, mặc cho hắn vuốt ve.

"Phong, với vào kinh, đã gây chuyện rồi, em nghe nói anh đối quán bar của Chu gia, có việc này không?"Làm tổ trưởng tình báo cao nhất ở Long Tổ, Vũ đương nhiên rất rõ, tuy rằng người khác không biết ai gây sự, nhưng nàng lại rất rõ.

"Người ta nói tân quan thượng nhâm ta bả hỏa, anh cũng vừa mới đến đây lần đầu, nên cũng muốn tạo muốn chút màu sắc cho mọi người, bằng không thì sẽ không còn đặc sắc nữa!"Tiêu Thu Phong một bên vừa nói, tay thì không ngừng vuốt vẻ trên người Vũ, thậm chí còn xuyên vào trong cả quần áo, hắn đều muốn được lưu luyến một phen. Kỳ thật, trừ cái cửa cuối cùng, người tình đầu tiên này, đối với hắn mà nói, đã không còn bí mật gì.

Vũ trừng mắt nhìn hắn, nói: "Phong, về chuyện của cha anh, anh nên trực tiếp đi hỏi tướng quân, Chu gia không có quan hệ với chuyện này, làm ra nhiều chuyện như vậy, tự tìm phiền toái cho mình thôi"

"Có một số việc cần phải đi từng bước, nếu nóng vội sẽ không tìm thấy đáp án, kỳ thật, đối phó với Chu gia, chỉ là một cái cớ, để cho bọn họ biết anh đã đến kinh thành, tốt nhất là làm cho bọn họ loạn lên, như vậy cũng là đả thảo kinh xà cũng được!"

"Hơn nữa, kế hoạch trọng sinh, một khi triển khai, em nghĩ trong kinh thành còn bao nhiêu người chứ, tất cả sẽ là bạn của Tiêu Thu Phong anh mà thôi. Đối phó với vài tên rác rưởi, gây chút phiền toái, thì đã có sao đâu? Trời sinh anh đã không sợ phiền toái rồi"

Vũ cả kinh, hỏi: "Phong, anh thật sự muốn làm sao chuyện này sao? Anh... anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Đây là nguyện vọng của cha anh, anh thật sự muốn biết, cuối cùng là người nào, có thể đánh bại Long Thần, làm cho ông ta chết một cách thần bí như thế"

Đây là một chuyện chưa người nào dám hỏi, cũng không dám đi tra, bởi vì những người biết chuyện, cơ bản đã chết, trong tư liệu của kế hoạch trọng sinh đã nói rất rõ ràng.

Ngay cả lão Miêu cũng không tra ra, phỏng chừng Long Tổ cũng không giúp ích được gì, thành viên của Long Tổ còn kém hơn lão Miêu không chỉ cấp bậc, có lẽ ké đứng sau, còn mạnh hơn so với lão Miêu.