Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 429: Trước trận chung kết quân lực




<!-- --> Đêm đó Hoắc Thẩm Hà rất hưng phấn nói chuyện không ngừng với mấy cô gái, cuối cùng thực sự rất mệt mỏi nhưng không muốn về phòng mà nằm ngủ ngay trên ghế ngoài phòng khách. Mấy người già không chịu nổi Hoắc Thẩm Hà, sớm đã về phòng. Mà Tiêu Thu Phong ngày mai có chuyện quan trọng phải làm nên đã bị Vũ kéo đi ngủ.

Chỉ có Đinh Mỹ Đình, Mộng Thanh Linh và Ruth tiếp mẹ, hàn huyên gần như suốt đêm. Có lẽ muốn biết quá khứ của con trai mình, nên mấy nàng không ngừng nói về Tiêu Thu Phong. Bắt đầu từ Long Tổ đến Tiêu gia Đông Nam, còn có Trung Đông, gần như không quên gì hết.

Sáng hôm sau khi Tiêu Thu Phong dậy, mấy nàng mệt không chịu được, nhưng nhìn mẹ vẫn rất hưng phấn, đúng là không khỏi bội phục.

Thấy Tiêu Thu Phong, Hoắc Thẩm Hà đứng lên, vội vàng nói: "Con trai, hôm nay con có hoạt động gì, mẹ đi với con"

Tiêu Thu Phong cười nói: "Không cần đâu ạ. Mẹ, mẹ ở nhà nghỉ ngơi một chút, mới khỏi lại phải chú ý điều chỉnh. Cuộc sống sau này còn dài, mẹ nhất định phải cẩn thận. Hơn nữa bác đang định tới đây, tin rằng bác thấy mẹ sẽ rất vui đó ạ"

"Mẹ đã ngủ mấy chục năm còn không ngủ đủ sao. Tiểu Phong, đi, mẹ mời con đi ăn sáng, nghe Mộng Mộng nói bánh trà rất ngon, chúng ta đi thử xem"

Mộng Thanh Linh ngáp một cái, lập tức ứng tiếng: "Thu Phong, anh mang mẹ đi, em muốn đi nghỉ một lát, lát nữa mới ăn" Đêm qua không ngủ đương nhiên sẽ rất mệt. Các nàng không như Hoắc Thẩm Hà, ngủ một giấc là mấy chục năm, ngủ đủ rồi.

Tiêu Thu Phong cười khổ, không thể làm gì khác hơn là dẫn Vũ và Ruth vẫn tỉnh táo đưa mẹ đi ăn sáng. Ăn không quan trọng, quan trọng là dẫn mẹ đi xem Bắc Kinh trong hơn hai mươi năm qua đã thay đổi như thế nào. Dù sao bây giờ vẫn còn sớm mà.

Vũ và Ruth mặc dù không ngủ, nhưng có nội gia công pháp nên có thể vận công điều tức, đương nhiên tốt hơn Đinh Mỹ Đình và Mộng Thanh Linh nhiều.

Hơn hai mươi năm, biến hóa đương nhiên rất lớn. Lên xe, bốn người từ từ đi trên đường phố Bắc Kinh, từ từ trả tiền, từ từ ăn, ăn rất vui vẻ. Chuyện hôm qua chưa nói hết, hôm nay tiếp tục. Chẳng qua Hoắc Thẩm Hà lúc này muốn biết con trai mình rốt cuộc có bao nhiêu người phụ nữ. Đây là điều mà người mẹ phải biết.

"Mẹ, đợi bác đến, con sẽ dẫn mọi người về Đông Nam. Hai lão ở Đông Nam cũng là bố mẹ con, hy vọng mẹ không nên nhắc đến việc này trước mặt họ. Bọn họ cũng giống như mẹ, chỉ có mình con"

Chuyện này đêm qua Hoắc Thẩm Hà đã nghe chúng nữ nói, bà đương nhiên có thể cảm nhận được tình cảm đó. Giờ phút này khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu. Đối với Hoắc Thẩm Hà mà nói, tỉnh lại lần này đã là một kỳ tích. Huống hồ còn có con trai ở bên cạnh, một cách xưng hô mà thôi, bà không để ý đến.

"Yên tâm, mẹ không phải người ích kỷ như vậy. Tiêu gia đối tốt với con như vậy, mẹ có thể nói gì chứ, tất cả nghe con"

"Mẹ, nơi đó có Yên Nguyệt, có Phượng Hề, còn có Thiên Nhan Duyệt, tin rằng mẹ nhất định rất thích. Còn có cô bé Ngọc Hoàn, thân thể rất tốt, trong ngàn người mới có một, mỗi người đều là mỹ nữ" Tiêu Thu Phong cũng không giấu diếm, vừa nhắc đến Đông Nam, hắn thật là có chút nhớ nhà. Dù kiếp trước hắn như thế nào, thì Đông Nam vẫn mãi là nhà cùa hắn.

Ruth cười cười nói: "Ông xã, anh hình như quên còn có một chị Thu Nhã, chị ấy cũng không kém đâu à. Mẹ, nghe nói Thu Nhã là hoa hồng trong Đông Nam tam hoa, rất đẹp và cao nhã. Con học được rất nhiều thứ từ chị ấy, bây giờ chị ấy đang ở Trung Đông cùng với Ngưng Tuyết phụ trách mọi việc của Long Đằng"

Tiêu Thu Phong gật đầu, nói với mẹ: "Mẹ, việc này từ từ con sẽ nói với mẹ, bây giờ không vội"

Hoắc Thẩm Hà vui mừng đáp: "Vậy là đương nhiên. Nếu như mẹ là mẹ của con, ngay cả con dâu mình cũng không biết vậy đúng là thất bại. Tiểu Phong, mẹ thiếu con rất nhiều năm, luôn hy vọng có thể bù đắp cho con. Chỉ cần con không trách mẹ là được rồi"

"Mẹ, xem mẹ nói kìa. Thu Phong sao lại trách mẹ. Vũ từ nhỏ bố mẹ đã mất, rất hy vọng có người thân ở bên. Bây giờ Tiêu Thu Phong có thể gặp lại mẹ, đó là phúc của ông trời, quý trọng còn không hết, sao còn có thể trách mẹ. Chuyện năm đó cũng không phải lỗi của mẹ. Hơn nữa mẹ chịu khổ nhiều năm như vậy, con tin rằng Thu Phong càng thêm hiếu kính với mẹ"

Vũ lập tức mở miệng, an ủi Hoắc Thẩm Hà. Đối với Hoắc Thẩm Hà mà nói, sinh con ra nhưng không làm tròn trách nhiệm một người mẹ, đó là tiếc nuối duy nhất của bà.

"Mẹ, Vũ nói không sai, có thể gặp lại mẹ đó chính là phúc của ông trời. Chúng ta phải tích phúc. Được rồi ạ, sau này không nói những lời đó nữa, chúng ta phải vui vẻ, hạnh phúc mới đúng"

Vừa đi vừa trò chuyện, nhìn thế giới biến hóa bên ngoài cửa sổ, Hoắc Thẩm Hà không khỏi than thở trong lòng. Ra ngoài hơn hai tiếng, xe mới về đến Hoắc gia. Tiêu Thu Phong có việc phải xử lý, mà xem ra Hoắc Thẩm Hà cũng đã mệt. Dù ngủ hơn hai mươi năm, nhưng sau khi tỉnh lại hưng phấn lâu như vậy, đương nhiên cũng cảm thấy rất mệt.

Nhìn mẹ đã ngủ, Tiêu Thu Phong mới gọi Tư Mã Lạc và Tư Mã Lạc cùng nhau đi đến quân doanh. Hắn vốn không định để Vũ và Ruth đi cùng mà bảo các nàng ở lại trông người nhà. Nhưng các nàng nói muốn đi xem kết quả trận đấu.

Mấy người đến quan doanh Kinh vệ tự nhiên có người nghênh đón. Nghe thấy Tiêu Thu Phong mất tích, Đinh gia rất lo lắng. Đặc biệt là Đinh Bổn Quân bị Số một làm cho mất ăn mất ngủ mấy hôm. Tất cả những người có thể phái thì cũng đã phái ra nhưng không có chút đầu mối. Ngay khi ông sắp bỏ cuộc thì thật không ngờ Tiêu Thu Phong, kẻ đáng ghét đó lại sống sờ sờ mà xuất hiện.

Nên sáng hôm nay, ông đã gọi điện đến đặc biệt dặn dò hôm nay Tiêu Thu Phong nhất định phải đến xem trận.

Người dẫn đường không trực tiếp đưa bọn họ đến giáo trường mà dẫn đến tổng bộ Kinh vệ quân, thái độ rất cung kính và lễ phép.

Đinh Bổn Quân đã sớm đứng trước cửa tổng bộ. Mà Đinh Ái Quốc cũng đứng sau lưng ông, mấy chục quan quân cao cấp đứng ở hai bên, như là nghênh đón Tiêu Thu Phong.

Triệu Nhược Minh đương nhiên hiểu khá rõ quy cách trong quân, nhìn đội hình này không khỏi sợ hãi trong lòng, tiến đến bên cạnh Tư Mã Lạc, nhỏ giọng nói: "Lão Đại đúng là Lão Đại, mặt mũi đúng là lớn thật. Con mẹ nó, Lão Tử đến đây đã mấy lần mà không có ai để ý đến tao, thật sự là người không thể so sánh với nhau, tức chết đi được"

Tư Mã Lạc đang hưởng thụ sự đãi ngộ này, bị cắt ngang liền khinh bỉ nhìn Triệu Nhược Minh, nói: "Mày muốn người tiếp đón hả, được, chỉ cần mày nói có thể đánh ngã Long Tương ở trên đài. Tao đảm bảo bọn họ coi mày như Thái thượng hòng, sao?"

Triệu Nhược Minh bĩu môi, vội vàng nói: "Được được, coi như tao chưa nói, lời vừa nãy coi như rắm đi" Nói đùa, đánh với Long Tương, hắn không muốn chết sớm. Triệu gia có mình hắn là con trai, không nên trẻ như vậy mà đã chết, như vậy rất có lỗi với ơn dưỡng dục của bố mẹ.

Tư Mã Lạc cười giễu cợt: "Vậy thì không được, còn tức chết người hả. Thằng ranh Tiêu Thu Phong nó có bản lĩnh, có thực lực. Nhìn dáng vẻ của lão Đinh kìa, nịnh nọt, ăn nói khép nép như vậy không phải là vì muốn Tiêu Thu Phong đối phó Long Tương sao?"

Mặc dù có chút vô sỉ nhưng Tư Mã Lạc coi như hiểu rõ tính cách quan trường. Bình thường chỉ là dối trá khách sáo với nhau, chẳng việc gì phải nói rõ ra. Dù sao tất cả mọi người đều giống nhau, có mất mát gì chứ.

"Tiểu Phong, đều tại cậu. Cậu có biết không, nghe nói cậu mất tích, ta tức giận mấy ngày không ngủ được. Lão đại ca mắng ta muốn chết. Ai, cậu nếu có gì bất trắc, ta chắc cũng chôn cùng với cậu"

Thấy Tiêu Thu Phong, Đinh Bổn Quân yêu lòng. Thực ra đêm qua nhận được tin tức Bàng Xương Minh đã chết, đó là một chuyện chấn động cả Bắc Kinh. Chẳng qua ngoại trừ một số người ít ỏi, người bình thường không biết Bàng Xương Minh là thủ lĩnh Hắc Dạ. Quốc gia bí mật xử lý chuyện này, không muốn có khủng hoảng.

Chẳng qua chỉ khi thấy Tiêu Thu Phong, Đinh Bổn Quân mới tin tưởng hắn vẫn sống tốt. Hơn nữa thoạt nhìn còn sống tốt hơn ông ta.

"Đinh lão, ông nói ghê quá. Tiêu Thu Phong tôi đâu có quan trọng như ông nói. Yên tâm, chẳng qua là vì đối phó với Long Tương, tôi đến cũng là vì chuyện này. Cuộc tỷ thí quân lực hôm nay, chỉ cần Long Tương ra tay, hắn sẽ là của tôi"

Tiêu Thu Phong không muốn nói nhiều, trực tiếp nói ra. Đối với Đinh gia mà nói, lợi ích quốc gia đặt lên hàng đầu. Dù Đinh Mỹ Đình là phụ nữ thì suy nghĩ đó cũng không bao giờ thay đổi. Chẳng qua đối với Tiêu Thu Phong mà nói cũng không có gì không tiếp nhận được.

Đinh Ái Quốc thoáng chần chờ một lát, liền lo lắng nói: "Thu Phong, cháu mới về, thân thể như thế nào, Long Tương không phải là người bình thường đâu. Cháu xem cuộc tỷ thí quân lực bây giờ này thì thấy, Long vệ quân đã tăng lên không chỉ một cấp bậc. Trận đấu với Thần binh chiến đội lát nữa còn không biết ai thắng ai thua. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tiêu Thu Phong cười cười như an ủi, nói: "Yên tâm đi, cháu rất tự tin vào Thần binh chiến đội, bọn họ sẽ không làm cháu thất vọng. Chú Đinh không cần lo lắng"

So sánh với lão già, Đinh Ái Quốc còn quan tâm hắn một chút, không uổng công hắn đi chuyến này. Mặc dù hắn muốn biết rõ nguyên nhân cái chết của bố - Long Thần, nhưng cũng là giúp Kinh vệ quân. Đinh Ái Quốc hiểu rất rõ bởi vì Quân thần thuộc về Kinh vệ quân, nếu như thất bại trong cuộc tỷ thí quân lực này, lòng người sẽ lay động, không thể khống chế được nữa.

Mà Kinh vệ quân mà loạn, cả Bắc Kinh sẽ là thiên hạ của Long vệ quân. Như vậy sẽ không ai khống chế được lực lượng của Long Tương, quyền thế ngập trời có thể điều khiển cả quốc gia.