Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 92: Buổi trình diễn bắt đầu




<!-- --> "Ruth tiểu thư, người đàn ông này là ai, sao lại có phần rất giống với tên xấu xa kia" Lang Khuyển hiếu kì hỏi.

Giờ phút này, Ruth mới để ý, nàng quên hỏi hắn, tại sao phải đi sửa mặt, đã cố ý chạy trốn nàng tại sao lại có xuất hiện ở đây? Không biết hắn gặp chuyện gì, nhưng, gương mặt trước khi, tuy không phải là đẹp trai, nhưng lại có loại mị lực hấp dẫn người khác phái rất lớn.

Ruth mỗi lần chạm mặt cùng người đàn ông đó, lúc nào nàng cũng chỉ suy nghĩ đến việc tìm cách giết hắn, nhưng đúng là nàng chưa từng để ý đến bộ dạng của hắn, hoặc là… có thể nàng chẳng thèm để ý đến cái vấn đề này…

"Câm miệng, lập tức triệu tập mọi người, còn nữa, các người đi chuẩn bị, tối nay ta mới đi xem Thiên Nhan Duyệt hát".

Sóng gió ở sân vận động, nàng tuy là không biết, nhưng bây giờ"người đàn ông"đó đã nhắc đến, nàng cũng muốn đến xem một lần.

Năm người ngồi trong một chiếc xe, chỉ có Dâm Tặc là không thoải mái, hắn nhiều lần muốn mở miệng hỏi, nhưng lại bị ánh mắt giết người của Dạ Ưng ngăn lại.

Con mẹ nó, tại sao lại để Phong Linh chạy dễ dàng như vậy, không thế chấp nhận được. Mặc dù thế lực của Đồ Thần tại châu Âu rất lớn, nhưng nếu bắt được nàng, có thể đòi được một món tiền chuộc rất lớn, mà còn…

Lúc từ trong phòng lao ra, Dâm Tặc chắc chắn rằng người con gái kia không bị dính loại mê hồn của hắn, cái loại mê dược này, hắn đã thử không ít trên người phương tây, hiệu quả rất tốt.

Tiêu Thu Phong xuống xe, nhét cái tín vật lại trong tay Dạ Ưng, mở miệng nói:"Nhớ kỹ, các ngươi nợ ta một mạng".

Dâm Tặc nhìn Dạ Ưng, không nói gì, nhưng Dạ Ưng trịnh trọng gật đầu: "Cảm ơn Tiêu tiên sinh đã hỗ trợ, những lời chúng tôi đã hứa, tuyệt đối sẽ thực hiện"

Không để miếng tín vật xuất hiện trước mắt mọi người, Dạ Ưng là một người thông minh, tựa hồ như đã lĩnh ngộ được ý tứ của Tiêu Thu Phong, mọi đầu mối, đều nằm trên món đồ chơi này.

Tiêu Thu Phong đi vào bên trong sân vận động, Viên Quốc Bình đang lo lắng nhìn khắp nơi, nhìn thấy hắn, đã nhanh chóng chạy lại, xem ra, người này đang chờ hắn.

"Tiêu tiên sinh, người đã trở về, Thiên tiểu thư rời giường không thấy người, tâm tình rất không ổn định, người nhanh đi an ủi nàng đi, buổi trình diễn sắp bắt đầu rồi".

Buổi trình diễn lần này, đã mang theo rất nhiều sinh mạng của nhiều người, kể cả Anh Hoàng. Đã không còn đường lui, Viên Quốc Bình cũng không hy vọng sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên Thiên Nhan Duyệt bất ổn, làm cho hắn rất lo lắng.

Tiêu Thu Phong bước vào phòng nghỉ ngơi của Thiên Nhan Duyệt, tám vệ sĩ, lúc này chỉ có A Phương và A Cầm, còn mọi người đã tìm cách ẩn thân, ngay cả Tiêu Thu Phong cũng không thể tìm được vị trí của họ.

"Tiêu tiên sinh, người đã về, Thiên tiểu thư đang chờ người"A Phương lập tức đứng dậy, hướng về Tiêu Thu Phong hành lễ rồi mới mở miệng nói.

Khi Thiên Nhan Duyệt quay đầu lại, đã hưng phấn đến nỗi nhảy lên, từ bàn trang điểm phóng đến trong lòng ngực Tiêu Thu Phong, vẻ mặt đầy ủy khuất nói: "Tiêu đại ca, em còn tưởng anh bỏ mặc Tiểu Duyệt một mình mà rời đi. Người ta thật sự rất sợ!"

A Phương có chút xấu hổ giải thích: "Tiêu tiên sinh, tôi đã nói qua, người đi giải quyết một số việc, nhưng Thiên tiểu thư không tin…"

Cả người rung lên, hai tay ôm chặt lấy thân hình Tiêu Thu Phong, giống như là sợ sẽ có một cơn gió lớn hay một cái gì đó đại loại như thế, làm cho người con trai này biến mất.

"Tiểu Duyệt, vừa nãy có vài người bạn tìm anh có việc, em thấy đó, anh không phải đã trở về sao?"

Càng ở chung phòng với cô nhóc náy, trong lòng Tiêu Thu Phong càng có phần trìu mến, nhìn cặp mắt trong suốt đã đầy lệ của nàng, gương mặt tái nhợt đầy vẻ kinh hoàng, khiến cho không người đàn ông nào từ chối được.

Lệ chưa khô, nhưng trên mặt đã xuất hiện một nụ cười, tâm tình đã ổn định, nàng mới phát hiện ra bốn phía có không ít người đang nhìn, vội vàng buông hắn ra, Thiên Nhan Duyệt xấu hổ cười, mang theo vẻ thanh thuần đáng yêu, xuân ý cũng đã bắt đầu khởi động.

"Người ta không phải là chị Yên Nguyệt, đương nhiên trong lòng của Tiêu đại ca cũng không quá quan trọng, ai biết được anh sẽ mặc kệ người ta như thế nào?"

Miệng thì vểnh lên, nhưng đôi tay nhỏ bé của nàng đã nắm chặt lấy tay Tiêu Thu Phong, cho dù giờ phút này, hắn thật sự phải đi, nàng cũng sẽ không buông tay.

"Lời anh nói nhất định sẽ làm được, chỉ cần em còn ở HongKong ngày nào, anh sẽ ở chung với em ngày đó" Tiêu Thu Phong vỗ vỗ đầu cô nhóc này, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, em mau đi chuẩn bị một chút đi, đêm nay có rất nhiều người chờ đợi em, Tiêu đại ca cũng rất kỳ vọng"

Với tình thế hỗn loạn trước mắt, Tiêu Thu Phong căn bản là không có khả năng rời đi, giờ phút này thời gian tìm kiếm Hà Hướng Nam cũng không có, chẳng qua lúc gọi điện cho Phượng Hề, nàng đã nói sẽ dốc toàn lực tìm kiếm hắn.

Màn đêm phủ xuống, Thiên Nhan Duyệt đã thay một bộ quần áo đẹp nhất và… trở thành công chúa.

Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, cái váy được đặc chế cho riêng nàng, cặp chân trắng như tuyết, cùng với những điểm hấp dẫn trên người, đều được tôn lên. Đây là sự thu xếp của Viên Quốc Bình, ông muốn làm cho người hâm mộ một cái ấn tượng ban đầu khó quên. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Thiên Nhan Duyệt chính là một tiểu công chúa.

Nàng cầm mép váy xoay vài vòng trước mặt Tiêu Thu Phong, cũng bởi vì hắn không khen nàng đẹp.

Tứ đại cao thủ Long Tổ, còn có tám vệ sĩ, cộng thêm sự sắp xếp của Tiêu Thu Phong, hơn nữa hiện trường còn có rất nhiều cảnh sát, đã làm tăng tính an toàn của biểu trình diễn này lên rất nhiều.

Trong phạm vi ba mươi mét gần sân khấu, ngoại trừ khách quý, không cho phép người khác xâm nhập.

Còn Tiêu Thu Phong cũng đứng phía trên sân khấu, nói cách khác là người đứng gần Thiên Nhan Duyệt nhất.

Tám giờ, thời khắc đánh động mọi người, cả HongKong đều đang hướng sự tập trung về một người, một giai điệu quen thuộc chậm rãi vang lên. Thiên Nhan Duyệt từ trong một chiếc xe ngựa tinh xảo, chậm rãi hướng ra sân khấu, hình tượng thánh khiết, xinh đẹp thiên tiên, xem ra, Viên Quốc Bình đã tốn rất nhiều công sức.

"Thiên Nhan Duyệt… Thiên Nhan Duyệt…"

"Công chúa… Công chúa…"

Những âm thanh la hét hỗn độn vang lên, khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ của Thiên Nhan Duyệt được chiếu trên các màn hình, những người không thể đến đây để xem trực tiếp cũng có thể ngồi ở nhà thưởng thức.

Sau màn trình diễn "Mộng Ảo Công Chúa" chấm dứt, Thiên Nhan Duyệt bắt đầu nói chuyện, trở thành một tiêu điểm, nàng đã học cách nắm bắt cảm xúc của mọi người. Còn Tiêu Thu Phong đứng bên trong, cũng đã nhận được tin tức của tám vệ sĩ và thành viên Long Tổ, đều là an toàn.

Trên khán dài, Ruth mang một cặp kính đen, nhìn như một cô gái bình thường, trái tim đang nhảy loạn lên.

Nàng tuy là một sát thủ, nhưng cũng là phụ nữ, hơn nữa, nàng luôn tự nhận bản thân là một ưu vật mê người, có thể"hấp diêm" bất cứ linh hồn của người đàn ông nào.

Nhưng nàng không ngờ, người con gái trên sân khấu, trên người tự có một thái độ liên nhu, ngay cả nàng cũng có cái khát khao che chở đặc biệt, dành cho người con gái phương đông nhỏ nhắn đáng yêu này.

Hắn tận tâm hết sức vì người này, chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn thật sự thích người con gái này?

Đầu gỗ đã thông suốt?

Nàng giết hắn, thật ra là một mệnh lệnh, là người thầy lúc lâm chung đã ra lệnh cho nàng.

"Cho con ba cơ hội để giết hắn, nếu qua ba lượt, con vẫn thất bại, thì con phải trở thành người đàn bà của hắn".

Nàng đã thử qua, hơn nữa đã thử hai lần, một lần là sau khi nghe sư phụ lúc lâm chung phân phó, đã lập tức hành động, lần đó, nàng thua rất thảm, cơ hồ như những sự tin tưởng về năng lực của mình đã biến mất, sự ngạo mạn của mình, trong mắt người đàn ông đó, đã trở thành trò chơi của một đứa nhóc.

Lần hai, là một năm sau, nàng đã dùng hết tâm tư, sử dụng một trong ba mươi sáu kế: Mỹ Nhân Kế, mượn dao giết người, cũng thừa dịp đánh cướp.

Dùng bản thân làm mồi, lừa gạt người đàn ông đó cùng với một hắc bang nổi danh kết oán, làm cho hắn nổi điên lên, trong đêm đó, ba trăm cao thủ của hắc bang đó, đều bị hắn giết sạch.

Nhưng kết quả sau cùng là, nàng bị người đàn ông đó… xé sạch đồ, chỉ còn mặc đồ lót về nhà. Còn nữa, nhìn người đàn ông này giết chóc, nàng không thể nào lường được.

Nàng còn một cơ hội cuối cùng, lần này, nhất định nàng sẽ không khinh địch.

Bất quá, cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa hiểu được, mặc dù người đàn ông đó đánh bại sư phụ, nhưng bọn họ cư xử như bằng hữu, so với bình thường còn thân mật hơn, vậy lão nhân trước khi chết còn ra lệnh này làm gì?

Giết không được thì trở thành người đàn bà của hắn, vậy chẳng phải nửa đời sau, sẽ để cho hắn khi dễ sao?

"Tiểu thư, bọn họ đã bắt đầu hành động!" Phía sau, quản gia đã lên tiếng.

Hai mắt nàng chớp động, hỏi: "Mục tiêu nào?"

Quản gia trả lời đầy khó hiểu: "Nhân thủ phân tán khắp nơi, cho đến bây giờ vẫn chưa xác định mục tiêu".

Cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ hừ một tiếng, nói: "Mặc kệ bọn chúng làm gì, cứ làm theo kế hoạch, bọn chúng muốn làm gì, chúng ta liền phá, không để cho chúng được toại nguyện".

Những tên này không phải muốn đến HongKong quậy phá sao, nàng hiện giờ cũng đang điên máu, muốn cùng quậy với bọn chúng.

Lang Khuyển đứng cạnh không hiểu lắm, liền hỏi: "Ruth tiểu thư, chúng ta vì sao phải làm vậy? Có người trả tiền sao?"

Một cái tát của Ruth đã đến.

"Chuyện của người lớn, con nít không được bon chen, quản gia, lập tức truyền lệnh ra, hành động!"

Quản gia tính mở miệng cười, nhưng cũng cố gắng nén lại, chỉ còn Lang Khuyển vẫn đang há hốc mồm, nhưng lại không dám nói thêm gì.