Trọng Sinh Đứa Con Riêng Như Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 14: Xuất viện




Sau một ngày dài chán nản ủ dột ở bệnh viện cậu đã xin ba mẹ cho về.Lúc đầu họ còn phản đối không đồng ý cho cậu về vì lo rằng cậu chưa khỏi hẳn.Nhưng khi thấy cậu làm nũng với họ thì họ lại siêu lòng chấp nhận. Nói gì cũng chẳng thể thay đổi được rằng họ rất yêu thương cậu và chiều cậu hết mực.Từ chuyện kia xảy ra họ lại càng đề ý đến cậu nhiều hơn,họ sợ rằng một lúc nào đó cậu xảy ra bất trắc mà họ lại không có ở cạnh.

- Ba mẹ ơi mình về nhà thôi.

- Được rồi con trai, chúng ta về nhà.

- Dạ

Cậu cười nhẹ,suy cho cùng đó không phải nhà cậu,nhưng lúc này đây cậu vẫn muốn trở về nơi đó hơn là bệnh viện.Nơi này chứa những kỉ niệm không vui của cậu khi nhận tin rằng anh không qua khỏi.Đó cũng là nút thắt trong lòng cậu bấy lâu nay chưa có ai phá bỏ.Sống lại một kiếp nhưng kí ức khi xưa vẫn còn đó như một cái đinh ghim trong lòng người được đặc cách quay trở lại.

Ngồi trong xe cậu ngước ánh nhìn ra ngoài cửa,bầu trời xanh ngát với đám mây trôi cùng với nắng nhẹ.

- “Thật yên bình,muốn ra ngoài ngắm cảnh ghê.Kiếp trước chỉ lo trốn khỏi anh ấy,không thì cũng vì anh ấy mà bắt đầu trả thù.Đã bao lâu rồi mình không ngắm nhìn bầu trời thành phố như vậy rồi nhỉ”

- “Em nhớ anh,anh đang ở đâu rồi?”

Nhìn bầu trời xanh ấy cậu lại nghĩ tới anh,khi xưa anh luôn dẫn cậu đi chơi đây đó,đi ngắm cảnh,đi ăn,đi du lịch như những đôi vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật.Nhưng cậu khi ấy lại không trân trọng nó.Ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại toàn tính âu lo.Sai lầm một đường để rồi chính mình đẩy xa người con trai ấy.Chỉ có kẻ ngốc mới đi yêu người không yêu mình,lại cũng chính bản thân người đó mới thấy hối hận khi đã bỏ lỡ một người sẵn sàng yêu mình cả đời.

- “ Anh ơi….”

Về đến nhà cũng là giữa trưa,hai người anh của cậu đang ngồi trong phòng khách làm sổ sách và nói chuyện.Cậun ngước nhìn nhưng sau đó lại quay đi rất nhanh.

- Em về rồi ạ.

Cậu nói có lệ cho qua,cậu không muốn hai anh thấy dáng vẻ này của mình.Họ rất ghét cậu,nên cậu phải biết điều,không được sát lại họ như trước nữa.

- Ừ, em v……..

- Ba mẹ con hơi mệt con lên phòng nghỉ trước

- Con không khỏe chỗ nào để mẹ gọi bác sĩ gia đình tới?

- Mẹ đừng gọi,con không sao.Nãy ngồi xe con thấy hơi buồn ngủ lên muốn lên phòng nghỉ sớm thôi.

- Ừ… vậy con nghỉ đi.Lát mẹ gọi con dậy ăn cơm

- Dạ mẹ.

Cậu đi lên phòng bỏ mặc hai người anh đang nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực và lạ lẫm.

- “ Chẳng phải trước giờ nó luôn sát sát lại gần hai anh em mình hay sao.Làm gì cũng đi lẽo đẽo sau lưng.Giờ lại ngó lơ mình,lạt mềm buộc chặt à? Giả tạo”

- “ Em ấy nãy nhìn mình? Nhưng sao lại né tránh ánh nhìn của mình.Cảm giác bức bối này là sao”

Cánh cửa phòng khép lại cậu bước nhanh chân về phía giường rồi nằm vật ra,cậu thấy cơ thể như không phải của mình,có một thứ gì đó đang len lỏi trong người khiến cậu thấy khó chịu.Một thứ cảm xúc xa lạ mà trước đây chưa từng có,là sự quan tâm? Hay là do cậu nhầm lẫn.

- Thật khó chịu,chẳng phải trước kia họ không để ý mình hay sao, sao giờ lại quan tâm mình như vậy.Hầy,không nghĩ nữa.Nghĩ nhiều cũng chẳng thay đổi được gì,cứ để nó tiếp tục như vậy đi.Dù sao sớm muộn mình cũng phải rời đi,cứ coi như đây là quà trước khi chia tay vậy.

- Mà tờ giấy mình lập kế hoạch đâu rồi nhỉ? Có vẻ như nên thay đổi một chút thời gian thôi.Đẩy tiến độ lên nhanh hơn mới được.

- “ Mặc dù bản thân mình vẫn muốn được họ quan tâm nhiều hơn như bây giờ.Mình từ khi nào lại trở lên ích kỉ như vậy rồi.”

Ánh mắt cậu đượm buồn,tay đặt nhẹ lên tấm ảnh duy nhất chụp chung với mọi người.Đây là tấm ảnh duy nhất cậu chụp chung với cả nhà,phần lớn còn lại đều là những tấm ảnh riêng.Tại sao lại như vậy,chủ yếu do lần đó hai anh bị mẹ đe doạ thì mới miễn cưỡng chụp chung.Nhìn tấm ảnh cũng thấy cậu cười tươi hạnh phúc,khuôn mặt non nớt ngây ngô với má bánh bao đang cười rạng rỡ nhưng khuôn mặt của hai anh lại lạnh lùng đến cùng. Khuôn mặt hiện rõ sự gượng ép,pha lẫn chút cáu kỉnh,tức giận.

- 3 năm nữa mọi thứ sẽ kết thúc.

Cậu vươn tay kéo lấy hộc tủ rồi để tấm ảnh đó vào trong.Cậu không muốn thấy nó nữa,nhìn nó chỉ thấy những kí ức buồn,không đáng để ngắm nhìn nữa.Nếu đã không muốn thì trực tiếp vứt bỏ đi là được,níu kéo thêm chỉ mình chịu đau. Cậu nằm trên giường ôm lấy gấu bông suy nghĩ viển vông rồi ngủ thiếp lúc nào không hay.Mãi đến lúc nghe có tiếng gọi ngoài cửa thì cậu mới giật mình tỉnh giấc.

- Vũ dậy ăn chưa nè con

- Dạ mẹ,con xuống liền

- Ừ.

- Vẫn muốn ngủ tiếp quá./ ngáp/

- Em xuống rồi hả,vô ăn đi.

- Dạ, anh.

Bữa cơm bình yên trôi qua mẹ cậu với anh cả cứ liên tục gắp đồ ăn cho cậu. Bát cậu cũng vì thế thành một núi đồ ăn cỡ nhỏ.Cậu thì ăn không được bao nhiêu nhưng mọi người cứ nhìn cậu với ánh mắt trông chờ nên cậu cứ miễn cưỡng ăn hết,cứ gần hết lại có đồ ăn gắp vô khiến cậu cũng phải nhăn mặt nhẹ.

- “ Ăn nhiều quá rồi,bụng có chút đau. Cậu nhăn mặt ôm bụng

- Mình nên đi dạo chút cho đỡ căng bụng vậy.

Cậu bước chân đi ra phía vườn hoa phía sau nhà,cậu lúc nhỏ lúc buồn thường ra chỗ này chơi.Ở gần giữa vườn có một cái cây khá to cậu tiến đến ngồi dưới gốc.Cậu ngồi ngắm nhìn vườn hoa đủ loại do cậu với mẹ tự tay trồng và chăm sóc.Cậu đặc biệt thích hoa bồ công anh,mỗi lần gió thổi là nó bay lên thật đẹp.Nhìn nó bay trên bầu trời cậu lại muốn mình như nó,tự do phiêu lưu theo gió đi mọi nơi.

- Giờ mà có giấy vẽ ở đây thì tốt,mình muốn lưu lại khoảnh khắc này.

- Chắc nên chụp vào rồi vẽ lại sau vậy

Cậu ngồi một lúc thì mắt lại nhắm lại ngủ mất.Thân hình nhỏ bé nằm giữa bãi cỏ rộng lớn đầy hoa.Thật đẹp!! Đó có thể là điều mà khi ai đó thấy cậu nằm đó.