Anh muốn chuộc lỗi vì đã nghi ngờ em trong suốt khoảng thời gian dài như vậy. Đáng lẽ anh nên tin em nhưng anh lại không làm vậy, anh cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy nữa. Thay vì hỏi rõ để em giải thích anh lại tự cho rằng những gì mình nghe mới là đúng. Anh thật lòng xin lỗi!Người đàn ông cúi gằm mặt xuống, anh thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt vợ mình. Cứ thế nói ra một tràng xin lỗi. Dường như cũng nhận ra được điều ấy, Lãnh Vân Hy chỉ nhìn Phó Thiên Hàn, cô dừng đũa rồi đặt chén xuống bàn sau đó mới cất tiếng nói:
- Thiên Hàn, nhìn em!
Nghe Lãnh Vân Hy gọi lúc bấy giờ Phó Thiên Hàn mới dám ngẩng mặt, thật ra chẳng ai bắt anh phải cúi đầu như thế chỉ là anh tự muốn làm thế để giảm bớt gánh nặng trong lòng. Dù biết người con gái trước mắt đã sớm tha thứ nhưng anh mới là người không thể tha thứ cho chính mình. Nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng của Lãnh Vân Hy làm Phó Thiên Hàn không cách nào chịu nổi. Anh lại lần nữa cúi mặt xuống!
Thấy vậy Lãnh Vân Hy nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy tay Phó Thiên Hàn, cô lần nữa cất lên chất giọng mềm mại:
- Thiên Hàn, nhìn em!
Lần này Phó Thiên Hàn không ngẩng đầu lên nữa, chẳng hiểu vì sao anh lại không cách nào có được cái dũng khí ấy. Cứ thế anh lắc đầu! Lần này Lãnh Vân Hy không khiêm nhường nữa, mềm mỏng không được cô nàng bắt đầu cứng rắn. Cô đưa tay nâng mặt Phó Thiên Hàn lên ép anh nhìn vào mắt mình rồi nói:
- Anh xin lỗi mà chẳng có thành ý gì hết! Anh cứ cúi gằm mặt xuống như vậy làm em thấy rất khó chịu. Thiên Hàn, em không trách anh nên anh cũng đừng tự trách mình nữa. Em chỉ cần anh sau này đừng như vậy nữa là được! Em thích một Phó Thiên Hàn dám mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt em nói ra chính kiến, nói ra lời xin lỗi. Em không thích một Phó Thiên Hàn mềm yếu không dám đối diện với em. Được chứ?
Phó Thiên Hàn nghe Lãnh Vân Hy hỏi thì nhẹ gật đầu, chẳng biết từ bao giờ một người không sợ trời không sợ đất như anh lại sợ phải đối mặt với người con gái mình yêu nhất. Nhìn thẳng vào mắt Lãnh Vân Hy, Phó Thiên Hàn hứa:
- Anh hiểu rồi! Anh hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa. Vân Hy, chỉ cần em đừng rời đi, chỉ cần em đừng không cần anh thì tất cả mọi thứ dù là cái gì anh cũng sẽ cho em hết. Dù em có muốn trái tim anh, thậm chí cả tính mạng này của anh…
Nói đến đây bỗng bàn tay của Lãnh Vân Hy đặt lên mội Phó Thiên Hàn không cho anh nói nữa. Cô nhìn anh lắc đầu nhè nhẹ rồi nói:
- Em làm gì mà cần đến cả tính mạng của anh cơ chứ! Anh đừng nói lời như vậy! Đời này của em chỉ cần anh sống bình an, vui vẻ là được!
- Ừm! Chúng ta cùng sống bình an vui vẻ!
Kết thúc buổi tối Phó Thiên Hàn vì còn một số việc cần làm nên lên thư phòng để xử lý. Riêng Lãnh Vân Hy, cô dọn dẹp tất cả bát đũa trên bàn, rửa chúng thật sạch rồi mới lau tay lên lầu. Mở cửa bước vào phòng ngủ, Lãnh Vân Hy lấy ra chiếc váy ngủ màu trắng, cô quấn mái tóc dài đen mượt lên rồi thả mình vào bồn tắm thư giãn. Vì không muốn làm phiền chồng giải quyết công việc nên Lãnh Vân Hy thường ngâm mình vào buổi tối trước khi ngủ. Thói quen này giúp cô thoải mái và dễ ngủ hơn nên dần cũng thành thói quen khó bỏ.
Phần Phó Thiên Hàn anh ngồi ngã lưng trên ghế tựa từ từ nghe Lưu Dịch báo cáo:
- Phó thiếu, chiều nay sau khi ngài về Phó Thiên Minh cũng ra về ngay sau đó. Tôi đã theo dõi hắn như ý ngài muốn thì phát hiện hắn không về nhà mà hẹn mẹ kế của ngài ra quán cà phê bên ngoài.
- Nghe được họ nói gì không?
- Có! Tuy không trọn vẹn nhưng cũng biết được kế hoạch. Đúng như dự đoán của ngài tối nay họ sẽ cho người vào đánh tráo hợp đồng hợp tác. Ngày mai mẹ kế ngài sẽ đến công ty làm loạn một trận từ đó phá hoại hợp tác giữa hai công ty.
Phó Thiên Hàn khẽ nhếch môi cười khi nghe thấy kế hoạch ấy, đúng là một kế hoạch sơ hở! Thế mà anh lại bị chính cái kế hoạch này thao túng vào kiếp sống trước. Tất nhiên đời này Phó Thiên Hàn anh sẽ không mắc lại những sai lầm ấy nữa. Nếu không quả thật là quá có lỗi với cơ hội mà ông trời đã cho để anh được sống lại! Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn hỏi:
- Cậu đã làm theo những gì tôi dặn chưa?
- Rồi thưa sếp! Tôi đã lén đánh tráo bản hợp đồng trước và cũng đã đặt sẵn camera theo dõi trong hộc tủ. Ngoài ra tôi đã cho người bám đuôi kẻ ăn trộm rồi ạ!
- Tốt lắm! Giờ cậu cứ ngủ một giấc thật dài đi rồi sáng mai chúng ta bắt đầu xem kịch.
- Vâng, Phó thiếu!
Dứt lời Phó Thiên Hàn ngắt máy, anh cứ nghĩ là phải đợi ít nhất vài ngày nhưng ai ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh như thế. Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn bật cười một cách thần bí, anh thầm nói:
- Phó Thiên Minh, Hoàng Mộc Hoa, hai người cứ đợi mà trả cho tôi cả gốc lẫn lãi.
Dứt lời Phó Thiên Hàn đứng dậy tắt máy tính, anh nhấp một ngụm rượu vang đặt sẵn trên bàn để bình tĩnh rồi mới rảo bước về phòng.
Lúc anh bước vào phòng cũng là lúc Lãnh Vân Hy vừa tắm xong, cả căn phòng đều ngập tràn mùi sữa tắm hoa hồng quen thuộc. Bước lại gần vợ mình, Phó Thiên Hàn bất ngờ ôm chầm lấy Lãnh Vân Hy từ đằng sau. Anh vùi đầu vào vai cô hít hà mùi hương mình luôn nhung nhớ, thấy vậy Lãnh Vân Hy cũng đưa tay xoa mặt người đàn ông đang nũng nịu hỏi:
- Anh xong việc rồi à?
- Ừ! Anh nhớ em nên cố gắng làm xong sớm. Lưu Dịch vừa báo cáo nói kế hoạch của chúng ta đã thành công, vở kịch này cũng nên hạ màn được rồi.