Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu

Chương 29: Bài học cho hạnh phúc




Lãnh Vân Hy tựa đầu vào ngực Phó Thiên Hàn cẩn thận lắng nghe nhịp đập trái tim anh từng chút. Bàn tay cô xoa nhẹ trên tấm lưng rộng lớn của anh, giọng nói khe khẽ:

- Em nói rồi mà, anh không có lỗi! Thiên Hàn, em không muốn anh lúc nào cũng sống trong sự tự trách. Việc mấy hôm trước chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi! Em thích một Phó Thiên Hàn mạnh mẽ, kiên định chứ không thích một Phó Thiên Hàn đến nhìn thẳng vào mắt em cũng không dám. Được không anh?

Nghe vậy Phó Thiên Hàn khẽ thở dài, anh lúc nào cũng không thể từ chối người con gái trước mắt. Nhiều lúc Phó Thiên Hàn tự hỏi tại sao kiếp trước mình lại có thể đối xử tàn nhẫn với cô gái mỏng manh, yếu đuối này được? Người con gái này đã yêu anh hết lòng đến như vậy! Vòng tay qua ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của Lãnh Vân Hy Phó Thiên Hàn nói:

- Được, anh hứa với em! Nhưng Vân Hy, anh muốn em biết rằng anh nhất định sẽ không để chuyện này trôi qua như thế. Bằng mọi giá anh sẽ trả thù mẹ con Phó Thiên Minh để lấy lại công đạo cho em.

Trái ngược với quyết tâm của Phó Thiên Hàn thì Lãnh Vân Hy chỉ nhẹ lắc đầu, cô không muốn vì mình mà anh phải rơi vào nguy hiểm. Hơn nữa dù gì Hoàng Mộc Hoa và Phó Thiên Minh cũng là mẹ kế và em trai của anh. Làm lớn chuyện lên dù là đối với anh hay Phó gia đều không có lợi. Nghĩ vậy Lãnh Vân Hy lên tiếng:

- Thiên Hàn, nếu được thì bỏ đi anh! Việc này nếu làm lớn lên sẽ gây ra nhiều rắc rối. Nhất là nếu đến tai ba sẽ sóng không yên, biển không lặng mất. Em cũng không muốn nhìn anh dấn thân vào nguy hiểm. Mẹ con Hoàng Mộc Hoa và Phó Thiên Minh đã đến đường cùng, họ có thể làm bất cứ điều gì để hại anh đấy. Em lo lắm!

- Đừng lo! Anh sẽ không sao đâu! Nếu để họ thảnh thơi lúc đó mới là họa. Nghe anh, lần này anh nhất định phải trừng trị hai người đó, không thể cứ để họ tự tung tự tác được.

- Vậy… anh phải cẩn thận!

- Vân Hy, anh sợ Hoàng Mộc Hoa sẽ lại làm hại em cho nên tốt nhất thời gian này đừng rời khỏi anh.

- Vâng!

Từ sau hôm đó Phó Thiên Hàn càng quản chặt Lãnh Vân Hy hơn nữa, anh dành gần như toàn bộ thời gian của mình để ở bên chăm sóc cô. Dù là tắm rửa, nghỉ ngơi hay ăn uống đều làm tại bệnh viện, công việc của Phó thị anh cũng tạm gác lại, những việc thông thường đều giao cho Lưu Dịch xử lý, còn lại thì mang đến bệnh viện làm.

Một ngày ba bữa người giúp việc của Phó gia sẽ nấu sẵn thức ăn rồi mang đến bệnh viện. Sau khi ăn xong Phó Thiên Hàn sẽ rửa sạch khay đựng rồi đặt lại trên bàn đợi người làm đến lấy. Phó Thiên Hàn vốn là người rất kỹ tính, anh ưa thích sạch sẽ nên vật dụng của Lãnh Vân Hy lúc nào cũng được lau rửa sáng bóng.

Trưa nay Lãnh Vân Hy nói muốn ăn gà hầm nên Phó Thiên Hàn đã dặn người làm hầm một nồi lớn, còn đặc biệt bỏ thêm nhiều loại nấm yêu thích của cô. Mấy ngày trước do vết thương vẫn chưa khô chưa lành nên Lãnh Vân Hy không ăn gà. Điều này đã làm cô nàng vô cùng khó chịu, vốn từ nhỏ thịt hà đã là món ăn chính trong mỗi bữa của cô. Giờ đột ngột không còn khiến Lãnh Vân Hy có phần khó chịu. Sáng nay sau khi được bác sĩ thăm khám, Phó Thiên Hàn có hỏi qua ý kiến của bác sĩ. Được đồng ý nên anh đã dặn người làm nấu món gà mà Lãnh Vân Hy thích nhất.

Ngồi trên giường đợi mà lòng cô háo hức, cứ nhìn Phó Thiên Hàn rồi cười ngọt ngào đầy thỏa mãn. Thấy vợ vui vẻ như thế Phó Thiên Hàn cũng vui lây, anh nhéo nhéo chiếc má mềm mại của cô rồi hôn lên trán cô hỏi:

- Chỉ vì được ăn món yêu thích mà em vui đến vậy à?

- Đương nhiên rồi! Em đã phải nhịn lâu lắm rồi đấy! Một tuần trôi qua mà dài như một năm luôn.

Phó Thiên Hàn bị cách nói của Lãnh Vân Hy chọc cho bật cười, anh chẳng hiểu sao giờ mới phát hiện ra rằng vợ mình đáng yêu thế. Xoa xoa đầu cô giọng anh nuông chiều:

- Vậy hôm nay em được ăn món yêu thích rồi thì phải ăn nhiều lên đấy nhé! Có vậy mới mau khỏe.

- Em biết rồi!

Đang nói chuyện vui đùa thì bên ngoài người giúp việc gõ cửa, trên tay bà là giỏ đựng thức ăn lớn. Mở ra bên trong là một hộp canh gà đầy ụ và một vài món khác. Đặt thức ăn lên bàn xong người giúp việc cũng xin ra ngoài, nhìn một bàn đồ ăn đầy ụ làm Lãnh Vân Hy hoa cả mắt. Toàn bộ đều là món cô yêu thích, nào là canh gà, tôm cháy tỏi, sườn sốt me… Nhìn thấy ánh mắt háo hức của cô gái nhỏ Phó Thiên Hàn lập tức bật cười. Anh ngồi xuống đối diện cô rồi đặt lên bàn một bát cơm nóng rồi bảo:

- Em ăn đi kẻo nguội!

- Vâng, anh cũng ăn đi!

Cứ thế bữa cơm hai người diễn ra suôn sẻ và hạnh phúc, dù đang ở trong bệnh viện nhưng xung quanh họ không hề có cảm giác khó chịu. Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy đều thưởng thức món ăn một cách rất vui sướng. Có lẽ đây chính là cảnh tượng và giây phút hạnh phúc nhất từ khi trọng sinh của Phó Thiên Hàn. Lần trọng sinh này thật sự đã cho anh nhận ra được quá nhiều thứ. Nó dạy anh cách yêu thương và cảm thông nhiều hơn, cho anh biết thế nào mới thật sự là hạnh phúc bà hơn thế nữa là dạy anh niềm tin rất quan trọng.