Sau khi ăn cơm xong Phó Thiên Hàn vẫn như thường ngày quay lên phòng làm việc. Tuy nhiên lần này anh không làm việc mà để tắm rửa, vì hầu hết tất cả quần áo của anh đều để ở thư phòng nên anh tắm luôn ở đấy cho tiện. Lãnh Vân Hy lụi cụi dưới nhà dọn dẹp, cô rửa xong bát đũa thì cũng lên lầu.
Mở cửa bước vào phòng Lãnh Vân Hy lập tức ngã lưng xuống chiếc giường êm ái, không hiểu sao dạo gần đây cô cứ luôn cảm thấy buồn ngủ kinh khủng. Dù là trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể ngáp dài ngáp ngắn. Tuy nhiên Lãnh Vân Hy cũng không suy nghĩ nhiều, cô kéo chăn đắp ngang thân mình rồi vắt tay lên trán. Trán cô nàng có hơi nóng, cả cơ thể cũng hơi có cảm giác bức bối khó chịu chắc là bị sốt rồi. Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy trở mình, cô nằm hướng mặt về cửa chính nghĩ bụng chắc ngủ một giấc sẽ khỏi.
Lúc này Phó Thiên Hàn cũng đã tắm xong, anh dùng khăn tắm trắng quấn quanh người lặng lẽ vào phòng mở tủ lấy quần áo. Thay xong quần áo anh liền trở về phòng. Vừa mở cửa đập vào mắt anh là hình ảnh cô gái nào đó đang ngủ, gương mặt cùng làn da trắng nõn khiến cô trông thật giống một thiên thần. Một thiên thần hạnh phúc! Chẳng hiểu sao lúc này Phó Thiên Hàn lại có suy nghĩ nếu có được một bé con như vậy thì thật tốt.
Kiếp trước vì sai lầm của bản thân mà đứa con của hai người đã bị mất, Lãnh Vân Hy cũng vì thế mà rời đi. Nghĩ lại thì khoảng thời gian đó của kiếp trước với khoảng thời gian này cũng khá gần nhau, hình như là vào thời gian này thì phải. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dạo gần đây do công việc bận rộn lại cộng thêm chuyện của Mạc Tuyết Anh hại ngày nào Phó Thiên Hàn cũng mệt lả người, làm gì có thời gian âu yếm.
Nghĩ rồi anh tiến lại gần giường, nhưng hình như có điều gì đó không ổn. Lãnh Vân Hy đang thở dốc, gương mặt cô đỏ ửng như người say rượu, mang tai phiếm hồng nhưng cơ thể lại tỏa nhiệt nóng hổi. Đoán rằng Lãnh Vân Hy đã bị sốt Phó Thiên Hàn lập tức lo sốt vó, anh nhấc điện thoại gọi ngay cho bác sĩ.
Khoảng tầm 30 phút sau bác sĩ tại gia mới đến nhà, trước lúc đó căn nhà với Phó Thiên Hàn như một chiến trận. Anh vội vàng lấy ra một thau nước ấm, một chiếc khăn mùi xoa mềm và còn thêm cả quần áo mới. Do người Lãnh Vân Hy đột nhiên nóng lên gây đổ nhiều mồ hôi nên Phó Thiên Hàn sẵn tay thay luôn cho cô bộ khác. Anh nhúng ướt chiếc khắn mùi xoa rồi vắt khô đắp lên trán cô gái.
Loay hoay mãi một hồi may sao bác sĩ đã đến, vị bác sĩ gia đình tay cầm theo hộp cứu thương, mặt mày hớt hải chạy đến. Vừa gặp Phó Thiên Hàn ông đã hỏi ngay:
- Phó thiếu, ngài không sao chứ? Bệnh gì vậy? Triệu chứng ra sao? Có nghiêm trọng lắm không?
- Không phải tôi, là vợ tôi! Ông mau lại đây xem vợ tôi đi.
Bác sĩ nghe vậy thì thở hắc ra một cái, ông đặt hộp cứu thương xuống bàn rồi lấy ra ống nghe. Sau khi khám xong ông nói:
- Vợ ngài bị sốt rồi! Không quá cao nhưng cũng không thấp, tôi sẽ cho cô ấy uống thuốc tầm 3 ngày sẽ khỏi. Trước đó tôi sẽ giúp vợ ngài hạ sốt trước.
- Được!
- À mà Phó thiếu, còn một chuyện nữa!
- Chuyện gì?
- Phu nhân, có thai rồi!
Phó Thiên Hàn đang ngồi trên ghế nghe xong liền bật dậy, anh không chần chừ gì đến bên cạnh giường hỏi:
- Có thai? Ông nói thật sao?
- Vâng! Nếu tôi đoán không sai thì chắc cũng được tầm 2 tháng.
- 2 tháng…
Phó Thiên Hàn vừa lẩm nhẩm vừa nhớ lại, 2 tháng trước đúng là anh và Vân Hy có gần gũi. Hôm đó anh say nên về nhà muộn, trong lúc không tỉnh táo đã làm chuyện đó. Không ngờ vậy mà có thể một phát ăn ngay như thế. Bé con này của cô và hắn đúng là đến vào thời điểm rất chính xác. Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn cười nhẹ một cái, anh ngồi xuống cạnh giường vợ mình, bàn tay đưa ra vuốt nhẹ lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng nói:
- Bé con, chào mừng con đến!
Vị bác sĩ bên cạnh thấy vậy thì cũng mỉm cười, ông biết Phó Thiên Hàn đã 3 năm nhưng chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như thế. Ông cũng chưa từng được gặp qua mặt Lãnh Vân Hy lần nào, hôm nay mới là lần đầu gặp. Nhưng bằng cặp mắt lỗi đời ông nghĩ hẳn ở Lãnh Vân Hy phải có gì đó rất đặc biệt. Nghĩ rồi ông nói:
- Chúc mừng ngài!
- Bác sĩ, có thai có cần phải kiêng cử gì không?
- Không có! Ngài nên để phu nhân bồi bổ nhiều một chút, vận động nhiều một chút. Đừng để cô ấy ăn quá nhiều đồ cay nóng dầu mỡ sẽ không tốt.
- Được, tôi nhớ rồi!
Thăm khám xong bác sĩ cũng ra về, Phó Thiên Hàn vẫn ngồi bên cạnh giường lặng lẽ ngắm nhìn cô gái nhỏ.
1 tiếng sau
Lãnh Vân Hy tỉnh giấc khẽ cựa mình một cái, cô nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh gọi:
- Thiên Hàn!
Phó Thiên Hàn nghe xong liền bỏ laptop đang làm dang dở công việc xuống, anh đỡ Lãnh Vân Hy dậy rồi hỏi:
- Em có còn thấy mệt không? Em phát sốt làm anh lo lắm đấy!
- Em không sao! Em không nghĩ là sẽ bị nặng như vậy.
- Vân Hy, em phải giữ gìn sức khỏe của mình. Em có thai rồi đấy!