Phó Thiên Hàn chạy xe ngoài đường ban đêm để mua đồ ăn khuya cho vợ, anh tuy ngoài mặt nói không cho nhưng hành động lại ngược lại hết thảy. Dừng xe trước cửa hàng gà rán, Phó Thiên Hàn vào trong mua một hộp. Vì biết Lãnh Vân Hy thích ăn nên anh liền mua nhiều một chút, sau khi mua xong gà Phó Thiên Hàn lại tạt ngang một hàng bánh kem khác. Anh cũng vẫn như cũ lựa ra vài loại Vân Hy thích nhất. Sau khi thanh toán xong xuôi liền ra về. Anh không muốn cô gái nhỏ ở nhà phải chờ đợi.
Vừa lái xe Phó Thiên Hàn vừa hí hửng vì chiến lợi phẩm mình thu được, anh nghĩ về gương mặt hạnh phúc của vợ khi nhìn thấy những món ăn này rồi tự cười một mình. Thật ra việc Lãnh Vân Hy mang thai đã khiến anh rất hạnh phúc, từ lúc trọng sinh trở về Phó Thiên Hàn chưa từng mơ rằng mình sẽ lại có thể gặp được em bé mà mình đã đánh mất lần nữa. Ấy thế mà bé con lại vẫn đến với hai người như một phép màu vậy.
Đang suy nghĩ vu vơ bỗng phía trước kính xe ô tô sáng đèn, một tiếng còi inh ỏi kéo dài vang lên và sau đó là tiếng va chạm mạnh. Sự việc xảy ra nhanh đến mức chẳng ai có thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ biết rằng một xe ô tô đã va chạm với một xe bán tải. Tài xế xe bán tải trong tình trạng sag xỉn không tỉnh táo đã mất lái và lao vào chiếc xe ô tô. Người thanh niên trong xe bị thương nặng và được đưa đến bệnh viện.
Ở nhà Lãnh Vân Hy chờ hơn cả tiếng đồng hồ thì bắt đầu sốt ruột, tiệm đồ ăn và bánh gần nhà cô như vậy, Phó Thiên Hàn lại còn đi xe hơi sao có thể hơn cả tiếng vẫn chưa về đến. Nghĩ rồi chẳng hiểu vì sao trong lòng Lãnh Vân Hy lại bất ngờ dấy lên một nỗi bất an lo lắng đến lạ, cô nhấc điện thoại định bụng gọi cho chồng mình nhưng chưa kịp làm gì thì đã nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Lãnh Vân Hy nhấn vào nút nghe máy rồi hỏi:
- Ai vậy ạ?
- Xin chào chị, chị có phải là người nhà của Phó tiên sinh không?
- Phải, tôi là vợ anh ấy! Cô là ai?
- Chúng tôi gọi đến từ bệnh viện thành phố, hiện tại Phó tiên sing đang nằm trong phòng cấp cứu với tình trạng bị thương nặng. Chúng tôi cần người nhà lên ký giấy tờ, mong cô sớm đến.
- Chồng tôi nằm trong phòng cấp cứu? Sao lại như vậy? Hơn tiếng trước anh ấy vẫn còn rất bình thường kia mà?
- Xin chị cứ bình tĩnh, Phó tiên sinh vào nửa tiếng trước đã có va chạm với xe bán tải dẫn đến bị thương. Anh ấy vừa được đưa vào cấp cứu 15 phút trước, chị mau đến đây đi.
Lãnh Vân Hy nghe xong tin tức ấy thì như sét đánh ngang tai, cô không tin được rằng người chồng mình vừa gặp một tiếng trước giờ lại bị thương nặng đến mức phải cấp cứu trong bệnh viện. Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy bắt đầu mất bình tĩnh, nhưng cô vẫn phải cố gắng trấn an bản thân hết mức có thể. Vội lấy lại tinh thần Lãnh Vân Hy đáp:
- Vâng, tôi sẽ đến ngay!
Dứt lời Lãnh Vân Hy cúp máy, cô nhanh chóng chạy vào phòng thay một bộ đồ rồi ra ngoài bắt xe đến bệnh viện.
Đứng trước cổng bệnh viện Lãnh Vân Hy không dám bước chân vào, cô chần chừ lưỡng lự vì sợ phải nhìn thấy cảnh chồng mình đang bị thương nặng. Thế nhưng vì tính mạng và sự an toàn của anh cô vẫn quyết tâm vượt qua nỗi sợ. Vào trong quầy lễ tân Lãnh Vân Hy hỏi cô y tá:
- Xin chào, tôi là vợ của Phó Thiên Hàn. Cho hỏi chồng tôi thế nào rồi? Anh ấy đang ở đâu?
- Phó tiên sinh hiện đang được chữa trị trong phòng cấp cứu, vì là va chạm trực tiếp nên thương tích của anh ấy khá nghiêm trọng. Chị đi thẳng vào trong rồi quẹo trái là đến phòng cấp cứu, trước khi đi chị vui lòng ký tên vào giấy tờ giúp tôi.
Đặt bút ký nhanh xuống tờ giấy y tá đặt sẵn trên bàn xong Lãnh Vân Hy vội vàng chạy đến phòng cấp cứu. Giờ cô chẳng cần gì chỉ mong anh có thể bình an nhưng có vẻ việc ấy hơi khó. Nói đúng ra là viễn vông mới phải! Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, Lãnh Vân Hy bước lên trên nhìn chồng mình qua ô kính. Bên trong là người đàn ông với cơ ngực trần, các bác sĩ đang xử lý vết thương dài dọc theo cơ ngực ấy. Mặt anh xay xát và có nhiều vết thương, đôi mắt ngắm nghiền làm trái tim Lãnh Vân Hy đau nhói.
Nhìn chồng mình trong tình trạng ấy làm gì có ai mà chịu đựng được? Lãnh Vân Hy chỉ là một cô gái bình thường, huống hồ cô còn đang mang thai. Trưa nay hai người còn đang vui vẻ nói chuyện với nhau về em bé, vậy mà tối nay chồng cô liền ra đến nông nỗi này. Sao ông trời lại luôn đặt Lãnh Vân Hy cô vào tình thế éo le như thế?
Ngồi trước phòng cấp cứu Lãnh Vân Hy như mất đi cả thế giới, cái cảm giác của cô bây giờ là cảm giác trống rỗng. Một cảm giác trống trãi đến khó chịu, cô muốn chồng mình ở bên cạnh ngay bây giờ. Cô ước anh chỉ là đang ngủ một giấc rồi sẽ dậy, nhưng có vẻ điều ấy thật hão huyền.
Hít vào một hơi thật sâu Lãnh Vân Hy cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô cố gắng để bản thân có thể ở trạng thái tỉnh táo nhất có thể. Không quá đau buồn và cũng không quá thất vọng, các bác sĩ ở đây giỏi như vậy chắc chắn Phó Thiên Hàn sẽ không sao.