Tối hôm đó khi Phó Thiên Hàn đang ăn cơm thì Lưu Dịch đến, anh cầm trên tay giỏ trái cây khổng lồ bước vào với gương mặt hớn hở. Vừa đặt giỏ trải cây xuống bàn Lưu Dịch đã tươi cười nói với sếp:
- Phó thiếu, mừng ngài tỉnh lại.
Nhìn giỏ trái cây trên bàn làm cả Lãnh Vân Hy và Phó Thiên Hàn đều hoảng hốt, gương mặt như vừ khóc vừa cười. Tại sao lại như vậy? Là vì giỏ trái cây đó quá mức tưởng tượng. Nó to đến nỗi vừa đặt lên đã chiếm gần hết vị trí của cái tủ đầu giường bệnh. Phó Thiên Hàn nhìn giỏ trái cây rồi thở hắc ra một hơi, kèm theo nụ cười nhếch môi quen thuộc là câu nói lạnh như băng:
- Lưu Dịch, nếu cậu không nói tôi còn tưởng rằng cậu mang trái cây đến để cúng tế tôi đấy.
Lưu Dịch nghe xong thì mặt sượng ngắc, anh bĩu môi đáp lại:
- Tôi có lòng tốt đến thăm vậy mà còn bị ngài xài xễ. Mua giỏ trái cây to như vậy không phải là vì muốn chúc mừng ngài sao? Biết vậy tôi đã mua giỏ nhỏ rồi vừa rẻ tiền lại vừa không bị làm ơn mắc oán.
Lưu Dịch sổ một tráng làm Lãnh Vân Hy đứng bên cạnh đơ người, Lưu Dịch hôm nay thật sự đúng là gan dạ. Lại dám bật sếp sao? Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy nhìn sang Phó Thiên Hàn, gương mặt anh đã tối sầm lại. Đôi mắt lạnh khẽ híp lại nhìn chằm chằm Lưu Dịch. Bỗng anh cười khẩy một cái rồi nói:
- Vậy sao? Vậy mà tôi cứ tưởng cậu muốn đạp đổ tôi để giành quyền nhiếp chính chứ.
- Oan quá! Sao ngài có thể làm tổn thương trái tim nhỏ bé này của tôi? Tôi dốc lòng dốc sức vì ngài vậy mà!
Vừa nói Lưu Dịch vừa sấn tới ra vẻ thân mật, thấy thế Phó Thiên Hàn liền thuận tay đẩy một cái làm anh ta ngã nhào xuống đất. Lãnh Vân Hy đứng bên cạnh không chịu được một màn này liền đưa tay lên che miệng cười còn Phó Thiên Hàn thì lạnh giọng:
- Cút đi! Ghê chết đi được! Lưu Dịch này, tôi thấy dạo này cậu cũng có năng khiếu lắm rồi đấy. Chi bằng nghỉ việc kiếm công việc phù hợp hơn đi.
Vừa nói Phó Thiên Hàn vừa nhếch nhếch chân mày khiêu khích, Lưu Dịch thấy thế biết không ổn liền biết khó mà lui. Anh ta nở nụ cười công nghiệp rồi xuống giọng bắt đầu nịnh hót:
- Phó thiếu, ngài tốt như vậy sao tôi nỡ bỏ ngài được cơ chứ. Với lại ngài cũng biết mà, mất đi tôi ngài sẽ chịu thiệt đấy.
- Tôi lại nghĩ để bản thân chịu thiệt một chút, thành toàn cho cậu theo đuổi ước mơ mới của mình cũng không tệ.
Lưu Dịch nghe Phó Thiên Hàn nói thì khóc không ra nước mắt, rõ ràng anh chỉ mới vừa ghẹo vài câu thôi mà. Sao chưa gì đã giận rồi? Sếp anh đúng là khó chiều, Lưu Dịch thầm nói. Nhưng trước hết dẹp qua chuyện có khó chiều hay không, anh đành phải xuống nước dỗ dành để nguôi ngoai cơn hận trong lòng sếp. Đúng là rõ khổ! Nghĩ rồi Lưu Dịch xoay sang nhìn Lãnh Vân Hy, thấy cô đang che miệng nhìn mình cười Lưu Dịch liền chớp lấy cơ hội cầu cứu:
- Phu nhân, đến cả cô cũng đứng nhìn sao? Phu nhân, mau cứu Lưu Dịch tôi với.
Nghe Lưu Dịch gọi tên mình lúc này Lãnh Vân Hy mới cố gắng kiềm chế lại, cô đưa tay vuốt vuốt ngực mình để bình tĩnh lại rồi mới xoay sang nói với Phó Thiên Hàn:
- Được rồi, anh đừng làm khó người ta nữa. Cậu ấy nói cũng đúng mà! Người ta có lòng tốt đến thăm anh mà, chỉ là lòng tốt này hơi lớn hơn người thường một chút.
Nghe vậy Phó Thiên Hàn nhếch mày, anh khẽ cong môi cười rồi nói:
- Vậy sao? Nếu lòng tốt đã lớn hơn người khác vậy đương nhiên cũng phải được thưởng nhiều hơn người khác.
Nói rồi Phó Thiên Hàn lại xoay sang Lưu Dịch:
- Lưu Dịch, công ty con ở Mỹ đang có một dự án lớn. Chi bằng cậu sang đó đi!
Lưu Dịch nghe xong mặt mày liền tái mét, vội cầu cứu Lãnh Vân Hy:
- Phu nhân, không được đâu! Nếu đến đó Lưu Dịch thật sự sẽ không còn nguyên vẹn để về nữa.
Lãnh Vân Hy nghe thì khó hiểu liền hỏi:
- Sao vậy? Chi nhánh ở Mỹ rất tốt mà! Sao cậu lại không muốn đi?
Phó Thiên Hàn nghe vợ hỏi thì cười rộ lên, anh với tay ôm lấy eo cô kéo cô ngồi xuống cạnh mình rồi ân cần hỏi:
- Bảo bối muốn biết sao?
- Vâng! Có lý do gì đặc biệt sao ạ?
- Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là…
- Là gì?
- Giám đốc điều hành của chi nhánh đó chính là người theo đuổi Lưu Dịch. Cô ta suốt ngày bám lấy không tha nên Lưu Dịch mỗi lần sang đó luôn tìm cách chạy trối chết.
- Thật sao? Vậy cậu quá có phước rồi Lưu Dịch. Phải biết tận hưởng chút!
- Phu nhân, cô còn chọc ghẹo tôi nữa! Phu nhân nói giúp tôi đi, nếu không tôi đi rồi sẽ không ai giúp phu nhân làm việc nữa.
- Thôi được rồi, nể tình cậu giúp tôi làm việc nên tha cho cậu vậy.
Nói rồi Lãnh Vân Hy xoay sang Phó Thiên Hàn nói:. Ngôn Tình Xuyên Không
- Anh cũng đừng chọc ghẹo cậu ấy nữa.
- Thôi được! Nhưng em nhờ Lưu Dịch đi làm chuyện gì vậy?
- Không có gì đâu! Chỉ là chút chuyện vậy thôi ạ!
- Vân Hy, nói dối là không ngoan! Nói anh nghe em nhờ cậu ấy làm chuyện gì?
- Thôi được, em nghi ngờ chuyện anh gặp tai nạn không phải vô tình mà là có người cố ý sắp đặt. Nên em nhờ Lưu Dịch điều tra để xem kẻ đứng sau là ai!