Trưa hôm đó Phó Thiên Hàn có việc ra ngoài, Lãnh Vân Hy thì về nhà chuẩn bị cơm nên Lưu Dịch đến bầu bạn với Phó lão gia. Ông ngồi trên giường còn Lưu Dịch thì đang chăm chú ngồi cắt táo, thấy anh chàng cứ chật vật Phó lão gia liền lên tiếng:
- Thư ký Lưu, người trẻ tuổi các cậu bây giờ đúng là chăm chỉ thật đấy! Hahaha
Nói rồi Phó lão gia cười rộ lên khiến Lưu Dịch đỏ mặt, thật ra anh biết ý tứ bên trong lời nói của ông chính là đang chê anh vụng về nên chỉ có thể ngượng ngùng tiếp tục cố gắng. Thấy vậy Phó lão gia lại bảo:
- Cậu biết không, ngày xưa tôi cũng từng vụng về như thế! Lúc về ra mắt ba vợ tôi thậm chí còn lỡ tay làm vỡ chiếc tách ông ấy quý. Ấy thế mà ông không những không la mắng tôi còn tặng luôn cho tôi bộ tách quý ấy. Giờ nghĩ lại đúng là hoài niệm!
Lưu Dịch nghe Phó lão gia nói thì khẽ khựng lại, nhìn sâu trong đôi mắt đang hồi tưởng về quá khứ kia anh biết Phó lão gia đang suy nghĩ về chuyện khác. Nghĩ vậy Lưu Dịch lên tiếng hỏi:
- Lão gia, ngài nhớ đại phu nhân sao?
Nghe Lưu Dịch hỏi Phó lão gia thoáng ngây người, ông nhìn Lưu Dịch hồi lâu rồi cười xòa hỏi lại:
- Rõ ràng thế cơ à?
- Dạ không, chỉ là tôi có cảm giác như thế!
- Cậu nói đúng, tôi đang nhớ bà ấy! Cũng đã rất lâu rồi tôi không đến thăm bà ấy! Không những nhớ còn cảm thấy rất có lỗi, chỉ vì hành động và cách cư xử của too đã khiến Tiểu Hàn có một tuổi thơ bất hạnh. Tôi luôn nói với lòng mình rằng thằng bé vẫn còn nhỏ, nhưng xoay lưng đi tôi lại luôn đối xử với nó như một người trưởng thành.
- Lão gia…
- Tôi biết Tiểu Hàn ở nhà bị ngược đãi, thế nhưng chỉ im lặng. Tôi cũng biết Mạc Tuyết Anh không hề thích nó, thế nhưng cũng chỉ bảo nó hãy hiểu chuyện một chút. Tôi không hề hiểu nỗi đau trong lòng Tiểu Hàn, căn bản không xứng đáng làm ba nó. Sao tôi lại mong một đứa bé chỉ mới mấy tuổi phải thấu hiểu cho tâm tue của một người trưởng thành là tôi? Hẳn là Tiểu Hàn đã hận tôi nhiều lắm, có lẽ đến hết đời nó cũng không tha thứ cho tôi được.
Lưu Dịch nghe những lời nói này của Phó lão gia chỉ thấy lòng nặng trĩu, anh đã đi theo Phó Thiên Hàn được 5 năm rồi. Những chuyện Phó Thiên Hàn phải đối mặt, những nỗi đau, những tổn thương anh đều hiểu hết. Nói thật cái cách Phó lão gia đã đối xử với con trai mình, nếu đổi lại là anh anh cũng không cách nào tha thứ. Thế nhưng ngồi trước mặt anh bây giờ chỉ là một Phó lão gia với nhiều suy tư trắc trở. Nói thật nhìn ông như vậy Lưu Dịch không sao có thể cầm lòng, chỉ đành an ủi:
- Lão gia, Phó thiếu nhất định sẽ hiểu! Chỉ là hiện giờ anh ấy còn đang mâu thuẫn, còn đang rối rắm, còn đang không thể chấp nhận. Đợi khi Phó thiếu nghĩ thông rồi sẽ không còn trách ông nữa. Anh ấy cũng sắp làm ba rồi, hẳn là sẽ hiểu cho cảm giác của ông thôi.
- À phải! Tiểu Hàn cũng sắp làm ba rồi! Đứa bé đã được bao lớn rồi nhỉ?
- Đã được 5 tháng rồi.
- Tốt! Vậy không lâu nữa ta có thể nhìn thấy cháu nội của mình rồi.
Đối nghịch với không gian vui vẻ trong phòng bệnh kia lại là một căn phòng âm u và rợn người khác. Người đàn ông mặt lạnh như băng đang ngồi trên chiếc ghế vàng được chạm khắc tinh xảo. Tay anh cầm ly rượu vang đỏ đang từ từ đổ xuống bàn tay của người phụ nữ. Bàn tay bị đạp dưới đất đã sưng đỏ, ấy thế nhưng người đàn ông không hề có ý định dừng lại.
Quỳ rạp dưới chân Phó Thiên Hàn bây giờ chính là Mạc Tuyết Anh, bên cạnh bà ta còn có thêm Bắc Huyền và Dương Liễu. Liếc mắt nhìn Bác Huyền và Dương Liễu, Phó Thiên Hàn lạnh giọng:
- Các người hưởng lợi từ tôi vậy mà lại dám làm phản à?
Bắc Huyền và Dương Liễu nghe vậy thì run sợ, miệng lắp bắp:
- Phó thiếu, chúng… chúng tôi chỉ… chỉ là trót tham lam. Xin… xin ngài tha mạng!
- Tha? Sao lại dễ như vậy được?
Dứt lời anh xoay sang nói với tên thuộc hạ bên cạnh:
- Kéo hai người họ xuống, giao hết tất cả bằng chứng buôn bán phi pháp cho cảnh sát. Rồi giúp họ tận hưởng những ngày tháng trong tù đi!
- Vâng, Phó thiếu!
Nhìn Bắc Huyền và Dương Liễu bị kéo đi trong tiếng la hét khiến Mạc Tuyết Anh vô cùng hoảng sợ. Bà ta dùng tay còn lại của mình nằm lấy ống quần Phó Thiên Hàn cầu xin thảm thiết:
- Thiên Hàn, dù gì tôi với mẹ cậu cũng là chỗ tâm giao. Ngày xưa tôi còn từng chăm sóc cậu. Nể mặt mẹ cậu…
Nghe đến đây Phó Thiên Hàn trừng mắt, anh nhếch môi cười khinh miệt rồi gằn giọng:
- Đừng có dùng miệng của bà để nhắc đến mẹ tôi, đó sẽ là sự sỉ nhục đối với linh hồn của bà ấy. Bà không xứng đáng làm bạn của bà ấy! Mạc Tuyết Anh, bà nhẫn tâm hủy hoại gia đình của người khác, hành hạ con của người khác. Chưa hết còn rắp tâm hại chết chồng mình, người như bà thật sự đã mất hết nhân tính.
- Thiên Hàn…
- Các người, lôi bà ấy xuống. Tống vào tù đi, tôi không muốn dơ tay mình.
Nói rồi Phó Thiên Hàn lại xoay sang nhìn Mạc Tuyết Anh:
- Còn về phần con trai bà, tôi nhất định sẽ không tha cho nó. Yên tâm, dù nó có trốn ở đâu, tôi cũng nhất định truy ra cho bằng được!
Mạc Tuyết Anh bị lôi đi trong sự tuyệt vọng, dù có chống cự thế nào cũng không thể thoát.
Trở lại với Phó Thiên Hàn, anh khẽ thở dài một hơi. Anh cuối cùng vẫn là vì người cha kia mà xuống tay rồi. Ngoài mặt nói không quan tâm nhưng thật ra lại chẳng thể bỏ mặc. Đúng là khẩu xà tâm phật! Thế nhưng để tha thứ thì anh vẫn không làm được, xem như đó là quả báo vậy!