Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công

Chương 59




Âu Dương Quang hùng hùng hổ hổ lôi kéo Trương Thanh Phong đi vào, còn Mộc Nhu Nhi thì đuổi theo phía sau.

" Cái tên cố chấp điên khùng này!" Vừa thấy Hoắc Thần hắn đã giận run chỉ tay mắng " Tôi kêu cậu ở lại theo dõi thêm một hai ngày nữa, kết quả là cậu lại trốn về đây!"

Hắn đi đến đập tờ giấy kết quả kiểm tra sức khỏe xuống bàn, lại rót cho mình một ly nước sau đó uống cạn " Mẹ kiếp, cậu mà không phải bạn tôi thì ông đây đã mặc xác cậu rồi. Hại tôi mất ăn mất ngủ mấy tháng trời, còn lo cho cậu đến nỗi bị đau dạ dày. Tôi chỉ mới có thời gian nghỉ ngơi một chút, chưa kịp nằm xuống đã phải xách đít đi tìm cậu nữa, Hoắc Thần cậu có còn lương tâm không vậy hả? Cậu không lo cho mình thì phải nghĩ đến tôi một chút đi chứ!"

Hoắc Thần nhỏn nhơ không thèm để ý đến lời hắn nói. Âu Dương Quang muốn nhào lên đánh cái tên kia một trận, nhưng nghĩ đến sức lực mình không bằng người ta nên chỉ có thể nén giận uống một ngụm nước để hạ hỏa.

Cậu nhanh tay cầm tờ giấy lên xem thử, từ khi Hoắc Thần trở về chỉ có anh quan tâm cho sức khỏe của cậu mà cậu vì quá đổi vui mừng nên đã quên bén mất việc phải hỏi về vết thương của anh. Sau khi nhìn thấy kết quả toàn bộ đều bình thường thì mới thở phào nhẹ nhõm, cậu lén quay sang nhìn Hoắc Thần lại thấy anh cũng đang chăm chú nhìn mình.

Bây giờ cậu mới phát hiện tay Hoắc Thần đã để ra sau lưng cậu từ lúc nào, cậu đưa bàn tay nhỏ len lén nắm lấy ngón tay anh. Cứ ngỡ là sẽ không có ai thấy hành động của mình, nhưng Mộc Nhu Nhi ở một bên đã tinh mắt thấy hết, lặng lẽ đưa tay che miệng cười rồi nhìn hai người bằng đôi mắt 'thấu hiểu'.

" Còn cậu nữa, biết tên đó bỏ đi mà sao không ngăn lại hoặc là gọi tôi đến, dù có phải chích cho cậu ta một mũi rồi trói trên giường thì tôi cũng sẽ bắt cậu ta ở lại cho bằng được!" Âu Dương Quang đột nhiên quay sang chỉ trỏ với Trương Thanh Phong. Hắn từ nhỏ đã biết cái tên Hoắc Thần kia cứng đầu cứng cổ, muốn hắn ngoan ngoãn ở lại theo dõi là một vấn đề khó khăn nhưng không phải không có cách trị. Mà chuyện khiến hắn bất ngờ và cay cú hơn là Hoắc Thần còn có đồng phạm.

" Tôi còn không cản được cậu ấy thì cậu cản được chắc?" Trương Thanh Phong khoanh tay liếc mắt nhìn cái tên đang tức xì khói bên cạnh " Tôi không muốn vài ngày sau lại mang theo con mắt thâm tím và một cái tay hoặc cái chân nào đó bó bột giống cậu về gặp vợ mình đâu, có muốn tìm chết thì cứ đi một mình đi!"

Trương Thanh Phong: "…."

Nhắc đến chuyện bị Hoắc Thần đánh thì hắn cũng không muốn trải nghiệm lại cảm giác đó thật, nhưng biết làm sao được hắn tức quá mà.



Mộc Nhu Nhi kéo cậu ra ngoài nói chuyện, nhường lại phòng khách cho ba người kia. Vừa đi dạo trong sân cô vừa hỏi "Tiểu Nhiên Nhiên à, em và anh Hoắc hai người..." Âm cuối cô còn cố tình kéo dài mờ ám.

Thấy cậu ngại ngùng gật đầu, trong lòng cô không biết đã nở bao nhiêu bụi hoa. Mừng thay cho người anh của mình, cũng mừng vì cậu không còn phải buồn lòng, tự làm khổ bản thân nữa. Và điều quan trọng hơn là...chuyện này rất đúng với ý cô, sau này cô đã có thể gặm cục đường ngọt ngào của hai người họ rồi.

Mộc Nhu Nhi dẫn cậu đến phía sau nhà, kì lạ là nơi đó lại có một căn nhà kính, sống ở nơi này bao nhiêu lâu mà cậu chưa từng phát hiện ra thứ này.

" Em đã đến đây chưa? Nghe nói là anh Hoắc đặc biệt kêu người xây cho em đó, cái nhà kính này cũng là do anh ấy tự tay thiết kế!"

Cậu ngơ ngác nhìn căn nhà kính thật lâu mới thốt nên lời " Em...em chưa từng biết đến chỗ này. Anh ấy cũng chưa từng nhắc đến.…"

" Vậy sao... Nếu chị nhớ không lầm thì hình như nơi này được xây vào năm ngoái thì phải. Lúc đó anh ấy còn đến xin chị góp ý nữa mà!" Mộc Nhu Nhi tỏ ra hơi thắc mắc, nhưng rồi cũng mau chóng nói cho cậu biết.

" Anh ấy nói thấy em thích trồng cây nên đã xây nơi này cho em, tránh cho mùa đông mấy cái cây lại chết mất..." Cô dẫn cậu đi một vòng quanh nhà kính " Mấy loại cây này đều là chị góp ý cho anh ấy đó, nhưng hình như đa số đều là anh Hoắc tự chọn cả. Nhiệt độ chỗ này vẫn luôn ấm áp như mùa xuân nên từ nay về sau em có thể ra đây chơi nếu thấy chán!"

Bên trong nhà kính trồng rất nhiều loại cây, nhưng ánh mắt cậu lại va phải một đám hoa hồng được trồng riêng biệt ở một bên.

Sao chỉ có chỗ hoa hồng này là được trồng tách biệt ở một nơi?.. Dường như còn được chăm sóc rất tốt, cắt tỉa rất gọn gàng.

Chúng chắc phải có gì đặc biệt mới nhận được ưu ái như vậy, cậu nghĩ. Nhưng càng nhìn cậu lại càng thấy nó quen mắt, một tia nghi ngờ chợt lóe lên trong đầu. Cậu không dám chắc điều mình nghĩ là đúng, và để giải đáp băn khoăn trong lòng thì cậu chỉ còn cách đi hỏi Hoắc Thần.