Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 341: Cuộc Sống Mới




Âu Dương Thiên Thiên phát hết số áo khoác thì đã là chuyện của 40 phút sau. Cô ngồi trên xe, cùng với đứa trẻ bên cạnh xoa tay trước máy sưởi, dùng hơi nóng làm ấm cơ thể.



- Kiếm Tử, anh cũng bật máy sưởi lên đi, ở ngoài trời nãy giờ chắc anh cũng lạnh lắm.



Điều làm Âu Dương Thiên Thiên không ngờ là cô lại mua thiếu 1 cái áo khoác, vậy nên... chẳng những không dư ra để cô mặc mà lúc nãy đã phải lấy tạm cái của Kiếm Tử để bù vào nữa.



Người đàn ông ngồi phía trước nghe xong liền lắc đầu, nhìn cô đáp:



- Tôi không sao Nhị tiểu thư, cô cứ sưởi ấm đi.



Âu Dương Thiên Thiên run hết cả vai lên, lúc này cô mới biết thân thể mình đã tê cứng đến mức nào. Cứ tưởng mang áo len thì phải chịu được khoảng 3 - 4 tiếng ngoài trời chứ, không ngờ mới mấy phút thôi mà cô đã chịu không nổi rồi.



Ở ngoài đó thêm vài tiếng nữa chắc cô sẽ trực tiếp biến thành đá luôn.





Xoa xoa tay, cô nhìn sang đứa trẻ, lên tiếng hỏi:



- Em tên gì? Nhà ở đâu? Để chị đưa em về nhé.




Cậu bé nghe câu hỏi của Âu Dương Thiên Thiên, ánh mắt đột nhiên thay đổi, hiện lên ánh buồn man mác, cúi đầu đáp:



- Em... là trẻ mồ côi ở khu ổ chuột. Em không có tên, không có nhà, cũng không có ba mẹ.... em không có nơi nào để đi về cả.



Âu Dương Thiên Thiên nhất thời bất ngờ, cô chớp chớp mắt, không biết là mình đã vô tình chạm vào nỗi đau của đứa bé.



Vài giây sau, cô lên tiếng:




- Nếu là vậy... em có muốn có một ngôi nhà không? Chị sẽ cho em cái tên mới, mái ấm mới.... cả một cuộc sống mới nữa.



Kiếp trước của cô từng là một nhà báo, làm cái nghề này không tránh khỏi việc phải đi khắp nơi để phỏng vấn và lấy tin tức. Châu Phi, Châu Mỹ, Chấu Âu, cô đều đi đến rất nhiều. Lúc đó, gặp không ít trường hơp gia cảnh nghèo khó.



Tuy nhiên, lúc ấy kinh tế cô có hạn, còn chưa chính thức trở thành MC toàn cầu, nên không thể giúp đỡ được nhiều, đa số chỉ là gửi chút tiền nhỏ, hoặc tham gia từ thiện không công của các tổ chức lớn. Sau này, tiền làm ra ngoài phụng dưỡng mẹ còn phải xây dựng mái ấm với chồng, nên cũng chỉ đủ để chi trả cuộc sống hằng ngày.



Bây giờ cô đã có một thân thế khác, có tiền, có nhà giàu, vậy nên.... cô muốn giúp những người có hoàn cảnh khó khăn như vậy, coi như là làm một việc tốt, tích công đức hoặc chí ít... là làm để lương tâm chính mình không thấy hổ thẹn.




Đứa trẻ nghe cô nói, ngay lập tức ngước mặt lên, chớp ánh mắt to tròn sáng rỡ, hỏi:



- Thật sao?




Âu Dương Thiên Thiên mỉm cười, gật đầu đáp:



- Thật. Chỉ cần em đồng ý, chị sẽ cho em một cuộc sống khác, mới và tốt đẹp hơn bây giờ.



Cậu bé mím môi, vài giây sau liền nhào lên ôm lấy Âu Dương Thiên Thiên, trả lời:



- Em đồng ý. Tỷ tỷ, tỷ thật tốt. Tỷ là tốt nhất.



Âu Dương Thiên Thiên bật cười, cô ôm lấy người cậu, đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm. Ánh mắt liếc sang kính chiếu hậu, thấy Kiếm Tử nhìn mình, cô liền lên tiếng:



- Cho tôi đến Đường gia!