Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 467: Cô Sẽ Hạnh Phúc Chứ?




Hai tiếng sau đó cho đến khi bình minh lên cao, mọi thứ vẫn chưa thực sự sẵn sàng, tất cả đều còn trong giai đoạn chuẩn bị, số lượng người hầu mặc dù đã được bổ sung thêm nhưng vẫn không thể làm hết việc, thậm chí Sophia cũng đã phải trực tiếp bắt tay làm một vài thứ bằng chính sức của cô.



Âu Dương Thiên Thiên ở trong phòng của mình, cô tắm rửa thật sạch sẽ rồi mặc chiếc váy mà trước đó Âu Dương Vô Thần đã tặng, trang điểm khuôn mặt khá nhẹ nhàng, cố làm cho bản thân trông không quá nổi bật.



Ngồi trước gương, cô tự cảm thán. Ây da, thật sợ mình sẽ đẹp hơn cô dâu luôn mà. Ahihi.



Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt nhìn sang, bất ngờ lên tiếng:



- Who is that?



( Là ai vậy?)



Bên ngoài, một người hầu đứng trước cửa, nhanh chóng đáp lời bằng tiếng Trung:



- Âu Dương tiểu thư, nữ hoàng cho gọi cô đến phòng của người.



Nhận ra Vivian đã sắp xếp người nói bằng tiếng Trung với cô, Âu Dương Thiên Thiên có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là vài giây, cô vội đáp:



- Được, tôi biết rồi. Cô đợi tôi một chút.



Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên quay đầu nhìn mình một lượt trong gương, thấy mọi thứ đã ổn mới đứng dậy, đi đến mở cửa.



Người hầu thấy cô, liền cúi đầu chào, cung kính lên tiếng:



- Mời cô đi theo tôi.



Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, cô đóng cửa phòng lại rồi nhanh chân nối gót theo người phụ nữ.




Đi qua một dãy hành lang dài rồi dừng lại, Âu Dương Thiên Thiên đứng trước cửa một căn phòng, lớn gấp nhiều lần những căn phòng khác cô đã thấy trong tòa lâu đài. Thì ra.... đây là phòng của nữ hoàng sao?



Thật sự.... rất là lớn.



Người hầu kính cẩn gõ cửa, sau khi hỏi ý kiến của Vivian, mới thận trọng cho Âu Dương Thiên Thiên đi vào.



Nuốt một ngụm nước bọt, cô đi qua cánh cửa lớn, liền nhìn thấy bên trong căn phòng là một màu trắng làm sáng bừng cả không gian. Hoa tươi được trang trí khắp nơi, đá quý, vàng bạc, kim cương đều để xung quanh không thiếu.



Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp ánh mắt kinh ngạc, không nghĩ đến bên trong tòa lâu đài xa hoa này lại có một căn phòng lộng lẫy đến thế, nỗi kinh ngạc khiến cô chỉ biết mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn, không biết nói gì.



Vivian ngồi trên chiếc ghế nệm dài, xung quanh là những người hầu đang trang điểm và sửa sang váy cưới cho cô. Thấy Âu Dương Thiên Thiên, Vivian liền lên tiếng:




- Thiên Thiên, lại đây ngồi đi.



Lời gọi của người phụ nữ kéo tâm trí Âu Dương Thiên Thiên quay về, cô mím môi, chậm rãi tiến đến chỗ của Vivian, ngập ngừng cúi đầu, nói:



- Nữ hoàng.



Vivian có chút bất ngờ với hành động của cô, bật cười hỏi:



- Gì vậy? Sao hôm nay lại khách sáo thế? Bình thường có thấy cô lễ nghi với tôi thế này đâu?



- Chuyện đó... là tại vì.... - Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, có chút bối rối không biết đáp thế nào.



Vivian cười cong mắt, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nói:




- Được rồi, cứ bình thường đi, đừng cung kính quá, tôi sẽ không quen.



Âu Dương Thiên Thiên liếm môi, gật đầu trả lời:



- Dạ.



Dứt lời, cô lại đảo mắt nhìn tiếp không gian xung quanh, không tiếc biểu hiện sự ngưỡng mộ đối với những thứ xa hoa nơi đây.



Vivian vuốt tóc, hỏi:



- Xin lỗi, người của tôi chuẩn bị cho hôn lễ từ khá sớm, nên quấy rầy giấc ngủ của cô rồi.



Âu Dương Thiên Thiên nhìn sang, ngay lập tức lắc đầu đáp:



- Không đâu ạ, tôi đã có giấc ngủ ngon, dù gì lúc đó đã 5h sáng rồi, ở Âu Dương gia tôi cũng dậy với giờ như vậy để ăn sáng cùng với gia đình.



Đúng thế, ở Âu Dương gia mỗi sáng đều phải thức dậy từ rất sớm để ăn sáng chung cùng với ba cô mà. Vì Âu Dương Chấn Đông sẽ đến công ty lúc 7h, và hai em của cô cũng đến trường với giờ tương tự, nên muốn ăn sáng đầy đủ các thành viên thì phải thức dậy sớm như vậy mới có thể thoải mái dùng bữa, sau đó mỗi cá nhân có thể chuẩn bị cho công việc của riêng mình.



Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, nghĩ đến gì đó, cô chợt lên tiếng:



- Nữ hoàng, cô.... sẽ hạnh phúc chứ?



*Cầu phiếu nè, ahihi*