Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 486: Không Thể Cứ Như Vậy




- A..... - Âu Dương Thiên Thiên la lên một tiếng rồi choàng tỉnh dậy, cô mở to mắt, há miệng thở dốc.



Đưa tay lên chống trán, bây giờ cô mới phát hiện một mảnh ẩm ướt trên da đầu.



Thật là, tại sao cô lại mơ chuyện của lúc trước chứ? Không phải đã qua rồi ư? Nhưng mà vì cái gì.... nó vẫn cứ ám ảnh cô không buông thế này?



Âu Dương Thiên Thiên thở từng hơi nặng nề, cô liếm môi, đứng dậy đi rót cho mình một cốc nước. Uống liền một hơi dài, cô lại ngồi bệt xuống ghế, ngửa đầu ra sau điều chỉnh hơi thở của mình. Tâm trạng có chút không khống chế được, tay vung lên vô tình làm đổ ly nước trên bàn. Âu Dương Thiên Thiên mặc kệ, nhắm mắt thở dốc.



Thế nhưng, những hình ảnh đó vẫn cứ hiện lên trong đầu cô, cứ nhắm mắt lại, tiếng cãi vã sẽ văng vẳng bên tai, không cách nào xua chúng đi được. Rồi tiếng còi xe, tiếng va chạm, máu.... kí ức về vụ tai nạn đó gần như ùa về trong tâm trí, lấp đầy các giác quan.



Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, luồn tay qua nắm tóc mình, sau vài giây, cô đột nhiên lắc đầu, lẩm bẩm:



- Không được, không thể cứ như vậy. Phải nghĩ cách..... tống khứ anh ta ra khỏi cuộc sống của mình.



Đảo mắt một lượt, Âu Dương Thiên Thiên liền đứng dậy, cô với tay lấy chiếc áo khoác dày cộm trên ghế sofa rồi nhấc chân bước vội ra ngoài.





Vừa mở cửa phòng, cô ngay lập tức đụng phải Kỳ Ân. Nhìn dáng vẻ của Âu Dương Thiên Thiên, cô ấy liền lên tiếng hỏi:



- Nhị tiểu thư, cô định đi đâu sao?



Âu Dương Thiên Thiên ngược lại không trực tiếp trả lời, cô mím môi, nói:



- Kỳ Ân, cô có thể giúp tôi, chuyển một câu này đến Âu Dương Vô Thần được không?



========================



"4044, ra ngoài đi, có người đến thăm anh" - Một người đàn ông vừa nói vừa gõ vào cánh cửa sắt một căn phòng, người bên trong nghe thấy, vài giây sau mới có phản ứng, đứng lên theo lời anh ta đi ra ngoài.



Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên chiếc ghế đối diện buồng kính, cô mang chiếc kính đen che gần hết khuôn mặt, lẳng lặng chờ đợi.




Tiếng chốt mở cửa vang lên, Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn sang, khi thấy người đàn ông quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, lồng ngực cô bỗng nghẹn lại, có chút hít thở không thông.



Sau khi người đó ngồi xuống ghế đối diện, cô nhìn hắn một lúc lâu rồi mới vươn tay ra lấy chiếc điện thoại nhỏ, lên tiếng:



- Lâu rồi không gặp, Tống Dật Nhiên.



Người đàn ông với nét mặt phờ phạc nhìn Âu Dương Thiên Thiên, tay chậm rãi áp chiếc điện thoại vào tai của mình, nghe câu nói của cô, hắn không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm qua lớp kính trong suốt.



Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền nói:




- Trông anh có vẻ sống không tốt? À câu này hình như, tôi nói thừa rồi, ở trong tù mà.... sao có thể sống tốt được, đúng không?



"....."




Dứt lời, lại một mảnh im lặng nữa. Người đàn ông vẫn như cũ nhìn cô, nghe cô nói, nhưng không lên tiếng.



Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô chớp nhẹ mắt, hỏi:



- Anh cứ nhìn tôi như vậy, lẽ nào đã quên tôi là ai rồi? Trí nhớ thương nhân không phải thường tốt lắm sao, với kẻ đã tống mình vào tù, sao anh có thể quên nhanh như vậy được chứ?



Lần này, Tống Dật Nhiên cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh ta nhướn mày, chậm rãi lên tiếng:



- Tôi không quên cô, tôi chỉ đang suy nghĩ, rốt cuộc.... cô là ai?



Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, khóe miệng cô hơi nhếch lên, trả lời:



- Ở trong tù nhiều ngày khiến trí óc anh suy giảm đi nhiều nhỉ? Không phải tôi đã giới thiệu rồi sao, tôi là người đã cho anh cuộc sống như bây giờ, là kẻ đã tống anh vào tù...... báo ứng của anh!