Editor: Diệu Linh
Beta: tiệm muối ba giới
Ôn Hinh Nhã từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh ông nội, lưng thẳng tắp, cả người giống như một thanh kiếm đã được rút ra khỏi vỏ, khí thế sắc bén tới mức kinh ngạc, dường như chỉ cần cô vung kiếm lên, thì có thể chém hết tất cả yêu ma quỷ quái.
Đối mặt với ánh mắt đánh giá càng ngày càng không kiêng nể gì của mọi người, cô duy trì vẻ mặt thản nhiên, lạnh nhạt!
Có Ôn Hạo Văn chống lưng, đôi vợ chồng kia đã không sợ hãi nữa, ánh mắt tham lam đánh giá bốn phía, trong ánh mắt lóe lên những tính toán.
"Nhìn cái gì mà nhìn, tôi là mẹ nuôi của đại tiểu thư nhà họ Ôn Ôn Hinh Nhã, nếu các người dám đắc tội với tôi, ta sẽ nói cho con gái của tôi, để con bé sẽ móc mắt của mấy người ra đem các ngươi một đám tròng mắt đào ra." Giọng nói cay nghiệt và bén nhọn của mẹ nuôi Lý Vân phá tan bầu không khí tao nhã của bữa tiệc.
Mà cha nuôi Trương Quang lại trực tiếp xông tới sân khấu, lôi kéo tay Ôn Hinh Nhã tức giận quát: "Con bé chết tiệt này, mau cho tao tiền, để tao đi mua rượu uống đi, nếu không tao sẽ đánh chết mày, con nhóc thôi tha."
Ôn Hinh Nhã lẳng lặng lui ra phía sau một bước nhàn nhạt nói: "Từ một khắc kia lúc tôi trở lại nhà họ Ôn, tôi và các người đã không còn quan hệ gì nữa, tiền nhà họ Ôn cho các người ít sao? hay là các người đã tiêu hết tiền rồi, thì lại nghĩ muốn moi them từ chỗ tôi hả?" Đột nhiên cô cười ha ha ra tiếng:
"Các người nuôi tôi ba năm, ta nuôi các người mười hai năm, cũng coi như tôi đã không làm các người thất vọng, nhà họ Ôn cho các người một trăm vạn, cũng coi như đã chấm dứt một đoạn duyên phận của chúng ta, cho nên sau này không cần phải xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
Lời nói không chút lưu tình, mang theo thái độ dứt khoát, khiến tất cả mọi người ở đây sợ ngây người! Thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy, đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ nuôi, người từng nuôi nấng mình thì cũng quá mức tuyệt tình rồi!
Ninh Thư Thiến vội vàng nói: "Hinh Nhã, con nói bậy bạ gì thế, tốt xấu gì bọn họ cũng coi như là cha mẹ nuôi của con, trước khi ngươi trở lại nhà họ Ôn, họ đã nuôi dưỡng con,sao con có thể tuyệt tình như vậy?"
Ninh Thư Thiến nói giống như một hòn đá khơi nên hàng nghìn con sóng lớn, trong phút chốc suy nghĩ mơ hồ của mọi người bị lời nói này khơi dậy, bàn tán xôn xao.
Nội dung bàn tán không nằm ngoài việc nói Ôn Hinh Nhã tàn nhẫn, vô tình!
Quả nhiên, nghe tất cả mọi người trong bữa tiệc đứng về phe bọn họ, Lý Vân càng thêm kiêu ngạo, hung hăng lao lên sân khấu, bắt lấy Ôn Hinh Nhã muốn đánh cô: "Tiểu tiện nhân, bà đây nuôi mày mười lăm năm, thế nhưng mày lại vong ân phụ nghĩa như vậy, trước mặt mọi người khiến cho bà đây xấu hổ, hôm nay hãy xem bà đây có đánh chết mày hay không."
Trương Quang cũng tiến lên hỗ trợ, hai vợ chồng người một trước một sau chặn Ôn Hinh Nhã, một người muốn túm tóc cô, một người muốn tát cô.
Động tác lưu loát như vậy, rõ ràng là đã làm rất thường xuyên thì mới có thể như vậy một hơi thở thành, lập tức khiến cho tất cả mọi người ở đây im lặng!
Bố mẹ nuôi như vậy, cũng khó trách cô ấy lại tuyệt tình như thế!
Ôn Hinh Nhã né tránh, nhẹ nhàng dời chân một chút, dưới chân Lý Vân lảo đảo một cái, loạng choạng ngã xuống đất, năm ngón mảnh khảnh tay chỉ một phát đã bắt được bàn tay của Trương Quang đang đưa tới, tay của Trương Quang cứ như vậy mà dừng ở giữa không trung, nửa vời, cố gắng giãy giụa cũng không thoát được sự kiềm chế của cô.
Ôn Hinh Nhã phất tay, cả người Trương Quang ngã xuống ở bên người Lý Vân, nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt giám đốc quan hệ công chúng, giọng nói lạnh nhạt nói: "Có khăn giấy không?"
Tuy rằng giọng nói nhàn nhạt, lơ đễnh, nhưng lại xuyên thấu vào lòng mọi người sự lạnh lẽo vô biên, khiến mọi người như bước vào một mùa đông khắc nghiệt!
Giám đốc quan hệ công chúng bị khí thế nàng dọa sợ, theo bản năng lấy ra bao giấy trong túi đưa cho cô.
Ngón tay mảnh khảnh của Ôn Hinh Nhã nhẹ nhàng xé mở bao giấy, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê, rút ra một chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng lau tay, vạn phần tinh tế. Những ngón tay như ngọc kia dường như trong suốt dưới ánh đèn pha lê chói mắt, động tác của cô thong thả ung dung, vô cùng tao nhã, lại làm mọi người cảm nhận được từng luồng khí lạnh toát ra từ người cô.
Đột nhiên mọi người không nhìn thấu được cô. Đối mặt với tình huống xấu hổ như vậy, thế nhưng cô lại có thể vượt qua giới hạn của mình, bình tĩnh giải quyết, giống như cho dù trời có sập xuống dưới, thì cô cũng có thể bình thản ung dung, toát ra một vẻ điềm tĩnh thanh lịch.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Đúng vậy, đó là khí phách!
Rất kỳ quái, trêи người một cô gái trẻ chỉ mới mười lăm tuổi nhưng lại, có một loại khí phách mà rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều không có.
Khiến cho đàn ông nể phục, phụ nữ ghen ghét!
Ôn Hinh Nhã đưa khăn giấy cho giám đốc quan hệ công chúng: "Giúp tôi ném đống rác rưởi này xuống!"
Rác rưởi, ném xuống, bốn chữ này đột nhiên tăng thêm ngữ khí, lời nói chứa đầy sự lạnh lùng.
"Vâng, Ôn đại tiểu thư!" Giám đốc quan hệ công chúng theo bản năng vâng theo!
Khóe miệng Ôn Hinh Nhã mỉm cười liếc giữa sân, đôi mắt nàng mang theo ý cười, nhưng nụ cười lạnh như băng,khiến người khác không cảm nhận được một tí ấm áp nào, giống như cánh môi mỏng xinh đẹp của cô có thể phun ra là sương lạnh buốt.
Lý Vân đang bò ở một bên đột nhiên khóc lên, tiếng khóc tê tâm liệt phế, bén nhọn như mang theo kim loại nặng, vang vọng toàn bộ sảnh tiệc, bà ta khóc lóc thảm thiết, vừa đấm đánh mặt đất dữ dội, thỉnh thoảng còn lăn lộn trêи mặt đất: "Trời xanh không có mắt, đứa con gái nuôi tôi nuôi mười hai năm, thế mà lại là một kẻ tàn nhẫn, không trông cậy vào được dù chỉ một chút, tôi không muốn sống nữa...... A a a a......"
Trương Quang cũng ở một bên quát mắng: "Tiểu tiện nhân, nếu lúc trước không phải bọn tao nhặt mày về từ thùng rác đưa về nhà, mày cho rằng mày sẽ có hôm nay sao, hiện giờ bay lên cành cao, lại vong ân phụ nghĩa."
Ở đây toàn bộ đều là nhân vật tài giỏi nổi tiếng trong giới thượng lưu, chưa từng gặp một người đàn bà nào đanh đá như vậy. Mọi người đều xì xào đưa mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.
Ôn Du Nhã càng choáng váng nói: "Cha mẹ nuôi của chị thật mất mặt,chị có cha mẹ nuôi như vậy thật đáng thương! Chị sống cùng loại người này lâu như vậy, khó trách......"
Giống như ý thức được mình nói sai, cô ta vội vàng cắn môi cúi thấp đầu xuống.
Nhưng là để lại cho bên người người lại là vô hạn mơ màng, chẳng lẽ cái gì? Xưa nay trong giới thượng lưu, lưu về Ôn Hinh Nhã thô bỉ bất kham, kiêu ngạo ngang ngược, xuất khẩu thành dơ nói, chẳng lẽ là thật sự?
Hạ Như Nhã vội vàng kéo Ôn Du Nhã nói: "Du Nhã, không được nói bậy, khiến cho ông nội không vui, ông nội chắc chắn sẽ dạy dỗ em."
Hạ Như Nhã nói, không còn nghi ngờ gì chính là đang ngầm xác thực suy đoán của mọi người, thì ra lời đồn đại trong giới thượng lưu về Ôn Hinh Nhã là thật, nhưng mà ông Ôn đã dùng thủ đoạn áp xuống.
Lý Vân lúc vừa bắt đầu là khóc giả, nhưng khóc lóc một lúc cảm xúc đã không thu lại được, chửi ầm lên: "Đkm, mày cho rằng mày là cái gì, đừng tưởng rằng mày có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng thì đã cho rằng chính mình là con người, loài lạc đà đẻ ra lừa, là cao lương rơi vãi trong ruộng kê, là thứ tai lớn tai nhỏ mà chó heo nuôi..."
Ôn Hinh Nhã thờ ơ lạnh nhạt, giống như người Lý Vân đang mắng không phải là cô vậy. Ánh đèn rực rỡ và lộng lẫy chiếu lên người cô, như được tắm trong một lớp ánh vàng rực rỡ, tôn lên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô, khiến khuôn mặt lạnh lùng của cô càng thêm bí ẩn khó lường!
Có người có ý đồ muốn tìm hiểu cảm xúc của nàng lúc này, nhưng khi nhìn vào mắt cô, lại hoàn toàn yên lặng, là loại người khiến người ta căn bản không thể tìm hiểu ánh mắt!