Editor + Beta: Jenny Thảo
Mặc lệ lúc trước đã trải qua những gì, đôi mắt của Ôn Hinh Nhã vẫn tỏa sáng như đèn lưu ly, con ngươi như hai viên đá màu đen sáng lấp lánh, đôi môi khẽ gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, trong mắt đều là tia sáng lạnh băng. Cô như đang ở trêи cao nhìn ngắm muôn loài, giống như được sinh ra để cao quý và cao thượng, khiến những người bên dưới đột nhiên có cảm giác tầm thường nhỏ bé bò trêи mặt đất.
Ông cụ Ôn nhìn vẻ kiêu ngạo của cô, không hề uốn éo, cứng cỏi vừa phải, khiến ông nhàn nhạt thở dài. Ông vẫn nhìn lầm cô, trêи người đứa nhỏ này mang nhiều tính cách giống nhà họ Mạc, chỉ cần lẳng lặng đứng ở đó cũng khiến cho người người kính sợ.
"Câm miệng!" Ông tức giận gầm một tiếng, mang theo cảm giác sát phạt hung ác, ánh mắt sắc bén giống như chim ưng đột ngột bắn về phía hai người Lý Vân và Trương Quang.
Lý Vân và Trương Quang đều là người có thân phận thấp kém sống trong thành phố lớn, nơi nào có thể thừa nhận khí thế sát phạt hung ác từ ông cụ Ôn. Những lời chửi rủa sắp nói ra khỏi miệng đột ngột bị mắc kẹt lại, ngơ ngác nhìn ông cụ Ôn, muốn khép miệng lại nhưng như thế nào cũng không khép được.
Giọng nói lạnh như băng cùng vô cùng sắc bén phát ra từ ông cụ Ôn: "Cháu gái của Ôn Chi Hàng tôi, chính là phượng hoàng cửu thiên, có thân phận tôn quý, sao có thể cho phép hạng người thấp kém như ông sỉ vả cháu tôi. Các ngươi ngược đãi cháu tôi, tôi còn chưa tính sổ với mấy người, đó là do tôi nể mặt mũi của Hinh Nhã. Nếu như các người còn muốn dây dưa, thì chúng ta đành hẹn nhau trêи tòa án."
Tình hình chuyển biến như vậy khiến tất cả mọi người sợ ngây người!
Đúng vậy! Mặc kệ có chuyện gì xảy ra trong buổi tiệc, điều quan trọng nhất chính là thái độ của Ông cụ Ôn, chỉ cần ông còn chống lưng cho Ôn Hinh Nhã. Thì cho dù Ôn Hinh Nhã có quá khứ không mấy tốt đẹp không thể cho người khác biết thì sao, cô vẫn như cũ sẽ là người thừa kế của nhà họ Ôn, thu hút sự chú ý của mọi người.
Ông cụ Ôn là người nắm quyền trong nhà họ Ôn, thái độ của ông quyết định thân phận và địa vị của Ôn Hinh Nhã, điều này không thể nghi ngờ.
Ninh Thư Thiến đột nhiên trừng to hai mắt, giống như bà ta chưa từng nghĩ tới, ông cụ thế nhưng lại từ bỏ mặt mũi, cũng muốn bảo vệ Ôn Hinh Nhã. Nhìn thấy Ôn Hinh nhã đứng trêи sân khấu bị tất cả mọi người chú ý đến, trong lòng bà ta hết sức đắc ý, nhưng vào lúc này giống như có một bàn tay tát mạnh vào mặt bà ta, đau xuyên tim.
Ôn Du Nhã cũng không dám tin nói: "Mẹ, tại sao ông nội lại bảo vệ Ôn Hinh Nhã. Không phải ông nên tức giận vì Ôn Hinh Nhã đã làm mất hết mặt mũi của nhà họ Ôn sao, liên lụy làm bẩn thanh danh của Ôn thị, rồi khiến cô ta trở thành đứa bé bị bỏ rơi sao?"
Hạ Như Nhã bước đi loạng choạng, xém chút nữa đã đứng không vững, không đúng.... Tất cả đều không phải là sự thật, đều không phải, cô thế nhưng lại có thể xoay xở tìm đường sống, rốt cuộc đã sai ở đâu, tại sao mọi thứ đều vượt ngoài tầm kiểm soát của cô ta?
Sắc mặt của ông cụ Ôn trầm xuống, lạnh lùng. Trêи người toát ra vẻ lạnh lùng như băng: "Mấy người lại đây, ném hai người đó ra ngoài cho tôi! Từ đây trở đi, hễ khi hai người nhìn thấy người của nhà họ Ôn thì hãy đi đường vòng, nhà họ Ôn của chúng tôi sẽ không tiếp tục so đo. Nhưng nếu còn can đảm muốn dây dưa, thì nhà họ Ôn chúng tôi nhất định sẽ phụng bồi tới cùng!"
Lúc này bốn người bảo vệ lao tới, tóm lấy Lý Vân và Trương Quang, thân thể của Trương Quang và Lý Vân run như cầy sấy!
Lúc này ông cụ Mạc chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn về phía Trương Quang và Lý Vân, lạnh còn hơn tuyết trêи núi tuyết: "Còn có nhà họ Mạc!"
Lúc trước ông cụ Mạc nhìn thấy Hinh Nhã phải chịu nhục, cả người đứng trêи sân khấu nhưng lại tràn ngập vẻ bất lực và tuyệt vọng, ánh mắt như đâm sâu vào trong lòng ông. Lúc ông chuẩn bị đứng ra thì ánh mắt của cô lại trở nên bình tĩnh rõ ràng, cả người lại tràn ngập khí thế lạnh thấu xương, lúc này ông mới ép xuống được tâm trạng đang điên cuồng xúc động, chuẩn bị xem Ôn Chi Hàng sẽ xử lý như thế nào.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Cháu gái của ông khinh thường cái danh đại tiểu thư của nhà họ Ôn, ông cũng có thể cho cô thân phận đại tiểu thư của nhà họ Mạc, cho cô một mảnh bầu trời riêng, cho cô tự do bay lượn.
"Ông ngoại!" Ôn Hinh Nhã rơi nước mắt, dù cách bởi một đám người nhưng cô vẫn như cũ hiểu được hàm ý trong ánh mắt của ông ngoại. Đó là ánh mắt vô cùng tín nhiệm và yêu thương, không chút tạp chất!
"Còn có tôi!" Từ Thần Vũ lao ra đứng bên cạnh Ôn Hinh Nhã trong tư thế bảo hộ.
"Tôi cũng vậy!" Hàn Mặc Phong đứng bên cạnh Từ Thần Vũ.
"Tất nhiên là không thể thiếu tôi." Cố Quân Lân cười cười đứng bên cạnh Ôn Hinh Nhã.
"Phá hư đội hình +1." Lăng Thanh Hiên một tay choàng lấy cổ của Từ Thần Vũ, dáng vẻ như một người bạn tốt.
"Được rồi, Hinh Nhã gần đây làm quen được nhiều người bạn tốt như vậy, hèn gì không có thời gian để gọi điện thoại cho tôi." Đỗ Nhược Nhược xông tới, ôm lấy cánh tay của cô mở miệng oán trách.
Âu Dương Phong, Khâu Dật Phàm, Trình Tử Nghệ và Ngôn Thiều Khanh người đang đeo mặt nạ cũng yên lặng đi đến bên cạnh Ôn Hinh Nhã.
"Con bé này, người trẻ tuổi thì đứng cùng nhau, ông đây sẽ không xen vào, chỉ đứng bên cạnh ông ngoại cháu thôi, nhưng tâm ý của ông giống với bọn họ." Đỗ Thạch Nam đi ước nhanh đi đến bên cạnh ông cụ Mạc.
"Con bé này nha, quả nhiên là trời sinh có duyên giao tiếp, đi đâu cũng kết bạn được, nhưng ông thích!" Chung Dực Thiên dùng ánh mắt yêu thương nhìn Ôn Hinh Nhã, cả người lại như vô tình đứng bên cạnh ông cụ Mạc.
"Lúc trước ta dạy cháu làm sao để thu ánh mắt của mọi người đặt lên cháu trong buổi tiệc, có vẻ như cháu đã làm được rồi." Chu Tuệ Nghiên chậm rãi đi lên phía trước, nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng vỗ về.
Địa vị và danh tiếng của Chu Tuệ Nghiên ở trong vòng này không gì là sánh kịp, dưới sự ủng hộ nhiệt tình của bà, đã khiến cho tất cả mọi người khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Một ít người có quen biết tốt với ông cụ Mạc và ông cụ Ôn cũng dần dần đứng lên.
Về phần mấy người bạn tốt như Chu Thiên Du, Từ Thần Vũ, Hàn Mặc Phong, Lăng Thanh Hiên, Cố Quân Lân, họ làm như cố tình đi lấy rượu, lấy đồ ăn bánh ngọt, rồi cuối cùng đi về hướng bên này.
Cuối cùng, những người này dìu già dắt trẻ, thế nhưng đều thuộc những nhân vật sắc nhất ở trong thành phố! Mọi người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, xem ra thái độ đối với vị đại tiểu thư này của Ôn gia nhất định phải xem lại.
Tình thế lập tức đảo ngược, ngay cả ông cụ Ôn cũng không ngờ tới, trong lúc bất tri bất giác, cháu gái của ông đã ưu tú đến mức có một mạng lưới quan hệ tốt như vậy.
Lý Vân và Trương Quang sớm đã sợ tới mức toàn thân run lẩy bẫy! Một câu cũng không nói nên lời.
Thực tế, bọn họ đều là những người thích bắt nạt kẻ yếu.
Nhìn thấy những người đang ủng hộ cô, những giọt nước mắt lóe lên trong mắt Ôn Hinh Nhã. Những người này ngay tại lúc cô thống khổ nhất, tuyệt vọng nhất đã tiếp thêm dũng khí cho cô, cô âm thầm nói trong lòng: "Cảm ơn mọi người! Tôi sẽ không làm cho mọi người thất vọng!"
Ôn Hinh Nhã chậm rãi đi đến trước microphone, dáng người thanh thoát thoải mái, bước đi uyển chuyển, tà áo uốn lượn ở phía sau: "Cảm ơn tất cả mọi người đã bỏ ra thời gian quý báu của mình để đến tham dự tiệc ra mắt của tôi."
Bên dưới im lặng trong nháy mắt, sau đó là một tràn tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Cô cảm kϊƈɦ nhìn những người đang đứng cạnh mình: "Đầu tiên tôi muốn cảm ơn ông nội tôi, người đã không ngại khó khăn vất vả để tìm kiếm tôi, tôi cũng muốn nói lời cảm ơn đến những người thân, trưởng bối và bạn bè, những người vẫn luôn ủng hộ tôi."
Lại có thêm một tràng pháo tay như sấm vang lên, cảm xúc của mọi người đã được bộc lộ ra khi nghe những lời cảm ơn của cô vào giờ phút này.
"Tất nhiên tôi cũng muốn cảm ơn....." Cô nói một nửa thì dừng lại, ánh mắt tràn đầy phức tạp dừng lại trêи người Trương Quang và Lý Vân đang bị bảo vệ giữ lấy: "Cha nuôi và mẹ nuôi."
Những lời này của cô khiến tất cả mọi người ở đây đều không thể tin được, giống như việc cảm ơn cha mẹ nuôi như vậy là một đều hết sức khó tin.