Editor: Jenny Thảo
Đưa Âu Dương Phong đến bệnh viện kiểm tra vết thương, bác sĩ kiểm tra toàn thân xác định vết thương trên người hắn chỉ bị thương ngoài da, không đáng lo ngại, nằm viện quan sát hai ngày liền có thể xuất viện, Ôn Hinh Nhã lúc này mới yên tâm rời đi.
Ôn Hinh Nhã xem thời gian thì đã tới buổi chiều, ông ngoại bọn họ hẳn là đã tới thành phố phía Nam, cô lấy ra điện thoại gọi cho ông ngoại, cuộc gọi nhanh chóng được phía bên kia nhận: "Này, Hinh Nhã! Ông cùng lão Trương đã tới thành phố phía Nam, hiện tại đang ở khách sạn, cháu không cần phải lo lắng."
Ôn Hinh Nhã nghe được giọng nói mười phần hưng phấn của ông ngoại thì liền biết ông đang thật sự rất vui vẻ: "Ông ngoại, ông ở bên ngoài nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút."
Ông cụ Mạc nói: "Ông đã biết, cháu như thế nào cùng lão Trương giống nhau, đều nói nhiều."
Ôn Hinh Nhã không đồng ý nói: "Ông ngoại, ông quá đáng, cháu chỉ là quan tâm tới thân thể của ông mà thôi, ông thế nhưng lại chê cháu nói nhiều."
Ông cụ Mạc vội vàng pha trò nói: "Ông chỉ tùy tiện nói giỡn mà thôi, cháu quan tâm đến thân thể của ông như vậy, ông cao hứng còn không kịp đâu, lại như thế nào chê cháu nói nhiều."
Ôn Hinh Nhã lúc này mới thả lỏng nói: "Ông ngoại, ông giúp cháu tìm một vị luật sư đáng tin cậy đi! Cháu có một số việc cần xử lý."
Âu Dương Phong thiếu tiền của bọn cho vay nặng lãi, cô không có tiện để ra mặt, tốt nhất là giao cho luật sư xử lý, làm như vậy thì có thể dọa sợ bọn họ, miễn cho về sau họ không dám gây phiền toái gì cho cô, địa vị của ông ngoại bây giờ có thể dễ dàng tìm được một vị luật sư lợi hại.
Ông cụ Mạc tuy rằng trong lòng có chút hiếu kỳ nhưng cũng không có hỏi nhiều: "Ông và mẹ cháu luôn dùng luật sư tư nhân để giải quyết vấn đề, người này rất đáng tin cậy, cháu có chuyện gì thì có thể giao cho hắn xử lý, lát nữa ông sẽ gọi điện nói với hắn, bảo hắn liên hệ với cháu."
Ôn Hinh Nhã cao hứng nói: "Cảm ơn ông ngoại!"
Thời điểm trở về Mạc gia, Ôn Hinh Nhã thấy Tư Diệc Diễm đang nói chuyện với một người đàn ông ngũ quan đoan chính, một thân tây trang khoảng chừng 30 tuổi, cô đoán người đàn ông này chắc là vị luật sư mà ông ngoại đã tìm cho cô.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, người đàn ông mặc tây trang thấy Ôn Hinh Nhã bước vào thì tự giác đứng lên giới thiệu: "Chào Ôn đại tiểu thư, tôi là luật sư của văn phòng luật sư Siêu Phàm, tên tôi là Khâu Dật Phàm, là luật sư tư nhân của Mạc lão gia và Mạc tiểu thư, nếu cô có chuyện gì cần xử lý thì có thể trực tiếp tìm tôi." Nói xong, vị luật sư lịch sự đưa danh thiếp của mình cho Ôn Hinh Nhã.
Ôn Hinh Nhã tiếp nhận tấm danh thiếp rồi nói: "Chào Khâu luật sư, trước mắt thì tôi có việc cần anh giúp đỡ."
Khâu Dật Phàm đúng đắn nói: "Nguyện ý vì Ôn đại tiểu thư mà cống hiến sức lực."
Ôn Hinh Nhã ánh mắt hướng tới Tư Diệc Diễm tỏ ý cần anh tránh mặt một chút.
Tư Diệc Diễm tự nhiên xem hiểu ý tứ của cô, không chút để ý đứng lên nói: "Các người cứ tự nhiên trò chuyện, tôi đi ra ngoài vườn một chút."
Ôn Hinh Nhã đối với sự thức thời của Tư Diệc Diễm thì rất là vừa lòng, sau khi nhìn bóng lưng thanh tú của Tư Diệc Diễm rời đi, cô mới mỉm cười nhìn Khâu Dật Phàm: "Khâu luật sư, mời ngồi."
Khâu Dật Phàm nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, thần thái nghiêm túc nhìn cô.
Ôn Hinh Nhã thuần phục pha trà, động tác trôi chảy như nước, phảng phất như người đã luyện tập nhiều năm, mỗi nhất cử nhất động bên trong đều ẩn chứa sự bình tĩnh cùng phóng khoáng, làm Khâu Dật Phàm đối với vị tiểu thư này phải nhìn một con mắt khác.
Ôn Hinh Nhã rót một ly trà cho hắn: "Tôi mới học cách pha trà chưa được bao lâu, nên động tác pha trà có chút không được thuần thục cho lắm, mong anh đừng chê cười."
Khâu Dật Phàm cười nói: "Không đâu, Ôn đại tiểu thư đã làm cho tôi rất kinh ngạc rồi."
Biểu tình của hắn như vậy, còn có ngữ khí nói chuyện chắc chắn như vậy, Ôn Hinh Nhã thiếu chút nữa thật sự đã tin rằng tài nghệ của chính mình kinh người. Nhưng mà trước mặt cô là một vị luật sư, có những lời chỉ là khách sáo mà thôi, cô hiểu.
Trên người của Khâu Dật Phàm có một loại cảm giác làm cho người khác phải tin tưởng hắn: "Tôi có một người bạn, hắn có mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi, tôi muốn nhờ anh thay mặt tôi giải quyết vụ việc này."
Khâu Dật Phàm nói: "Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, tất nhiên sẽ vì Ôn đại tiểu thư mà làm cho thỏa đáng."
Ôn Hinh Nhã lấy ra thẻ ngân hàng mà Ôn Hạo Văn đã giao cho cô đưa cho Khâu Dật Phàm: "Làm phiền Khâu luật sư rồi, tôi sẽ bảo người bạn của tôi liên hệ với anh."
Khâu Dật Phàm nói: "Ôn đại tiểu thư không cần khách khí."
Ôn Hinh Nhã cầm lấy tách trà đưa lên trước mặt Khâu Dật Phàm cung kính nói: "Khâu luật sư, về sau mong anh chỉ giáo nhiều hơn."
Làm nghề luật sư, mỗi người đều sẽ có một đôi mắt tinh tường để nhìn rõ sự việc, đối với vị đại tiểu thư Ôn Hinh Nhã này, vô luận là cách nói chuyện hay cách xử lý vấn đề thì đều mang theo một vẻ uy nghi, bình tĩnh, người như vậy sau này sẽ trở thành một đại nhân vật.
Người của Khâu gia đời đời đều làm luật sư cho Mạc gia, cùng Mạc gia có giao tình đã nhiều năm, quan hệ cá nhân cũng tương đối thâm tình, lúc này thấy Ôn Hinh Nhã tuổi còn nhỏ mà đã biểu hiện ra khí thế hơn người, Khâu Dật Phàm tự nhiên thấy cao hứng thay cho ông cụ Mạc.
Ôn Hinh Nhã tự mình tiễn Khâu luật sư ra cửa chính, lúc quay trở lại phòng khách thì thấy Tư Diệc Diễm đang ngồi trên ghế mà lúc nãy cô ngồi, tay cầm tách trà mà lúc nãy cô dùng đưa lên mũi ngửi ngửi.
Đôi mắt khẽ khép lại, mũi thì nhẹ ngửi mùi trà còn trong tách, rõ ràng động tác hết sức tao nhã, nhưng khi hắn làm lại có thêm vài phần quyến rũ, tà mị, cảm thấy không khí xung quanh cũng ái muội hơn.
Ôn Hinh Nhã đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ, buồn bực thành tức giận nói: "Đó là tách trà mà tôi đã uống qua."
Tư Diệc Diễm tươi cười nói: "Tôi biết, trà hương vị chẳng ra gì, nhưng mà dấu vết dính trên mặt tách trà lại có một hương vị rất được."
Vừa nói vừa chuyển động tách trà trong tay, Ôn Hinh Nhã đột nhiên nhìn thấy miệng tách trà xanh thẫm mỏng như cánh ve có dính một màu hồng nhạt như là vết son môi của cô.
Ôn Hinh Nhã cứng đờ trong giây lát giống như bị sét đánh trúng, đại não trở nên trì độn, cô có cảm giác như mình đang bị người khác khinh bạc (*) ?
(*) Khinh bạc: Không coi ra gì, không có biểu hiện chút tình cảm nào.
Trong mắt Tư Diệc Diễm mang theo ý cười, đôi mắt làm như mang theo muôn vàn ngọc lưu ly đủ màu sắc, chớp động làm cho người khác mê muội, cứ như vậy chuyên chú nhìn Ôn Hinh Nhã. Tay thì chậm rãi chuyển động tách trà, đem dấu son môi màu hồng nhạt tiến đến bên môi, môi mỏng hé mở liền cùng dấu vết kia thân mật tiếp xúc.
Ôn Hinh Nhã không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt, cái này có tính là cùng cô gián tiếp hôn môi? Vì cái gì mà có người cố tình làm hành động ngả ngớn khinh bạc như vậy mà có thể thành một động tác tao nhã thong dong, mang theo vẻ mị hoặc như hắn, giống như việc khinh bạc cô là điều đương nhiên.
Ôn Hinh Nhã lắc lắc cái đầu đang trì độn của mình, cái gì mà bị khinh bạc, cái gì mà đương nhiên. Cô rõ ràng là bị hắn khinh bạc, cảm giác xấu hổ buồn bực trong giây lát biến thành tức giận, cô tức khắc nhào qua đi đoạt cái tách trà đang nằm trong tay hắn: "Đem cái ly trả lại cho tôi."
Tự Diệc Diễm dựa lưng vào ghế, cả người Ôn Hinh Nhã té nhào, nằm trọn trong lòng hắn, một tay hắn ôm eo cô nói: "Em đang ôm ấp yêu thương tôi sao?"
Thân thể của cô gầy, ôm vào trong ngực mang theo cảm giác có thể chạm vào khung xương nhỏ nhắn của cô, trên người cô phát ra mùi hương thanh nhã mà thơm mát, mùi vị rất là thoải mái, cảm giác ôm cô trong lòng rất tuyệt, nếu như bỏ lỡ..
"Cái gì mà ôm ấp yêu thương, tôi cảnh cáo anh, anh mau buông tôi ra, bằng không tôi đối với anh sẽ không khách khí." Ôn Hinh Nhã không ngừng giãy giụa, tay đấm chân đá, hoàn toàn không có ngừng nghỉ, cô giống như hoàn toàn quên mất việc chính mình đang đối phó với một tên sắc lang, cô chỉ ngửi được mùi trúc mát lạnh trên người hắn, cái mùi hương này bất giác làm cho cả người cô đều luống cuống lên.
Nghe cô nói như vậy, hắn liền biết cô đang tức giận, Tư Diệc Diễm buông lỏng cánh tay đang ôm eo cô nói: "Tôi chỉ là muốn dùng hành động để nói cho em biết, lưu lại vết son môi trên bề mặt của tách trà là một việc thiếu tôn trọng, không lễ phép đối với người dùng trà."
Trong lòng Ôn Hinh Nhã tràn ngập lửa giận vì bị hắn khinh bạc, tất cả cảm xúc táo bạo đều được biểu hiện trong ánh mắt của cô, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Như vậy, tôi đây chắc là phải cảm ơn anh vì đã hy sinh chính mình tự mình dạy cho tôi một bài học quý giá trong cách thưởng thức trà?"
Tư Diệc Diễm sắc mặt bình tĩnh nói: "Chuyện này thì không cần, nhưng mà hy vọng sau này nếu em có chuyện gì cần làm thì có thể thông báo cho tôi trước một tiếng, em có biết trưa hôm nay chúng ta có một lớp học thư pháp (*) không?"
(*) Thư pháp (chữ Hán: 書法) là nghệ thuật viết chữ đẹp. Về gốc Hán Việt, thư pháp có nghĩa là phép viết chữ. Nhưng không đơn giản chỉ với cách hiểu là phép viết chữ sao cho đẹp, thư pháp, hay thư đạo trong hàm nghĩa sâu xa còn là phương tiện để biểu hiện tâm, ý, khí, lực của người dụng bút.
Lửa giận trong lòng Ôn Hinh Nhã tức khắc bị tiêu diệt không còn một chút nào, lúc này cô mới nhớ tới ông ngoại đã nói lớp thư pháp và cờ vây sẽ giao cho Tư Diệc Diễm phụ trách dạy cô, cô như vậy không thông báo trước mà đã ra ngoài chơi, xác thật tình huống này cô có lỗi: "Tôi đã biết, tôi chỉ là tùy tiện đi dạo ở bên ngoài, mua chút quần áo nên đã quên mất thời gian."