"Chào buổi sáng ông ngoại, ông Trương, mẹ Khương, mẹ Hà. Chào buổi sáng!" Sau khi chạy bộ về, Ôn Hinh Nhã liền vọt vào phòng tắm, tinh thần sảng khoái đi tới phòng khách. Nhờ vào phúc của Tư Diệc Diễm, tuy rằng đêm qua cô có ngồi ở trong gió lạnh nhưng lại không bị cảm mạo vào sáng ngày hôm nay.
Trong phòng khách, không khí có chút căng thẳng, ông cụ Mạc cầm tờ báo sáng, sắc mặt lãnh đạm đến cực điểm: "Hôm qua cháu nói đi chúc mừng sinh nhật cho một người bạn, người đó chính là Từ nhị thiếu gia Từ Thần Vũ sao?"
"Đúng vậy! Ngày hôm qua Từ Thần Vũ còn mang theo cháu làm quen với không ít người trong giới, mọi người ở chung với nhau đều rất tốt!" Ôn Hinh Nhã trả lời nhưng trong lòng lại thấy có chút kỳ quái, ông ngoại chưa bao giờ hỏi đến việc riêng của cô, như thế nào lại đột nhiên hỏi đến chuyện này.
Sắc mặt ông cụ Mạc càng thêm lãnh đạm, đem tờ báo trong tay đưa cho cô xem: "Chính cháu xem đi!"
Ôn Hinh Nhã tiếp nhận tờ báo, nhìn đến tiêu đề của bài báo: Ôn gia đại tiểu thư qua đêm cùng Từ gia nhị thiếu!
Cuối câu còn dùng tới ba dấu chấm than, làm người không biết sự tình sẽ nghĩ đây là sự thật.
Tiếp theo đó là bốn bức ảnh, bức ảnh đầu tiên là cảnh Ôn Hinh Nhã cùng Từ Thần Vũ mới đi ra khỏi Cửu Trọng Thiên, bức thứ hai là hình ảnh Từ Thần Vũ ôm cô, bức thứ ba là cảnh Ôn Hinh Nhã thay Từ Thần Vũ đeo khuyên tai cho hắn, bởi vì được chụp vào ban đêm nên có chút không rõ, lại góc chụp có vấn đề nên nhìn như cô đang hôn má hắn, bức cuối cùng là cảnh Ôn Hinh Nhã đỡ Từ Thần Vũ lên taxi! Mà vòng màu đỏ khoanh vùng trọng điểm lại ở vành tai của hai người, người quen biết Từ Thần Vũ đều sẽ biết hắn rất thích đeo khuyên tai.
Nội dung lại càng thêm táo bạo, không chỉ đem thân phận của Ôn Hinh Nhã kể ra hết, mà còn cường điệu nói Từ Thần Vũ như thế nào ăn chơi trác táng, dùng hành động ăn chơi của Từ Thần Vũ phụ họa cho hành vi bất lương của cô, đức hạnh tồi tệ, phẩm chất (*) bại hoại, còn ám chỉ hành vi của Ôn Hinh Nhã thô bỉ, không biết kiểm điểm chính mình đã cùng rất nhiều đàn ông có quan hệ không minh bạch.
(*) phẩm chất: Phẩm là tư cách. Chất là tính cách. Nghĩa của từ phẩm chất là tính chất bên trong con người. Hay còn gọi là tư cách đạo đức trong con người.
Ôn Hinh Nhã hít sâu một hơi đặt tờ báo xuống bàn: "Ông ngoại, cháu cùng Từ Thần Vũ không có quan hệ phức tạp như vậy, hôm qua Từ Thần Vũ uống say như chết, cháu đành phải đưa anh ấy về nhà, chuyện chỉ có như vậy. Còn chiếc khuyên tai tại vì đi quá vội vàng nên chưa chuẩn bị kịp quà sinh nhật cho anh ấy, cho nên liền đem khuyên tai của chính mình đưa cho anh ấy, cũng không đại biểu cái gì."
Ông cụ Mạc đương nhiên là tin tưởng cô: "Chiếc khuyên tai màu đỏ trên tai cháu là do Từ Thần Vũ tặng?"
Ôn Hinh Nhã theo bản năng sờ khuyên tai, nói: "Đúng vậy."
Ông cụ Mạc nhíu mày: "Cái khuyên tai này có giá trị xa xỉ, thời điểm cháu nhận nên thận trọng."
Ông cụ Mạc nói những lời đó với cô, cô đều hiểu, có một số việc nếu không suy xét chu toàn thì sẽ mang đến tai tiếng. Tuy rằng ông có chút không vui, nhưng rốt cuộc cũng không có tức giận, ông cụ Mạc nào biết Ôn Hinh Nhã bây giờ là do trọng sinh trở về, cùng Từ Thần Vũ có một mối quan hệ thân mật không cần bận tâm đến hậu quả.
Ôn Hinh Nhã hơi hơi nhíu mày nói: "Cháu cũng không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy, rõ ràng là có người cố ý nhắm vào cháu, cháu vừa mới trở lại Ôn gia, đúng lúc đang trên đầu sóng ngọn gió của giới truyền thông, nếu không chú ý liền sẽ nháo đến mọi người đều biết. Người đó chắc là nhìn trúng vào điểm này, cho nên mới làm như vậy."
Cô cùng Từ Thần Vũ là hai người chưa thành niên, liền nói quan hệ giữa hai người mật thiết, đưa lễ vật cho nhau, nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ mập mờ, đâu cần phải xem nhẹ tuổi của bọn họ rồi nói bọn họ xấu xa đến như vậy? Vội vã như vậy muốn hủy thanh danh của cô, đây chính là điều Ninh Thư Thiến làm giỏi nhất, chỉ là không biết Hạ Như Nhã có hay không tham dự vào chuyện này.
Ông cụ Mạc nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: "Trong lòng cháu hình như đã rõ ràng mọi chuyện."
Tin tức nhỏ như vậy mà có thể trong một đêm liền thổi quét khắp thành phố, các nhà truyền thông lớn báo chí, tạp chí tranh nhau đưa tin, nếu nói không có người đứng sau thao túng chuyện này thì cũng chả có ai tin tưởng.
Ôn Hinh Nhã xoa xoa cái đầu đang không có hoạt động của mình, có chút ảo não nói: "Chuyện này cũng nên trách cháu, từ lúc đến nơi này của ông ngoại, cháu chỉ biết chuyên chú vào học tập, xem nhẹ những chuyện gièm pha, làm cho những người đó bắt được nhược điểm của cháu rồi tấn công bốn phía."
Cô ỷ vào sự bảo vệ của ông ngoại, xác thật đã quên đi những chuyện nguy hiểm mà mình đã xảy ra vào đời trước, thậm chí quên mất Ninh Thư Thiến cùng Hạ Như Nhã đang trốn trong hang xà rắn độc, đợi thời điểm cô không chút để ý liền ngoi đầu hung hăng cắn cô một ngụm. Chuyện này cũng cho cô một bài học, về sau bất luận như thế nào cũng không thể thả lỏng cảnh giác trước Ninh Thư Thiến cùng Hạ Như Nhã.
"Bây giờ cháu định làm gì?" Ông cụ Mạc thấy đầu óc của cô đã hoạt động trở lại, phân tích mọi chuyện, thực hiển nhiên trong lòng cô đã hiểu rõ.
Ôn Hinh Nhã hơi hơi nhíu mày nói: "Chuyện này có chút khó xử lý, ông cũng biết giới truyền thông từ trước tới nay là con dao hai lưỡi, nâng một người hay hủy một người thì từ trước đến nay đều không cần tốn nhiều sức."
"Nếu như cháu cảm thấy khó xử lý, thì ông ngoại có thể thay cháu đứng ra xử lý." Từ lâu ông cụ Mạc đã có thanh danh vô cùng cao và tốt, đem Hinh Nhã về dưới cánh của ông, cho dù Ôn gia không giải quyết, thì còn có ông, xem ai lợi dụng giới truyền thông nói xấu cháu ngoại gái của ông.
Ôn Hinh Nhã lập tức hiểu được ý tứ của ông ngoại, trong lòng một mảnh cảm động, kiên định nhìn ông cụ Mạc nói: "Ông ngoại, chuyện này chỉ có thể tự bản thân cháu ra mặt thôi."
"Hinh Nhã, không phải ông ngoại không tín nhiệm cháu, chẳng qua là lực lượng của giới truyền thông so với cháu nghĩ thì lớn mạnh hơn nhiều, nếu không thể nhanh chóng giải quyết sạch sẽ, thì đối với cháu, ảnh hưởng sẽ càng ngày càng lớn." Cho dù Hinh Nhã có bình tĩnh lý trí ra sao, thì cô rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện sẽ không suy nghĩ chu toàn.
Ôn Hinh Nhã lôi kéo tay ông cụ Mạc, nhìn thẳng vào đôi mắt của ông ngoại, nói: "Ông ngoại, lực lượng truyền thông như thế nào cháu hiểu rất rõ ràng, bởi vì rõ ràng nên cháu không thể lùi bước, cháu lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm, sau khi Ôn gia tìm về cũng không có phát biểu thừa nhận cháu ra bên ngoài. Hơn nữa quá khứ của cháu không tốt, cháu đối với thân phận Ôn gia đại tiểu thư chính là danh không chính ngôn không thuận, cho nên mấy tờ báo này mới có thể dùng ngôn từ hèn hạ như vậy vũ nhục cháu. Nguyên nhân chính là thân phận đại tiểu thư của Ôn gia nên cháu phải tự mình giải quyết, như vậy mới có thể hiện ra khí chất cùng khí độ (*) của một đại tiểu thư, làm cho tất cả mọi người không dám vũ nhục cháu nữa.". ngôn tình hay
(*) khí độ: Chỉ lòng dạ rộng hẹp của một người.
Lực lượng truyền thông cô so với ai đều hiểu biết rất rõ ràng, đời trước cô chính là bị hủy hoại dưới ngòi bút của giới truyền thông. Cho nên đời này lại đối mặt với ngòi bút của giới truyền thông, cô sẽ không bao giờ lùi bước.
Ông cụ Mạc cảm khái nhìn cô, một thiếu nữ trẻ tuổi lại đặc sắc tinh xảo như vậy, trong lòng ông lại có chút mất mát: "Hinh Nhã, bất cứ lúc nào con cũng phải nhớ rõ, dựa vào ông ngoại là điều đương nhiên, không cần phải tự mình gánh vác hết mọi chuyện."
Ôn Hinh Nhã hốc mắt hơi ướt: "Cháu biết, bất luận cháu làm chuyện gì, ông ngoại đều là hậu thuận vững chắc nhất của cháu."
Trong mắt ông cụ Mạc tràn ngập ý cười: "Cháu có thể nghĩ như vậy, trong lòng ông ngoại rất vui mừng."
Ông cụ Mạc nhíu mày lại nói: "Hinh Nhã, tuy rằng ông không can thiệp vào vấn đề cháu kết bạn với ai, nhưng mà Từ gia nhị thiếu kia có chút hoang đường, trong lòng cháu cũng nên cân nhắc một chút."
Ôn Hinh Nhã biết ông ngoại là vì muốn tốt cho cô, nhưng mà nghĩ đến đời trước Từ Thần Vũ vì cô mà đã làm đến nước kia, trong lòng cô không khỏi nói giúp cho hắn vài câu: "Ông ngoại, Từ Thần Vũ tuy rằng có chút hoang đường, trên người mang theo rất nhiều thói quen ăn chơi, nhưng mà đây chỉ là hắn lúc còn trẻ nghịch ngợm chút mà thôi, bản chất thật ra cũng không xấu."
Ông cụ Mạc nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, liền biết cô đối với Từ gia nhị thiếu này hết sức coi trọng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ thở dài: "Thôi, cháu từ trước đến này đều bình tĩnh và thông minh, ông cũng không nói nhiều nữa, chỉ là về sau trước khi làm một việc gì đó cũng phải suy nghĩ chu toàn, đừng để không duyên cớ gì lại dính líu đến mấy vụ tai tiếng như vậy."
Đối với sự tôn trọng của ông ngoại dành cho cô, Ôn Hinh Nhã trong lòng hết sức cảm kích, thấp giọng nói: "Ông ngoại, ông yên tâm, chuyện này là ngoài ý muốn, về sau cháu sẽ chú ý hơn."
Ông cụ Mạc sờ đầu cô vui mừng nói: "Những người muốn hại cháu, đều sẽ trăm phương nghìn kế tính kế cháu, chỉ cần cháu có hơi vô ý một chút liền sẽ cho bọn họ cơ hội tấn công cháu. Cho nên cháu nhất định không thể thiếu cảnh giác."
Ôn Hinh Nhã gật gật đầu.