Ông cụ Từ nhìn tờ báo trong tay, rồi đặt tờ báo lên bàn trà, nói với Từ Văn Phong đang ngồi bên cạnh: "Người cháu gái lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm này của Ôn gia không đơn giản nha!"
Từ Văn Phong trong lòng cũng tràn ngập sự đồng cảm nói: "Lúc trước, truyền thông khắp nơi đều đưa tin về việc bê bối của con bé, nhưng đứa nhỏ này lại chưa từng ra mặt, cố ý cổ vũ khí thế của truyền thông, làm truyền thông càng thêm không kiêng nể gì. Lại không nghĩ đến đứa nhỏ này nếu không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì lại làm cho người khác kinh ngạc đến như vậy, chỉ tính phần kiên nhẫn, nhẫn nại này thật sự làm cho người khác phải khiếp sợ."
Trong mắt ông cụ Từ loé lên tia sáng khôn ngoan: "Đều nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, câu này quả nhiên không sai, đứa nhỏ này là đại tiểu thư của Ôn gia lại bị lưu lạc bên ngoài suốt mười lăm năm, mới vừa trở về Ôn gia, người trong giới này ít nhiều gì đều đối với con bé có chút khinh thường, đứa nhỏ này lợi dụng truyền thông đưa tin về vụ bê bối của con bé đến khắp mọi nơi, cuối cùng lại cho giới truyền thông một bài học đáng nhớ, cũng coi như đã lập uy trong giới. Hiện tại người trong giới nơi nào còn dám xem thường cô nhóc này."
Từ Văn Phong thở dài: "Cũng vì đứa nhỏ này mà Thần Vũ bây giờ đã an phận hơn nhiều, con cũng không cần lo lắng nó cả ngày chạy ra ngoài làm bậy làm bạ, đi sai đường."
Ông cụ Từ gật đầu nói: "Đúng vậy, thật ra cha có nghe Mặc Phong nói Thần Vũ rất thích đứa nhỏ này. Trong khoảng thời gian này, cha cũng trông chừng Thần Vũ thấy nó vì chuyện của đứa nhỏ này mà đã trở nên thành thục hơn nhiều, hôm nào cha sẽ cùng nó nói chuyện."
Từ Văn Phong cảm kích nói: "Cảm ơn cha, Thần Vũ còn trẻ nên tính tình có chút ngang bướng, nhưng nó lại nghe theo lời cha nói, có cha thay con dạy bảo nó, con yên tâm hơn nhiều rồi."
Buổi tối, Ôn Hinh Nhã đã đặt một phòng bao ở Cửu Trọng Thiên, hẹn đám người Từ Thần Vũ ra tụ hội.
"Mọi người thích uống thích ăn cái gì thì cứ tự nhiên gọi, không cần phải khách sáo với em, hôm nay em mời khách." Ôn Hinh Nhã hết sức táo bạo gọi một số món đặc trưng đắt nhất ở Cửu Trọng Thiên, sau đó liền đưa thực đơn cho Chu Thiên Du.
"Vậy thì anh đây không khách sáo đâu, vì bữa ăn này của em mà từ buổi trưa cho đến bây giờ anh còn chưa ăn một hạt cơm nào đâu, định thắt lưng buộc bụng, chuẩn bị ăn một bữa no nê." Cố Quân Lân nói xong liền gọi một loạt món ăn nổi tiếng của nhà hàng.
"Mọi người đều có thể gọi thêm mấy món nữa, hôm nay Hinh Nhã vừa mới thắng kiện, nhận được một khoảng tiền bồi thường kếch xù. Khoảng tiền bồi thường này dư dả để chúng ta ăn một bữa no nê, ngàn vạn lần đừng tiết kiệm tiền giùm em ấy." Hàn Mặc Phong gọi một thùng rượu vang có giá trị xa xỉ, và thêm mấy bình rượu Ngũ Lương.
Từ Thần Vũ thấy mọi người gọi món hăng hái như vậy, vội vàng nói: "Tớ nói các cậu như vậy là đủ rồi, gọi nhiều món như vậy, nếu ăn không hết thì rất lãng phí nha!"
Chu Thiên Du hướng về phía Ôn Hinh Nhã nháy mắt mấy cái: "Nha nha, lại nói bữa này đâu phải kêu cậu trả tiền, cậu đau lòng cái gì, ngày thường cậu tiêu tiền, cũng không sợ lãng phí mà, sao hôm nay lại.. Bắt đầu đi tiết kiệm tiền?"
Chu Thiên Du vừa nói xong mọi người trong phòng đều ồn ào cười to, Từ Thần Vũ mặt dày nói: "Tiết kiệm tiền thì làm sao, đây chính là truyền thống của đất nước ta. Ngày nào đó phải cho các cậu đến gặp ông nội tớ, để ông nội tớ dạy cho các cậu một khóa như thế nào là tiết kiệm để hạnh phúc."
Mọi người đều bị cách nói trơ trẽn cộng với da mặt dày của Từ nhị thiếu làm cho tức cười, Lăng Thanh Hiên càng không khách sáo chỉ thẳng vào mũi Từ Thần Vũ cười mắng: "Hay cho câu tiết kiệm là hạnh phúc, cậu không cảm thấy khi bản thân nói ra năm từ này là đang vũ nhục ý nghĩa của nó sao."
Hàn Mặc Phong nghiêm nghị nói: "Từ Nhị nói tiết kiệm là hạnh phúc ở đây thật ra là đang đau lòng cho ví tiền của Hinh Nhã, đi một vòng tròn lớn như vậy, Từ nhị cậu ấy đã không dễ dàng gì rồi, cho nên mọi người đừng có trêu chọc Từ Nhị nữa."
"Cậu muốn chết à, Hàn Mặc Phong!" Từ Thần Vũ đá một chân về hướng Hàn Mặc Phong.
Chu Thiên Du mở Weibo ra đưa cho Ôn Hinh Nhã xem: "Đay là kiệt tác của Từ Nhị đó."
Ôn Hinh Nhã vừa nhìn liền thấy Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã đều bị cư dân mạng bôi đen ở trên Weibo, không ngờ chủ đề này lại hot ở trên mạng đến vậy: "Hả, đoạn video này?"
Chu Thiên Du cũng rất ngạc nhiên khi thấy đoạn video này: "Chắc là vào lúc cậu và cô ta giằng co với nhau, có người qua đường vô tình quay lại được, rốt cuộc thì chuyện ân oán trong gia tộc hào môn đối với người dân bình thường là một việc gì đó luôn thần bí khó đoán."
Ôn Hinh Nhã cười nói: "Từ Nhị thật sự là một nhân tài. Tuy rằng bây giờ không thể làm cho Ninh Thư Thiến hiện nguyên hình, nhưng rốt cuộc cũng đã hất nước bẩn lên người bà ta, việc này cũng đủ để khiến cho bà ta mình ốc không mang nổi mình ốc rồi, xem bà ta ở trong giới này còn mặt mũi nữa hay không."
Chu Thiên Du nói: "Trong giới thượng lưu này, điều bị khinh thường nhất chính là hành vi làm người thứ ba như Ninh Thư Thiến, tuy rằng có một ít hào môn trong vòng này tiếp nhận Ninh Thư Thiến, nhưng thật ra các phu nhân của các hào môn chân chính đều cảm thấy khinh thường cùng bà ta lui tới."
Cho đến thời khắc này thì Ôn Hinh Nhã mới chân chính hiểu được vì sao Ninh Thư Thiến lại hận mẹ của cô đến như vậy, cho dù bà ta có gả vào Ôn gia hạnh phúc như thế nào, thì bà ta vĩnh viễn đều bị gắn mác dưới cái danh xưng người thứ ba, không có biện pháp chân chính hòa nhập vào cái giới thượng lưu này. Cái việc này còn đau khổ hơn nhiều so với việc giết chết bà ta, cho nên bà ta liền đem nỗi hận ý này chuyển sang vào người mẹ cô, trả thù cô, vì vậy mà vào đời trước cô mới có kết cục thảm hại như vậy.
Mọi người đều cười nói hết sức vui vẻ, đồ ăn và rượu cũng đã được nhân viên mang lên.
Ôn Hinh Nhã đích thân rót rượu cho từng người, cuối cùng mới rót đầy ly rượu trước mặt cô, nâng ly rượu lên hướng đến mọi người kính cẩn nói: "Cảm ơn sự giúp đỡ lần này của mọi người, ly này em xin kính mọi người."
Nói xong liền đem ly rượu trong tay ngửa đầu uống cạn.
Hàn Mặc Phong dẫn đầu vỗ tay, trầm trồ khen ngợi: "Tốt! Rất sảng khoái!"
Cố Quân Lân cười nói: "Bọn anh thật ra cũng không có giúp gì được cho em, người có công lao lớn nhất chính là Thanh Hiên, em phải kính cậu ta một ly mới được."
Lăng Thanh Hiên vội vàng nói: "Vào đầu năm nay, các nghệ sĩ trong giới giải trí không người nào là không bị giới truyền thông nói bóng nói gió đăng tin tức, nghệ sĩ đối với chuyện này đều ghét cay ghét đắng nhưng không dám nói ra. Cũng chỉ là nương theo chuyện này nói ra những lời trong lòng bọn họ thôi, thật ra anh cũng không có đóng góp gì."
Công ty giải trí điện ảnh và truyền hình của Lăng gia là công ty hàng đầu nổi danh là lão đại trong giới giải trí trong nước. Trong những năm gần đây, giới giải trí có triển vọng phát triển đầy hứa hẹn, cho nên trọng tâm phát triển của Lăng gia cũng dần chuyển sang hướng này.
"Bất luận là như thế nào, thì em cũng phải cảm ơn anh." Ôn Hinh Nhã nâng lên ly rượu, kính Lăng Thanh Hiên một cái rồi ngửa đầu uống cạn.
Ôn Hinh Nhã lần lượt kính từng người Cố Quân Lân, và Hàn Mặc Phong. Mặc dù đã có uống vài ly rượu, nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu gì là say, nhưng trên mặt lại có một chút vệt ửng đỏ.
Lúc chuẩn bị hướng đến Chu Thiên Du kính rượu, thì lại bị Chu Thiên Du đè tay lại: "Nếu như cậu thật sự muốn cảm ơn tớ, thì hãy nói với ông ngoại cậu vẽ cho tớ một bức thư họa đi! Ông ngoại cậu là một tay viết thể loại chữ Nhan cừ khôi, chậc chậc chậc chậc, câu đối mạnh mẽ và cô đọng, nhưng lại thâm trầm, mũi nhọn như đá, nét móc mỏng như kim, ngang dọc, cao thấp đều mang theo khí chất tao nhã nhưng đầy tham vọng, mang đầy đủ bản chất tinh túy của thể loại chữ Nhan Chân Khanh. Khi tớ còn nhỏ, bởi vì được thấy ông cụ Mạc viết thể loại chữ Nhan này, mà tại thời điểm học thư pháp đã đòi ông tớ dạy thể loại chữ Nhan này cho tớ đó."
Cố Quân Lân nhịn không được nở nụ cười: "Cô ấy là fan não tàn của ông ngoại em."
Chu Thiên Du một chân đá về hướng Cố Quân Lân: "Anh đi ra chỗ khác, ai là fan não tàn. Ông cụ Mạc là học giả đứng đầu về thơ văn, fan của ông ấy tất nhiên phải là người thông minh sáng suốt, nếu không thì sẽ xúc phạm đến thanh danh của ông cụ Mạc."
Ôn Hinh Nhã nhịn không được cũng nở nụ cười: "Tớ nói này, cậu đây là không chỉ khen ông ngoại tớ, mà còn tự khen chính mình là thông minh sáng suốt đấy!"
Chu Thiên Du vươn tay chỉ vào chính mình, hỏi: "Chẳng lẽ trông tớ rất ngốc sao?"
Cố Quân Lân tiến lại gần, cúi người cẩn thận nhìn vào mặt Chu Thiên Du: "Này, cục mụn này đã nổi trên mặt em bao lâu rồi?"