Beta: Vũ+Mèo+Ari
----------------------------
"A Duẫn , xin anh, nhìn em ,một lần thôi cũng được. . . Duẫn!" Đây là người từng cưng chiều cậu, từng dịu dàng yêu thương cậu sao? Tại sao ánh mắt ấy lại làm cậu lạnh lòng đến như vậy? Cậu có thể thấy rõ bóng dáng mình chìm sâu trong đó, bị cuốn vào sự tuyệt tình căm hận chôn vùi dưới đáy mắt đen thẳm kia.
Bầu trời âm u, mưa bắt đầu có dấu hiệu lớn dần, Tịnh Ân cứ đứng như vậy, mặc kệ cho cơn mưa theo phong ba bão táp đau như dao cắt qua mặt, nhưng cũng không bằng một vạn phần trong lòng cậu bây giờ. Nhìn bóng hình mà cậu tâm tâm niệm niệm suốt bao năm qua đang cận kề cùng người khác, cậu run rẩy. Người đang ôm cô gái kia có phải đã từng là người ôn nhu mỉm cười với cậu không? Vì sao lại ôm hôn một người khác, còn rất vui vẻ như vậy?
Tại sao?. . .
Tại sao?. . .Cậu thật sự không hiểu? Thật sự không hiểu. . .
Trong làn mưa nhạt nhoà, cậu thấy anh quay đầu lại, mỉm cười, nhưng nụ cười đó khiến cậu cảm thấy như thân thở chìm vào băng giá, Tịnh Ân thấy được, vòng tay anh vẫn ôm người kia, dòng nước mưa chảy dọc theo khuôn mặt hoàn hảo của anh làm tăng thêm sự lạnh lẽo cùng hoàn mỹ đó, từ khẩu hình, cậu đọc được, " Tôi chưa bao giờ yêu cậu, mãi mãi . . . cũng không."
Đau, đau quá, tim đau như bị hàng vạn tiễn xuyên tâm, toàn bộ cơ thể cậu đứng dưới mưa to gió lớn càng nhỏ bé thêm nhỏ bé, một lần nữa, cậu trơ mắt nhìn người kia rời đi, hoàn toàn không quay đầu lại, quyết tuyệt như vậy, vô tình như vậy . . . chiếc xe lao đi trong màn mưa trắng xoá. Không biết sức lực từ đâu, cậu vụt dậy chạy theo chiếc xe, cậu cảm giác lần này sẽ là lần cuối họ gặp nhau, là khoảng thời gian vĩnh viễn ly biệt . . .
Ngay thời điểm cậu chạy được nửa đường, bỗng nghe thấy bên tai có tiếng động cơ đang gầm rú lao tới. Toàn bộ thân thể cậu cứng đờ, từ lòng bàn chân truyền đến nhiệt độ buốt giá như bị đóng băng khiến cậu không thể di chuyển, mắt mở to, cơ thể không nhúc nhích nổi. Trong khoảnh khắc sinh tử đó, một phút dài tựa một niên kỷ, Tịnh Ân có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình, rõ cả sự sợ hãi cắn xé cậu.
"Két..........." , "rầm...."
Tiếng xe ma sát mặt đường thật chói tai trong cơn mưa ào ạt. Phút chốc, cậu cảm thấy cả cơ thể mình bay lên rồi rơi xuống như con diều đứt dây.
Bây giờ thu vào trong đáy mắt cậu là một mảnh u ám của bầu trời, tựa như lòng cậu. Từng giọt mưa cứ thẳng tắp rơi xuống mặt cậu, thân thể cậu, mọi nơi. Mưa hay nước mắt của cậu?
Không. Chắc không phải đâu. Vì đã không còn giọt nước mắt nào có thể rơi xuống nữa. Đau.
Đau đến tận tâm can, len theo lục phủ ngũ tạng, dâng trào cuồn cuộn mang chua xót truyền lên tới cổ họng, "phụt", từ miệng cậu trào ra từng đợt máu, cảm nhận vị ngòn ngọt mằn mặn ở đầu lưỡi.
Tịnh Ân sắc mặt trắng bệch, nở nụ cười.
Sợ hãi biến mất hư vô. . .
Tuyệt vọng. . .
Chính cậu tự cho mình hy vọng quá nhiều, để rồi khi tuyệt vọng, mang theo động lực hy vọng ngày càng dần hao mòn, đến cuối cùng bị tuyệt vọng đánh vỡ. Gắng gượng cũng không dậy nổi.
Bờ môi cùng khuôn mặt nhạt sắc bị máu làm cho huyết nhiễm đến yêu dị, cổ áo sơ mi trắng mặc trên người thấm tia máu, nở rộ thành những đoá hoa đỏ tươi nổi bật trên nền trắng, phi thường chói mắt. Vệt máu bị mưa xóa đi, chỉ để lại một mảnh màu hồng cùng nhạt nhòa đọng lại trên mặt đường.
Máu............
Mưa...............
Hoà quyện vào nhau, máu từ vết thương cậu, mưa của trời. . .Huyết tinh nhưng diễm lệ, tim của cậu, có lẽ phải dùng từ nào để hình dung đây?
Nếu nói tim hết máu sẽ chết, vậy hiện tại cậu chảy máu như vậy, tâm đã chết?
Cơ thể như tan rã trong làn mưa, mang theo sự ướt át chạm vào thân thể không nhiệt độ của cậu.
Thống hận. . .
Sự thống hận này. . .vì sao?
Vì sao cậu lại ham luyến chính sự ôn nhu giả dối này? Vậy mà vẫn cam chịu hãm sâu vào vũng bùn không lối thoát đó.
Hận. . .sự tuyệt tình, lạnh lùng đã tổn thương cậu. . .
Hận và yêu, yêu và hận, luân phiên chiếm cứ trái tim cậu.
Mệt rồi, buông bỏ tất cả đi thôi.
Mệt. . . Tịnh Ân cậu đã mệt quá rồi, rất muốn ngủ, ngủ một giấc thật sảng khoái mới thôi. . .
Loáng thoáng tiếng ai đó gọi tên cậu, âm thanh tựa hồ quen thuộc cũng mơ hồ xa xôi văng vẳng như từ cõi bồng lai, "Tịnh Ân! Tịnh Ân!"
Ai vậy? Là ai đã gọi tên cậu? Tuy rất muốn mở mắt ra xem nhưng mí mắt nặng trĩu không cho cậu thực hiện việc đó. Cơ thể cậu nhẹ nhàng như đang trôi dạt lênh đênh theo cơn sóng nhịp nhàng về với vùng trời bình yên. . .
Mạc Duẫn Lâm ngồi lên xe, không một tiếng động, tài xế hiểu chuyện liền lái xe đi. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ ăn mặc nóng bỏng, trên người mùi nước hoa nồng đến khó chịu, Mạc Duẫn Lâm đẩy cô ta qua bên cạnh, không còn chút yêu thương như vừa nãy. Mỹ nữ kia không ngờ anh lại làm ra hành động như vậy, bất ngờ bị một lực lớn đẩy ra, chật vật ngã trên ghế xe, váy hồng đào trễ xuống vì hành động mà lộ ra bầu ngực trắng nõn cùng rãnh ngực mê người, tà váy xẻ cao khiến cặp đùi thon thả hiện ra. Ánh mắt sóng sánh nước, "Lâm. . ." tiếng gọi mê hồn như vậy, bất cứ người đàn ông nào cũng phải mềm lòng.
Bất quá, người ngồi cạnh cô ta là ngoại lệ, khuôn mặt tuấn lãng lạnh lùng không chút xao động, vẫn chăm chú vào cái kính chiếu hậu phía trước, bóng dáng thanh niên phía sau nhỏ dần như hạt đậu theo tốc độ chiếc xe.
Đột nhiên, đồng tử co rút, lập tức nói tài xế dừng xe, lao thẳng xuống xe, mặc cho trời mưa quật vào choáng lấy tầm nhìn. Mạc Duẫn Lâm chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách giữa anh và Tịnh Ân xa đến như vậy, nhịp tim dồn dập, nhanh đến mức tưởng như ngừng lại tại khoảnh khắc ấy.
Không. . . Không thể như vậy. Không phải như vậy.
Đứng tại chỗ, nhìn thân thể mang mùi vị huyết tinh cùng sự sống yếu ớt đến mức không cảm nhận được sự sống. Toàn thân băng giá, anh quỳ bệt xuống ôm lấy cơ thể lạnh lẽo, bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt mà mình đến một chút cũng không muốn nhìn kia, khẽ vuốt, "Không, không, Tịnh Ân, mở mắt ra cho tôi, Tịnh Ân!"
Một cỗ hàn ý đâm thẳng vào tim, buốt giá, đau đớn. Nỗi hoảng sợ tột độ làm Mạc Duẫn Lâm hốt hoảng, trong giây phút thoáng qua làm cho người ta lạnh lòng kia, cả bầu trời dường như xoay chuyển sụp đổ dưới chân anh. Ân hận, áy náy, thống khổ giãy dụa tràn ngập trong đáy mắt hằn từng mạch máu đỏ rực điên cuồng mà tuyệt vọng. Mưa cứ thế, xối xả trên thân hình to lớn đang che chắn một người nào đó trong lòng. Mưa tạt vào càng hiện rõ vẻ mặt như điêu khắc in sâu vết thống khổ, khốn cùng của sự đau đớn.
Mưa đến não lòng, máu nhiễm đến thê lương. . .tâm can, lục phủ ngũ tạng, thân thể, lý trí cùng tình yêu như chìm qua băng tuyết lạnh rét thấu xương, chìm sâu vào sóng to gió lớn cuồn cuộn ập đến, đánh đổ bất ngờ.
Từ trong bệnh viện về nhà, Duẫn Lâm như người mất hồn, nguyên bộ đồ vest thẳng thớm vì mưa ướt sũng vẫn chưa thay ra. Lạnh . . .thân xác lạnh. Tâm cũng lạnh.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, nhưng...bệnh nhân không thể qua khỏi. Xin người nhà hãy nén bi thương"- đó là câu mà anh nghe được, như từng con dao từng nhát từng nhát cắt nhỏ con tim anh, đau đến nỗi nó khiến anh ngã khụy xuống.
Bước vào nhà xác lạnh toát, trên bàn, một thi thể được phủ lớp khăn trắng. Bàn tay run rẩy do dự chạm vào lớp khăn, sợ hãi, tuyệt vọng. Anh sợ khi phải đối diện với sự thật, anh sợ, khi mở ra, sẽ không kìm nén được nữa.
"Xoạt", khuôn mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào. Làn môi tái nhợt mím thẳng một đường, hàng mi đen nhánh cong vút khép lại, biểu thị rằng, chủ nhân của chúng sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa. Trông Tịnh Ân như đang chìm vào trong giấc mộng mà mình yêu thích vậy, thanh thản, nhẹ nhàng. . . nếu cơ thể này không còn hơi thở nào, anh vẫn nghĩ Tịnh Ân chỉ là đang ngủ mà thôi.
Tự thôi miên mình. . . có tác dụng vậy sao?
Từng bậc cầu thang xoắn ốc đều nhuộm lại vệt nước do bước chân đi qua, tay vịn sang trọng sáng bóng, đã từng có hơi ấm ngang qua, nhưng sao giờ lạnh lẽo đến vậy?
Mở cửa phòng, mọi thứ trong kí ức ấm áp hết thảy đều ùa về. Quá bất ngờ, quá đột ngột. Đây là căn phòng mà Tịnh Ân khi ở Tịnh gia, tuy không được đối đãi tốt, nhưng hầu hết mọi vật dụng cần dùng đều có đủ. Cách sắp xếp cũng y hệt chủ nhân của nó, đơn giản mà ngăn nắp, sạch sẽ mà giản dị. Kế bênchiếc giường xanh biển mềm mại tươi mát là bàn học đặt trên đó là sách vở, vài món đồ linh tinh, phía tay phải còn có kệ sách đựng các loại sách mà Tịnh Ân thích đọc mỗi khi rảnh rỗi. Căn phòng được sơn theo tông trắng, xanh nhẹ, cửa sổ mở đón gió lùa vào, bức màn trắng mỏng manh bay dập dờn, không gian thoải mái, thoáng đãng, làm người ta nhẹ lòng như vậy. Vẫn là căn phòng này như cũ, in dấu ấn thời gian, in dấu vết trên từng món đồ mà chủ nhân chúng sử dụng, vật còn đó, mà người. . . nay đâu?
Tịnh gia từ khi bị anh thao túng làm cho sụp đổ, mọi thứ, kể cả biệt thự, kể cả căn phòng của Tịnh Ân này, đều thuộc về anh. Cũng không phải lần đầu tiên anh vào phòng cậu, trước kia, khi hai người bọn họ quen nhau, đến mức thân thuộc, mỗi khi cao hứng, Tịnh Ân hay vui vẻ rủ anh về nhà, vào phòng mình chơi, giới thiệu vài mòn đồ hay hay mà mình mới sưu tập được, mặc kệ cho người hầu săm soi hay sự dè chừng gay gắt từ gia chủ Tịnh gia. (Tác giả: *sờ cằm, híp mắt* có mùi JQ~)
Khẽ hạ người nằm xuống chiếc giường xanh biển, xúc cảm mềm mại dìu dịu chà xát, hơi ấm tuy không còn, nhưng hương thơm Tịnh Ân vẫn lưu lại đây, anh híp mắt, hít vào thật sâu một hơi, trái tim đau đớn đập từng hồi như được thả lỏng. Bỗng ánh mắt anh lướt về một góc bên bàn học, nhíu mày nhìn kĩ, thoáng thấy có khe hở cửa hộc bàn tầng hai chưa đóng kín, bản thân đã bỏ qua mọi điều về Tịnh Ân, anh, lần này không muốn, dù đã muộn. Đứng dậy, rủ rủ quần áo còn ướt, Mạc Duẫn Lâm vươn tay mở ra, một cuốn sổ nằm ngayngắn trong góc. Tò mò, anh cầm lên xem, vỏ bìa màu lam, thanh nhã như cách chủ nhân chọn nó, không hoa văn rườm rà nhưng bắt mắt người xem, anh lật qua lật lại cuốn sổ.
Bỗng có vật gì đó rơi ra, anh cúi người nhặt lên xem, bàn tay lạnh lẽo thon dài run lẩy bẩy, đôi mắt gắt gao nhìn vào trong hình. Một thiếu niên trẻ trung, hoạt bát tầm mười chín, hai mươi đang cười thật tươi cầm quyển sách mà lần đó anh đi công tác tiện tay mua về xem như là quà trao cho Tịnh Ân, nét mặt vui vẻ, hào hứng như đứa trẻ lên ba được nhận quà, ánh mặt trời sáng chiếu lên gò má thiếu niên trắng nõn mà hồng hào, trông đáng yêu, thanh tú đến chừng nào. Bên cạnh là người thanh niên nhìn như trưởng thành, hơn Tịnh Ân bốn hay năm tuổi, đang mím môi nhoẻn cười, coi như cho có lệ với người kế bên, ánh mắt không rõ cảm xúc - Mạc Duẫn Lâm.
Qua bốn năm rồi, bức ảnh vẫn còn nguyên vẹn như hồi đầu, không nhăn nhúm hay xỉn màu, cho thấy chủ nhân bức ảnh này giữ gìn vô cùng cẩn thận. Loáng thoáng thấy mặt sau có chữ, cố kìm nén tâm trạng bản thân lại, anh lặng lẽ xoay mặt ảnh, "Hôm nay được A Duẫn mua sách cho, sẽ giữ nó thật kỹ như bảo vật ^^!" ,phía dưới ghi: ngày 23-04, Tịnh Ân, dòng chữ lưu loát rõ ràng, chữ ký vẫn còn . . .
Sờ sờ ngón tay vào mỗi con chữ cậu viết, anh có thể hình dung ra tâm trạng phấn khích của cậu khi viết những dòng này, còn thái độ vô cùng kín cẩn, chu đáo nữa.
Lật trang giấy còn thơm thoang thoảng mùi cỏ dìu dịu, từng nét chữa thanh tú gọn gàng hiện ra. . .
"Hi vọng cứ như được như vậy mãi thì tốt nhỉ? Được anh che chở, xoa đầu, mỉm cười an ủi, đó là nguồn động lực giúp mình sống, là lý do duy nhất để mình tồn tại trong xã hội đen tối, cái căn nhà mục nát này . . ."
"Ánh sáng của mình là ngày người đó đến bên cạnh, mỉm cười ôn nhu bảo vệ mình, mình phải làm mọi cách để giữ gìn ánh sáng này, phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ loại ánh sáng này. . ."
"Hôm qua mình mơ hay tất cả là sự thật? Anh nói, anh ghét Tịnh gia, nhưng không hề ghét mình. Anh nói anh muốn mình giúp anh. Mình sẽ làm được. Vì như vậy, mình mới có thể bên cạnh anh, trở thành một người có ích. Vì anh, tất cả đều là mình cam tâm tình nguyện, cho dù phải trả cái giá đắt như thế nào đi nữa. . ."
"Mình đã hoàn thành xong rồi. Nhưng tại sao anh nói, không quan tâm mình nữa. . .?"
Những dòng cuối cùng này, một số chữ đã bị nhòe đi. Nhìn qua liền biết ngay do vệt nước mắt của người viết, chất chứa bao nhiêu tâm sự. Tâm hung hăng như bị ai nhéo một cái thật đau, máu hoàn toán bị đông cứng lại, lạnh giá . . .ngón tay run run trên trang giấy, lướt đầu ngón tay qua từng con chữ mà lòng anh cứ đau thắt lại. Thống khổ! Hối hận! Giày vò! Đó là tất cả những cảm xúc trong đầu anh lúc này. Tất cả như cơn gió lốc mãnh liệt hối hả cuốn anh xoáy sâu vào đó, kìm hãm. Biến suy nghĩ của anh bây giờ trở thành hư không trống rỗng, mờ mịt tăm tối.
-Bộp!
Lần nữa trên trang giấy đã từng thấm qua nước mắt, lại đọng trên đó thêm một giọt, từ từ thấm đẫm vào tim gan.