Beta: Khả
------
Chuyện xảy ra ngày đó cố tình bị cậu ném thẳng ra sau đầu, duy trì trạng thái không nhớ lại.
Trong suốt vài tháng vừa qua, tuy rằng vừa học vừa làm việc, với một lịch trình dày đặc không thua một sinh viên ưu tú nào, nhưng Tịnh Ân vẫn giữ phong độ học tập rất tốt lẫn làm việc rất năng suất. Nhanh chóng, tin trường Đại học có một vương tử nổi danh gây phong vân với diện mạo quá mức ưu mỹ cùng với năng lực học tập xuất chúng đã lan khắp trường, song, nơi Tịnh Ân làm việc cũng đồng dạng nổi lên làn sóng tin tức chẳng hạn mà cậu hay nghe được mỗi khi đi ăn cùng đồng nghiệp, tỷ như:
..." Hoá ra Tịnh đại thiếu không phải là một cái hảo mỹ danh, cậu ta cũng có năng lực đó chứ."
"Thôi đi, ghen tỵ làm gì, người ta vừa có gia thế hiển hách, vừa có thực lực như vậy, sánh nổi sao..."
" Không hổ là con trai trưởng của Tịnh tổng..."
" ... xác suất cậu ta thừa kế cái công ty này rất cao a."
Khiến cho mỗi lần đi qua, mọi người đều dùng mọi loại ánh mắt hàm chứa nhiều nhận định khác nhau nhìn cậu, ngay cả các thư ký cùng phòng làm việc muốn rủ cậu đi ăn cùng cũng phải ái ngại.
Nhưng việc đó có ảnh hưởng gì tới cậu sao ?
Hằng ngày, lộ trình của cậu chỉ có một đường thẳng nằm ngang với ba điểm chính: Trạch gia - trường học - công ty nối liền nhau. Hơn nữa, mỗi lần đến công ty hay trường học là chỉ toàn tâm toàn ý với việc mình đang làm mà thôi, cho dù có gì thì cũng bị cậu cho từ tai này qua tai kia, không để tâm bất cứ chuyện gì.
Nhưng dạo gần đây, trong số tin đồn về cậu đang nổi lên một tin đồn mới, có câu ' việc tốt không ra khỏi nhà, việc xấu đã lan ra ngõ' , nhanh chóng được mọi người một truyền mười, mười truyền thành một trăm, đợi lúc Tịnh Ân nghe được, tin đồn đã trở thành cuộc nói chuyện thường trực trên miệng của mỗi người nhân lúc rảnh rỗi, kể cả từ nhân cơ sở đến nhân viên cấp cao cũng tham gia vào.
"Tịnh Ân, cậu cùng với Mạc tổng có quen biết nhau à? " Sáng sớm, cậu vừa vào chỗ làm, Tạ Dung vừa soạn bản thảo vừa như lơ đãng hỏi Tịnh Ân.
Cậu hơi sửng sốt một chút rồi trả lời, " Không có. Làm sao vậy ? "
" À", Tạ Dung cười cười, " Cậu cũng đừng trách tôi hỏi đường đột như vậy, cậu thực sự không biết chuyện gì sao? " Vài tháng qua, sớm chiều làm chung với Tịnh Ân cũng khiến Tạ Dung hiểu được phần nào tính cách của Tịnh Ân, tuy cậu nhìn lạnh lùng nhưng thật ra rất tốt, không khỏi làm cho cô quan tâm cậu mà hỏi han.
" Thật sự không biết." Tịnh Ân nghi hoặc nhìn qua Tạ Dung, người phụ nữ này cho dù kiếp trước hay kiếp sau vẫn đối tốt với cậu như vậy, lòng cậu ấm áp, xem Tạ Dung là bạn thật lòng nên không có nghi ngờ gì mà chân thật trả lời.
" Thật sao ? Hoá ra tin đồn chỉ là tin đồn a."
" Tin đồn ?" Tịnh Ân khó hiểu.
" Là vầy, dạo này trong công ty chúng ta, có tin đồn cậu cùng Mạc tổng của tập đoàn Thiên Quân quen biết nhau, có người còn thấy hai người đi ra chỗ khác trước cổng công ty nên ... cho nên tin cậu cùng Mạc tổng là bạn tốt thân quen lập tức cũng truyền ra. " Tạ Dung tóm gọn lại vài câu, vậy mà thấy được sắc mặc người đối diện có chút tức giận, bèn nhỏ giọng khuyên vài câu, " Nếu không liên quan đến cậu, xem như là tin đồn nhảm đi, không có người nào rảnh tìm cậu mà chứng thực đâu. "
"Ừ. Cảm ơn chị." Đáy mắt hoà hoãn lại, Tịnh Ân nói.
Hai người trò chuyện vài câu về tình hình kế hoạch rồi cũng chuyên tâm làm việc của mình.
Nếu như nói không tức giận là giả, rõ ràng việc cậu làm chỉ là muốn kéo xa khoảng cách cùng Mạc Duẫn Lâm, nào ngờ lại biến thành thế này.
Tin đồn tuy đồn ít làm chuyện nói vui thì không sao, một người đồn có thể xem như tầm bậy, nhưng trăm người cùng nói thì cho dù đó không phải là sự thực cũng bị xem là thật sự. Tuy nói không ai rảnh tới hỏi cậu làm chứng, nhưng không phải ai cũng vậy. . .
Quả nhiên, khi đến giờ ăn trưa, cậu tính xuống phòng ăn cùng Tạ Dung thì bỗng dưng Du Cẩn gọi cậu lên phòng Tổng giám đốc, Tịnh Ân không nói gì, chỉ bảo với Tạ Dung: " Xin lỗi, lần sau ăn trưa tính tiền đều do em trả."
" Ừ. " Tạ Dung nhìn thoáng qua Du thư ký, bất quá cũng không hỏi gì nhiều rồi hướng Tịnh Ân gật đầu, mắt còn hiện lên tia không rõ mà rời đi.
Sau đó, Tịnh Ân theo Du Cẩn vào phòng. Trong phòng dành cho người có chức vị cao cấp của Kỷ Ức này, Tịnh Ân cũng chỉ đánh giá qua sơ lượt rồi ngồi xuống. Đối diện là ghế Tổng giám đốc màu đen làm bằng da loại tốt, hiển nhiên ngồi trên đó là người đang nắm giữ Kỷ Ức này, Tịnh Hiểu Khanh quan sát cậu từ lúc mới bước vào, thấy cậu ngồi xuống hẳn hoi mới lên tiếng: " Hạng mục đang được con tiến hành tới đâu rồi ?"
" Vẫn đang tiến hành đầu tư."
" Tốt." Ông ta ngưng một chút rồi hỏi tiếp, " Việc con cùng Mạc tổng của Thiên Quân tập đoàn quen biết nhau là có thực?"
" Hoàn toàn không có. Ba đừng quan tâm, việc đó chỉ là tin đồn."
Tịnh Hiểu Khanh ngưng mắt nhìn Tịnh Ân hòng từ trên người cậu tìm ra biểu hiện nói dối nhưng không thành, chỉ đành nói " Được rồi, ba chỉ muốn nhắc nhở con. Còn việc đầu tư ba giao toàn quyền cho con, đừng làm ba thất vọng.
" Dạ." Tịnh Ân biết Tịnh Hiểu Khanh đang quan sát cậu nên cũng không căng thẳng mà chỉ thản nhiên trả lời làm giảm đi sự nghi ngờ cùng ngờ vực trong mắt ông ta giảm đi.
'Cạch' một tiếng, cánh cửa gỗ khép lại. Bên trong phòng Tổng giám đốc chỉ còn lại Tịnh Hiểu Khanh và Du Cẩn.
Ông ta hơi híp hai mắt lại như con cáo già lão luyện hỏi, " Chuyện này có thực không? "
" Thưa, là có thật. Hôm đó có rất nhiều nhân viên thấy được. " Du Cẩn kính cẩn trả lời.
"A, con trai nhỏ của ta cũng đã bắt đầu có gan biết nói dối rồi." Tịnh Hiểu Khanh không tin được, đứa con trai nhát gan yếu đuối bị ông xem thường nay lại dám làm chuyện này, nhưng ông ta không thể ngờ được trong tương lai còn nhiều chuyện đáng sợ hơn đang chờ đợi.
Du Cẩn lại bổ sung tiếp, " Nhưng theo nhân viên quan sát được, hình như Tịnh đại thiếu từ chối Mạc tổng, hơn nữa, có vẻ quan hệ cũng không quá tốt."
"À..." Tịnh Hiểu Khanh híp hai mắt lại, ông ta phất tay cho Du Cẩn ra ngoài, còn lại một mình trong phòng suy tính.
Suốt một buổi học buổi chiều, Tịnh Ân không nghe lọt tai được cái gì.
Cuộc nói chuyện sáng nay với Tịnh Hiểu Khanh không làm cậu hứng thú nổi với đồ ăn trưa nữa, cứ vậy mà mang bụng đói đi thẳng tới trường học. Cậu biết, mỗi lần Tịnh Hiểu Khanh hỏi cậu gì đó, vẻ ngoài nhìn như hỏi thăm này nọ, thực chất là đang thăm dò cậu. Nếu vừa rồi cậu không phủ nhận có quan hệ quen biết với Mạc Duẫn Lâm, rất có khả năng sẽ bị ông ta truy hỏi, còn có, có thể bảo cậu lợi dụng quan hệ tìm lợi ích gì đó cho công ty.
Lợi dụng sao ? Tịnh Ân cười lạnh.
Chuông reng báo hiệu hết giờ học, cậu sắp xếp sách vở trên bàn chuẩn bị ra ngoài lại nghe có ai gọi tên cậu.
" Tịnh Ân! " Ngoài phòng thao giảng, cái đầu lấp ló với nụ cười tươi rói này cậu nhìn có chút quen quen.
" Hey, quên tôi rồi à! Lần trước tôi còn đụng vào cậu đó!" Tịnh Ân còn đang cố tìm trong trí nhớ của mình có ai giống người trước mặt này thì cậu trai nhanh chóng lên tiếng trước, " Tôi là Hữu Phục Sinh, cậu không phải là quên nhanh thật đấy chứ ? "
Lúc này Tịnh Ân mới sực nhớ, vừa đeo ba lô vào vừa nói: " Thật xin lỗi, tôi đã nhớ rồi. "
" Haha, không có gì." Hữu Phục Sinh vẫn như trước dương quang sáng lạn, gãi gãi đầu, thanh niên khôi ngô tuấn tú làm hành động này nhìn có chút ngố hơn so với trẻ con, nhưng vẫn là nhìn thuận mắt đi.
" A, lần trước bảo có thể gặp lại nhau, quả là trời định a. Tôi đi qua hành lang này thì thấy cậu. " Hữu Phục Sinh vừa nói vừa hớn hở khoe, như thể việc gặp được cậu là việc đáng mừng vậy.
Cậu đành nói thêm đỡ cho đối phương phải mất hứng: " Ừ, là trời định."
Hai người ra tới cổng trường, Hữu Phục Sinh nói, " Chiều rồi cậu ăn gì chưa ? Đi ăn cùng không, xem như tôi mời để xin lỗi vụ lần trước, cũng xem như nhân dịp làm quà mừng chúng ta lần đầu quen biết cùng kết bạn đi. "
Khoé môi khẽ co lại một cái, cậu tính nói muốn trở về, lại nhớ tới trưa nay chưa ăn gì, kèm theo là tiếng bụng kháng nghị sôi 'ùng ục' khiến cậu gật đầu đồng ý đi theo đối phương.
Hai người đi theo vỉa hè, trò chuyện về vài vụ sôi nổi trong trường, chủ yếu là Hữu Phục Sinh nói, cậu nghe.
Lúc đến nơi, hoá ra nơi Hữu Phục Sinh dẫn cậu đến là quán sủi cảo Ba Huyên trước đây cậu từng ăn.Đang tính bước vào, chợt Hữu Phục Sinh vỗ vai cậu, Tịnh Ân quay lại liền nghe cậu trai chỉ về một hướng nào đó rồi nói " Xem kìa, cái xe kia đi theo chúng ta nãy giờ rồi đó. "
Theo hướng Hữu Phục Sinh chỉ, cậu thấy chiếc xe Mercedes sang trọng màu đen dừng tại đó như đã tồn tại từ lâu rồi.
Chủ nhân của chiếc xe, Mạc Duẫn Lâm.
" Đi thôi. " Cậu nói với Hữu Phục Sinh, bản thân thì đã cất bước vào trong.
"Này, chờ đã." Hữu Phục Sinh cũng không còn nhìn chiếc xe đó nữa, nhanh chân đuổi theo cậu.
Nhìn bóng hình ngoài kính xe, tâm của anh vừa nhung nhớ vừa đau khổ không thôi. Thấy người kia đi bên cạnh kẻ khác thân mật vui vẻ như vậy, anh đố kỵ, hận không thể biến mình thành người đó đi bên cậu. Mạc Duẫn Lâm đánh mạnh một cái lên vô lăng, hít thở sâu, tiếp tục ngồi trong xe ngóng chờ người kia đi ra, có trời mới biết anh nhớ cậu đến chừng nào.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy tư của anh, người đầu dây bên kia là Ban Hạo, đặc trợ kiêm cánh tay phải của anh " Sếp, tôi vừa mới nhận được tin, người phụ trách thành lập kế hoạch hạng mục đầu tư lần này là người vừa vào bên công ty Kỷ Ức không lâu, là Tịnh đại thiếu gia, Tịnh Ân. " Giọng nói đều đều bình tĩnh của đối phương vốn làm lòng người thản nhiên nay vào tai Mạc Duẫn Lâm không khác gì món quà trời ban.
Anh cố gắng ổn định nhịp thở mừng rỡ của mình, hỏi lại một lần nữa mong mình không nghe nhầm. " Thật không ?"
" Là thật, hơn nữa Tịnh tổng còn có ý toàn quyền giao cho Tịnh đại thiếu xử lý hạng mục này. " Giọng điệu trước sau như một cung kính chậm rãi thuật lại.
"Tốt, tốt, tốt." Không thể kiềm chế tâm tình, nghĩ ngay đến việc thông qua hạng mục lần này anh có thể có nhiều cơ hội được gần gũi cậu hơn khiến anh thốt lên vài tiếng.
Tựa hồ đối phương bên kia cũng nghe ra tâm tình của Mạc Duẫn Lâm, Ban Hạo nói tiếp, " Có gì tôi nhất định báo ngay với sếp."
"Được."
Cúp máy, Ban Hạo âm thầm cảm thán, chỉ nghe mỗi tin này thôi mà sếp đã hưng phấn vậy rồi, vừa sắp xếp thông tin vừa cảm thán, rốt cuộc tình yêu là gì mà khiến cho người người chết cũng cam lòng ?
Nắm chặt điện thoại trong tay đến mức điện thoại nóng đến sắp hư như nắm được cơ hội trước mắt, Mạc Duẫn Lâm âm thầm suy tính làm sao có thể thông qua việc này mà đến gần cậu, còn nữa, hạng mục đầu tư quan trọng như vậy Tịnh Hiểu Khanh thế mà dám đưa cho Tịnh Ân, chắc chắn ông ta đang giở trò gây khó khăn cho Tịnh Ân, anh nhất định phải giúp cậu.
May mắn, cổ phần đầu tư vào resort Den Part của anh cao nhất, có việc gì cũng dễ bề hỗ trợ sau lưng cậu.
Tịnh Ân và Hữu Phục Sinh ngồi ăn, tình cờ gặp lại thiếu nữ hôm đó.
"A! Là cậu." Thiếu nữ ngạc nhiên reo lên.
" Chào cậu." Tịnh Ân tao nhã lấy khăn giấy chùi miệng rồi cất tiếng.
" Hì, chào cậu. Hôm nay cũng đến sao? " Cô gái vui vẻ bắt chuyện.
" Ừm." Tịnh Ân gật đầu.
"A? Đây là bạn của cậu sao? Chào cậu. " Cô gái phát hiện Hữu Phục Sinh nên quay qua lên tiếng chào.
" Chào a chào a, hân hạnh. " Hữu Phục Sinh cười đến là híp mắt.
" Hân hạnh." Thiếu nữ má lúm đồng tiền cũng không nề hà.
" Hai cậu quen biết nhau sao ? " Hữu Phục Sinh vừa gắp một miếng há cảo vừa hỏi.
" Lần trước có ghé qua đây một lần. " Tịnh Ân cúi đầu ăn tiếp.
" À... " Hữu Phục Sinh vậy mà lấm lét quan sát hai bên, tựa như có ý định gì đó.
" Hai cậu hình như là cùng khoá phải không ? Khóa 67? " Cô gái quan sát nãy giờ, trên tay còn bê khay vừa hỏi.
" Phải a" Dừng một chút, Hữu Phục Sinh bỗng hưng phấn hỏi," Chẵng lẽ cậu cũng cùng khoá ?"
" Đúng nha." Thiếu nữ cười khúc khích. "Hai cậu ăn ngon miệng, tôi không quấy rầy nữa. "
Thiếu nữ tính quay đi làm việc thì Hữu Phục Sinh kêu " Cậu tên gì a ?"
" Huyền Thiên Tố !" Cô gái quay đầu lại vui vẻ nói tên của mình rồi chạy đi làm việc tiếp.
" Thế nào ? Có ý định gì sao? " Tịnh Ân tà tà liếc Hữu Phục Sinh một cái.
" Ây da, tôi chỉ hỏi tên người ta thôi mà, với lại... hắc hắc, tôi độc thân đã lâu nha." Hữu Phục Sinh gãi gãi đầu, không chút thẹn thùng khai ra ý định.
Tịnh Ân liếc cậu ta một cái không nói gì, hai người tập trung ăn hết phần của mình.
-----------Tâm sự của tác giả:Nha~ trước tiên cảm ơn các meimei, tỷ tỷ, huynh/ đệ khả ái đã và đang và sẽ ủng hộ ta. [ cúi đầu ]
Không phải là ta muốn ra trễ nhưng gia có tang sự, kèm theo là thi học kỳ làm người ta phát mệt.Nên mong quý vị hãy bình tâm chờ đợi a~Thân ái~!