Beta: Vũ
------
Thành phố X, Den Part resort.Mọi người đến nơi liền tìm khách sạn lúc trước đặt sẵn.
Tịnh Ân đầu còn chút choáng váng sau chuyến bay, đây là lần đầu tiên cậu trọng sinh lại đi máy bay, kiếp trước do ít khi đi đâu xa, càng đừng nói là ra nước ngoài, nhưng với thể chất trẻ trung này cậu nghĩ mình sẽ nhanh thích ứng.
Mệt mỏi đi nhận phòng, ngoài biết Tạ Dung và Trương Chung cùng khách sạn, khác tầng, thì cậu hầu như không để ý điều gì khác mà vào phòng của mình.
Sau khi cánh cửa khép lại, Mạc Duẫn Lâm mới chậm rãi đi cùng nhân viên khách sạn nhận phòng, nhìn qua cánh cửa bên cạnh khép lại, khoé môi anh cong lên, tâm trạng vui vẻ vào phòng.
Tắm rửa vệ sinh xong xuôi, cậu ra phòng ngủ, thân hình đổ ập xuống cái giường trắng tinh mềm mại, Tịnh Ân thoả mãn thở ra một hơi, hai mắt lim dim híp lại. Thật buồn ngủ. . .
Một đêm yên ả trôi qua.
Chiếu theo lịch trình, hôm nay cậu cùng các bên đầu tư đến resort công tác xem xét. Vừa ra khỏi phòng định xuống dưới ăn sáng, cửa vừa mở ra, phòng bên cạnh cũng mở cửa, hai người một lần nữa chạm mặt nhau.
"Chào buổi sáng." Anh mở lời đầu tiên, còn mỉm cười ôn hoà nhìn cậu.
Khuôn mặt băng sơn không cảm xúc cười lên một cái, dù rất nhẹ nhưng tạo cho người ta cảm giác giống như tảng đá băng lạnh lẽo ngàn năm gặp nắng mà tan ra, mát mẻ dễ chịu vô cùng.
Ngạc nhiên trong vài giây, định hình xong cậu đã thấy nam nhân tuấn tú trong bộ Âu phục xám đen lịch lãm tràn đầy ấm áp nhìn mình, Tịnh Ân cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Môi khẽ nhếch bán nguyệt nhàn nhạt nhả chữ: "Chào buổi sáng."
Nắng sớm thả những tia nắng ấm áp quyện cùng gió mơn man nhè nhẹ mang theo hương tươi mát của vị đạo không khí sáng sớm, tựa như một ly matcha trà xanh ấm nóng khi uống vào thấm nhuần cuống họng còn là vị của cỏ non còn sương đọng lại mát lành, ngòn ngọt.
Gọi thức ăn sáng xong, Tịnh Ân ngồi nói đôi ba câu chuyện phiếm với Tạ Dung và Trương Chung, không để ý đến ánh mắt chú mục của người bàn bên, nhưng hai người kia lại thấy rất rõ. Tạ Dung cùng Trương Chung hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, Tạ Dung định lên tiếng hỏi nhưng đồ ăn được dọn lên khiến câu hỏi phải đành phải nhịn lại.
Ăn được một nửa, phía bên kia của dãy nhà ăn khách sạn bỗng ồn ào lên. Mọi người nhìn qua, nam nhân tao nhã lễ độ đằng kia là vị tổng tài của Kim Hoành, Phạn Thần.
Phạn Thần đi đến bên bàn của Mạc Duẫn Lâm, hai bên đều là nhân trung chi long, nhân tài kiệt xuất hiếm có trong giới kinh doanh, khí thế tất nhiên không ai thua ai, một cái bắt tay không gọi là niềm nở cũng không quá hờ hững, hai người chào hỏi đơn giản rồi cùng hướng qua bàn của Tịnh Ân.
Đã gần đông đủ, chủ yếu là ba vị đại diện có số phần đầu tư cao cho hạng mục lần này là Thiên Quân tập đoàn, Kim Hoành tập đoàn cùng công ty Kỷ Ức, còn lại vài vị đại diện cho một số công ty khác cũng lục tục đến sau.
Vị trí khách sạn nằm gần resprt nên việc chạm mặt nhau là điều có thể xảy ra, Tịnh Ân đã chuẩn bị cho những việc như hiện tại từ lúc đầu rồi.
"Chào cậu, Tịnh Ân." Phạn Thần trước sau như một là người có chút niềm nở chào Tịnh Ân.
"Chào anh, Phạn tổng." Dẫu hai bên có quen trước nhưng thái độ vẫn như bình thường. Bắt tay chào hỏi đôi bên xong cũng không ai làm phiền ai, "Cậu đang ăn sáng sao? Ha hả, cứ tiếp tục đi, tôi không làm phiền nữa."
"Phạn tổng đã ăn sáng chưa ? Nếu không ngại thì ăn cùng chúng tôi." Tạ Dung kinh nghiệm lâu năm hơn Tịnh Ân, mở rộng quan hệ sẽ có lợi cho đôi bên, cô lên tiếng.
"À không, tôi ăn rồi. Mọi người cứ tiếp tục. Tôi qua bên kia có việc."
"Vậy được, lát nữa gặp lại." Tịnh Ân nói.
"Hẹn gặp lại." Phạn Thần đi cùng vài vị trợ lý của mình ra khỏi dãy nhà ăn.
Cùng là tổng tài của hai tập đoàn lớn, nhưng thái độ đối xử hai bên của Tịnh Ân hoàn toàn rõ rệt. Tạ Dung tinh ý nhận ra điều này, Trương Chung cũng đồng dạng, chỉ là cả hai đều ăn ý không lên tiếng hỏi.
Kết thúc bữa sáng, mọi người lên xe đến resort.
Den Part resort không hổ là nền tảng cho kinh tế thương mại liên doanh của các tập đoàn, công ty. Kiến trúc được xây dựng độc đáo khiến người xem mở rộng tầm nhìn mà trầm trồ khen ngợi.
Quanh resort rừng cây xanh thẳm phủ đầy, bóng che mát mẻ khoan khoái, con đường dẫn vào resort cũng tạo nên cảm giác mới lạ.
Họp cùng đa số đại diện cho các nhà đầu tư, nhà thầu resort niềm niềm nở nở đón tiếp. Lời ăn thua lỗ cũng đều duy trì một mối liên hệ kín, lần bàn họp này tương đối ổn thoả. Bên Tịnh Ân cùng với sự trợ giúp của Tạ Dung, Trương Chung đã tìm được chỗ ổn định cho công ty, nên tâm trạng của cậu phi thường tốt.
"Chim non mới ra tổ, xem ra Tịnh đại thiếu gia lần này có công lớn mang về cho Tịnh tổng rồi." Một vị thuộc đại diện của công ty nhỏ khác không khách khí nói, tuy rằng âm lượng nhỏ nhưng trong gian phòng im lặng này vẫn có người nghe được.
Tịnh Ân nằm trong số đó, cậu làm sao lại không nghe ra được ý tứ ghen tỵ trong câu, chỉ mỉm cười cũng không khách khí đáp lại, "Hân hạnh cho tôi, lần đầu đạt được như vậy cũng là nhờ hiểu rõ tầm quan trọng của lần đầu tư này, vì vậy mà công sức chuẩn bị tốt hơn. Chúc chúng ta có một thành công tốt đẹp." Hai chữ lần đầu nói chậm mà rõ, châm chọc ông ta, cậu lần đầu đã thành công còn hơn ông ta, câu sau làm rõ ý tứ cũng như cho mọi người trong phòng họp nghe rõ, cậu thành công là do chính cậu, không liên quan đến Tịnh Hiểu Khanh là tổng giám đốc công ty mà cho cậu chức vụ này.
Ông ta hừ mạnh một tiếng rõ ràng không để ý lời Tịnh Ân vào tai. Mạc Duẫn Lâm không dấu vết nhìn ông ta một cái, không quá quan tâm rồi quay lại nhìn Tịnh Ân. Chủ thầu resort nhận thấy không khí có chút gượng gạo, hướng về cậu khen ngợi: "Haha, nói vậy là Tịnh đại thiếu là hậu sinh khả úy !"
Cậu mỉm cười nhận lấy lời khen.Cuộc họp bàn nhờ vậy xong xuôi trong không khí không có mấy vui vẻ, nhưng cậu lại cảm thấy tốt. Chủ resort mời mọi người ở lại trải nghiệm resort cơ bản một lần, có thể miễn phí sao lại không đồng ý ?
Resort nằm cạnh bờ biển, ban ngày gió thổi mang theo mùi mặn chan chát của muối biển cùng sức sống sóng xanh tràn bờ vỗ vào, nắng vàng như cánh hoa tulip nở rộ, từng mảng từng mảnh vàng ươm dát lên bãi cát vàng nâu cạnh đó. Vàng xanh đối lập hoà quyện nhìn bắt mắt lại đẹp vô cùng, sóng biển trắng xoá quen thuộc mà xa lạ từng cơn từng cơn chồng lên nhau xô vào bãi cát. Sắc xanh tươi mát như một dãy lụa trầm lục uốn quanh bao lấy cả khu resort, kể cả bãi biển.
Đứng bên ban công có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào mạnh nhẹ khác nhau, thoải mái lại yên tĩnh bất ngờ, Tịnh Ân thở ra một hơi ngắm nhìn.
Cảnh đẹp khiến người vơi đi nỗi sầu trong lòng, câu này có lẽ đúng, cậu giờ đã cảm nhận được rồi.
Hùng vĩ, nên thơ, còn có như một vật quý báu gì đó khiến tâm hồn vô thức muốn trân trọng và bảo vệ, như một loại tình cảm nồng đậm, mằn mặn khó phai như muối biển ngoài kia.
Mỗi người một phòng là theo sự xếp đặt của chủ thầu, tuy resort mới khởi công nhưng vẫn có đủ phòng cho những vị đầu tư quý giá cho resort này, thái độ phải gọi là kính cẩn, tôn trọng mà phục vụ. Nếu không có họ nhìn ra tầm quan trọng, sức hút đầu tư của Den Part resort này nhanh hơn thì resort này có lẽ phải nằm trong tay mấy công ty cỏn con hoặc không có bản lĩnh đầu tư lâu dài. Chính là như vậy, vòng tròn kín này căn bản là dựa vào nhau mà phát triển, họ đầu tư cho resort, khi resort phát triển, họ là người thu lợi nhuận.
Rất nhanh tới tối, để mừng công việc hoàn thành tốt đẹp, chủ thầu resort tổ chức party tại một trong những biệt thự sang trọng kế bên bờ biển thuộc Den Part.
Đại sảnh party trang trí một vẻ giản đơn nhưng không kém phần trang nhã, đúng chất phong cảnh hùng vĩ nên thơ nơi đây. Nền lót đá cẩm thạch trắng tinh sáng bóng, đèn chùm long lanh rực rỡ treo trên đỉnh, bàn ăn nguyên một dãy dài với món ăn đặc sản thuộc về thành phố X, vài vị khách quý đứng tụm năm tụm ba nói chuyện, không khí vô cùng náo nhiệt.
-----
Đôi lời lảm nhảm: Làm một tác giả đã khó, làm một tác giả siêng năng còn khó hơn~~