Beta: Vũ
-------
Vì thành công trong hạng mục đầu tư và phát triển cho khu nghỉ dưỡng cao cấp, Tịnh Ân cùng Tạ Dung, Trương Chung được khen thưởng nhưng tất nhiên công lao lớn nhất vẫn là Tịnh Ân. Ban đầu có một số người không đồng ý, thậm chí là phản đối việc cậu chịu trách nhiệm hạng mục, sau khi cậu thành công trở về, những người đó tuy hậm hực nhưng cuối cùng cũng công nhận, vài người quay ra thân thiện ngoài mặt với cậu
Tịnh Ân giễu cợt trong lòng, bọn họ quả đúng là biết cách sống trong cái công ty này, gió chiều nào xuôi theo chiều ấy. Tịnh Ân là Đại thiếu gia của Tịnh gia, tương lai sẽ nhận lại công ty này, theo chân cậu, việc kiếm ăn không phải là dễ dàng hơn sao?
Người xưa vốn có câu: "Tài năng không đợi tuổi". Minh chứng là việc Tịnh Ân lấy tư cách thực tập sinh kiêm thư ký thành công trong hợp tác phát triển đầu tư cho Den Part resort nhanh chóng lan truyền trong thương giới. Bài báo nói về cậu ngày càng nhiều, chủ yếu là nói cậu thành công tốt đẹp như thế nào, còn có người nói cậu dựa vào quan hệ mà được lợi nhưng cũng có ý kiến cho rằng, thế hệ nhân tài tiếp theo trong giới kinh doanh sau Mạc Duẫn Lâm sẽ là cậu.
Lúc cậu nhận được tin vị lần trước cố ý lớn tiếng nói xấu cậu trong phòng họp vì vấn đề gì đó mà đã bị công ty cách chức, phải triệu về khiến công việc dang dở, còn phải chịu trách nhiệm bồi thường một khoảng không nhỏ. Cậu khá ngạc nhiên, không phải là đang tốt lắm sao ?
Mà chính vị kia cũng không biết, vì một câu nói ác ý nhắm vào người nào đó của mình mà làm cho bản thân sa cơ lỡ nghiệp đến nước này.
" Có vấn đề gì sao? " Tịnh Hiểu Khanh nhìn cậu hỏi.
" Dạ, không vấn đề gì. "
Sau khi nhận cuộc gọi từ Tạ Dung, Tịnh Ân quay lại phòng Tổng giám đốc tiếp tục nghe ông ta nói.
Tuy không phải là quá quan tâm đến các vấn đề xung quanh Tịnh Ân, nhưng Tịnh Hiểu Khanh vẫn một mực đề phòng cùng kiềm giữ cậu, ngay cả một cuộc gọi cũng không tha.
" Ừ, lần này con làm tốt lắm. Quả nhiên không uổng công ta cho con vào đây bồi dưỡng." Tịnh Hiểu Khanh nét mặt vui mừng nhìn có vẻ hài lòng không có chỗ nào chê.
"Dạ, ba. " Tịnh Ân cười cười. "Cứ tiếp tục mà phát huy, nếu có cơ hội, những lần tiếp theo sẽ do con phụ trách."
Tịnh Hiểu Khanh quyết tâm chuẩn bị sẵn những cạm bẫy chỉ chờ cậu nhảy vào, đương nhiên những lần sau đó, không biết sẽ như thế nào. Nghe qua tưởng đâu là có ý tốt nhưng cậu chết qua một kiếp, đã sớm hiểu rõ bản tính ông ta như lòng bàn tay, e rằng khó lòng mắc phải.
Từ lúc nhận cuộc gọi thông báo tình hình của đối thủ xung quanh cạnh tranh trong việc duy trì xây dựng khu nghỉ dưỡng, cậu vẫn thắc mắc về việc công ty của vị nói xấu cậu kia, không dưng lại bị đóng băng tiền vận chuyển, khiến cơ nghiệp sa sút, còn gánh nợ trên lưng. Dẫu sao cũng là tin tốt, bớt đi một đối thủ, trên vai nhẹ hơn một phần. Đừng nói là cậu vô tâm, nói thật Tịnh Ân vốn không để tâm lắm việc ông ta nói xấu cậu.
Cuộc sống trở lại bình thường như quỹ đạo vốn có của nó. Tịnh Ân hết đi học lại tới công ty, rồi lại về nhà. Bạn bè như cũ vẫn có ít người, đa số đều là do người khác chủ động, hoặc là dùng con mắt tinh tường của cậu mà làm quen, tất nhiên là cậu đã xác định họ sẽ không gây bất lợi cho mình. Kỳ thực, cậu cảm thấy ăn nhờ uống nhờ Tịnh gia cũng không tệ, lúc sinh ra không được ở trong chính gia, tuổi thơ phải trải qua trong cô nhi viện đơn côi, đương nhiên sẽ không có cái quyền lợi gọi là "nhà" hay người thân. Đây đều là Tịnh gia nợ cậu. Nhưng mỗi ngày lại phải nhìn mặt mà sống của gia đình "chính chủ", luôn trán cau mày có khi thấy cậu, đến cả hai đứa em cũng làm khó dễ trong nhà, Tịnh Ân quả thực rất bức bối trong lòng.
Vào một ngày cuối tuần, nhân lúc chỉ có một mình Tịnh gia chủ ở nhà, cậu liền thảo luận việc mình muốn ra ở riêng.
Tịnh Hiểu Khanh tất nhiên đồng ý, mặt ngoài thể hiện tiếc nuối nhưng trong lòng lại âm thầm mừng rỡ, còn tốt bụng bảo sẽ tìm cho cậu một chỗ ở tốt, kiêm thêm vệ sĩ. Tịnh Ân khéo léo từ chối, tự mình tìm còn tốt hơn, nếu để ông ta nắm thóp trong lòng bàn tay, vậy chẳng phải sau này muốn ăn ko ngon ngủ cũng không yên không phải sao ?
Tịnh Ân hằng ngày chăm chỉ đến trường, chỉ là cái người hằng ngày ngồi trong xe chờ cậu cũng không thấy đâu, cậu nghĩ hẳn Mạc Duẫn Lâm đã bỏ cuộc.
"Bộp."
Xấp thông tin nhà ở được thả xuống trên mặt bàn gỗ cứng cáp rộng lớn, Mạc Duẫn Lâm nhìn sơ qua mặt ngoài thông tin các phòng ở mặt trên tư liệu một lần rồi một lần sau đó thu ánh mắt về, chau mày nhìn Ban Hạo.
"Không còn chỗ nào tốt hơn nữa sao? " Biết tin Tịnh Ân quyết định ra ở riêng, ngay lập tức anh cho người tìm kiếm các chỗ ở tốt nhất, tiện lợi nhất cho cậu. Nhưng nhìn qua danh sách này. . .
"Mạc tổng, đây đã là khu đắt nhất rồi, tôi tìm hiểu kỹ càng, tình hình trị an ở đó cũng rất tốt." Cho nên, anh sao lại gây khó dễ cho tôi như vậy chứ?! Yêu cầu cao cũng thôi đi, đến cả căn hộ cao cấp cũng không vừa ý. Chi bằng anh xây luôn cái cung điện cho cậu ta đi, vừa ý mình mà tôi cũng đỡ khổ cực như vậy. Ban Hạo âm thầm nghĩ.
"Được rồi. Đem cái này đưa cho bên giới thiệu nhà ở, nhất định phải để cho cậu ấy nhìn kỹ. Cả cái thông tin nhà ở cũng phải rõ ràng." Gõ gõ vài cái trên mặt bàn bóng loáng đắt tiền, anh giao xấp giấy cho Ban Hạo. "Không được để Tịnh Ân biết chúng ta giúp, rõ chưa ? "
"Vâng." Ban Hạo cầm lấy thông tin, đi ra ngoài làm theo lời anh.
Tiếng gõ trên mặt bàn vẫn chưa dứt, lần này không phải là ra lệnh mà là thói quen nghĩ ngợi của anh. Âm thanh vang lên không đều nhưng to nhỏ trầm trầm quanh quẩn trong căn phòng chỉ còn một người như vậy, thật khiến cho người nào đó sốt ruột.
Mạc Duẫn Lâm suy nghĩ, Tịnh Ân hẳn không thể chịu được trong cái nhà khó chịu kia nên chuyển ra ở riêng, anh nên sớm nghĩ kế rước cậu về nhà mình mới được.
Tịnh Ân đang loay hoay với vụ nhà ở, nào biết rằng có người đang giúp mình, còn âm thầm trừ tiêu luôn kẻ đã nói xấu cậu lần trước.
Sau một tuần, cuối cùng việc tìm nhà cũng có tiến triển. Cậu nhận lấy danh sách từ tay người giới thiệu căn hộ, tra xét một chút mới quyết định chọn nơi mà mình cảm thấy giá cả hợp lý và tiện lợi.
Cậu báo một tiếng với Tịnh Hiểu Khanh rồi bắt đầu thuê một chiếc xe chuyển đồ, chở đến nơi mà cậu đã định sẵn và tất nhiên tiền đặt cọc phòng ở cậu cũng đã trả trước. Tiếp đó cậu bắt tay mua sắm một vài đồ gia dụng để bày biện một chút trong căn nhà mới của mình. Căn hộ nhỏ của Tịnh Ân được tô điểm bằng màu sắc vàng ấm pha trộn với màu be mang nét nửa Âu pha trộn với chút hoài cổ, vừa nhìn vào cho ta cảm giác trang nhã và ấm áp của một gia đình, đơn giản nhưng mộc mạc, nhã nhặn nhưng ấm áp.
Xong tất cả, Tịnh Ân hài lòng nhìn mọi thứ, cậu thả người trên chiếc sôfa phủ lông màu kem. Bất chợt có một cơn mệt mỏi đột nhiên ập tới, áp lực từ học hành cho đến công việc hàng ngày khiến cậu không có thời gian nghỉ ngơi đủ cộng thêm việc chuyển nhà càng làm cậu mệt nhọc mà kéo mi mắt nặng trĩu chìm sâu vào giấc mộng.
Ánh nắng ban chiều hây hây hồng như đôi má đào như cô thiếu nữ đang độ tuổi xuân. Đèn đường ngoài kia bắt đầu toả sáng báo hiệu một ngày đã dần kết thúc.
Vị trí nhà ở của Tịnh Ân đương nhiên đã được Mạc Duẫn Lâm biết thông qua báo cáo của Ban Hạo, không thể không nói hiệu suất làm việc của Ban Hạo thật đáng nể.
Buổi tối, Tịnh Ân bị đánh thức bởi cơn đói mà tỉnh dậy, căn phòng u ám do không bật đèn thoáng có chút tịch mịch. Cậu thêm khoác áo ngoài vào lấy ví rồi mở cửa đi xuống lầu mua chút đồ ăn. Dù bụng đói cồn cào nhưng cậu lại ko muốn ăn gì cả, cho nên cậu quyết định mua một vài bánh sandwich ăn dằn bụng, sau đó cho hai tay vào túi áo lững thững đi bộ trên vỉa hè trong cơn gió se lạnh của mùa thu sắp tới dưới những ngọn đèn neon sáng lấp lánh, ngắm nhìn từng người từng người đi lướt qua nhau trên đường đầy trống vắng, lòng cậu bỗng thấy trống rỗng đến kỳ lạ.
Dưới sự tô điểm của những ngọn đèn đường, đô thị như được giáp lên màu mạ vàng óng ánh, đầy huy hoàng nhưng cũng đầy rẫy sự cám dỗ. Đô thị phồn hoa cất chứa dưới lớp áo đầy sự tốt đẹp, hoa mĩ lại là những điều giả dối hay những quyền lợi địa vị mau có được nhưng cũng nhanh chóng sụp đổ tựa như hoa phù dung sớm nở tối tàn.