Beta: Khả
Lâu ngày không thấy Hữu Phục Sinh, cậu ta vẫn bừng bừng sức sống như ngày nào. Cậu ta khoác vai Tịnh Ân vui vẻ cười đến lộ ra hàm răng trắng bóc có chút loá mắt dưới ánh nắng mặt trời:" Này bạn thân, đi ăn sủi cảo với tôi đi." Thực ra cái danh bạn thân này cũng là do Hữu Phục Sinh đơn phương đặt cho Tịnh Ân, thấy cậu cũng chẳng hé miệng phản đối nên cứ tiếp tục mặc sức gọi.
"Cũng được." Chắc lát nữa còn phải ghé qua công ty một chuyến giải quyết một số chuyện linh tinh trong đó, hơn nữa còn tiện đà thăm luôn cậu em "quý hoá" kia của cậu. Hơn nữa cũng khá lâu rồi cậu chưa quay lại quán ăn đó, có chút nhớ hương vị sủi cảo mà đầu bếp ở đó làm.
Thống nhất xong, sau khi hai người học xong mấy tiết cuối liền cùng nhau đi qua bên đó. Bước vào, vẫn là cái mùi hương gần gũi cùng với hương thơm từ món ăn bay ra cứ như thúc giục mọi người mau ăn đi hoà quyện cùng khung cảnh giản dị đó, càng khiến cho tâm hồn Tịnh Ân trở nên bình tĩnh dị thường. Ba Huyên, đúng là cái tên thực hợp với nơi này.
"Nha, hai cậu lâu quá mới đến đây đó!" Cô gái đeo chiếc tạp dề có hoạ tiết dễ thương cất giọng trong trẻo chào hai người.
"Huyền Thiên Tố? Tên này đúng chứ?" Hữu Phục Sinh vừa ngồi xuống liền chú ý đến cô.
"Đúng đó, thật là." Cô gái giả bộ giận dữ, nhưng không thành công lắm vì nét mặt vốn dĩ thanh tú xinh xắn, có giận lên cũng nhìn như đang giận lẫy mà thôi, Tịnh Ân chỉ cười nhạt,"Cho bọn tôi hai suất như cũ đi." Mặc dù nhìn qua cảm thấy cô gái tên Huyền Thiên Tố này có gì đó quen quen, nhưng dù sao trên thế gian này, người giống người cũng là chuyện bình thường mà.
"Được thôi hai vị đại gia." Nói rồi, giống như lần trước, thân hình mỏng manh vậy mà lại dùng tốc độ nhanh hết sức vọt xuống phòng bếp quán ăn, hô to. Xong, mới quay trở lại, Huyền Thiên Tố cười tươi hỏi:" Hai cậu sao bữa này mới đến? Học hành nhiều quá hả?"
"Không, làm gì có." Hữu Phục Sinh lắc đầu nguầy nguậy, hứng khởi đáp lời, còn dùng khuỷu tay đẩy Tịnh Ân một cái, liếc mắt qua nhìn như hờn dỗi." Tên vô tâm này này, mời cậu ta qua mấy lần, đều là dùng cái cớ gì mà về lo học, rồi chuyện công ty bề bộn này nọ, rốt cuộc trì hoãn mấy lần, hôm nay hình như tôi ăn trúng cái vận gì, mời thử thôi, vậy mà cậu ta đồng ý!"
Thế là ánh mắt hai người còn lại đều dồn về phía cậu để nghe câu trả lời, đặc biệt là Huyền Thiên Tố còn dùng đôi mắt đen láy nhìn cậu, cứ như thực sự rất trông mong câu trả lời này lắm vậy, Tịnh Ân lần nữa cảm thấy Huyền Thiên Tố thật sự rất quen thuộc, có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi. Dưới sự ngóng trông đầy mong đợi của hai vị kia, cậu cũng chỉ lấy lý do qua loa." Gia đình dạo này có nhiều chuyện xảy ra, tôi cần phải về sớm." Đúng, quả thật có rất nhiều chuyện đã và đang xảy ra, bất kể là tốt hay xấu gì cũng có phần của cậu. Tịnh Ân mỉm cười.
"Ây, Tịnh Ân, cậu đừng cười kiểu đó nữa, nhìn sao cũng thấy nó ghê ghê sao đó." Làm bộ lấy hai cánh tay xoa xoa lên nhau, Hữu Phục Sinh vô tình né qua một bên, mà hướng bên cạnh lại chính là chỗ Huyền Thiên Tố đang đứng, cậu ta cảm thấy nụ cười của cậu bạn cao lãnh cạnh mình có gì đó hắc ám không nói nên lời a.
Tịnh Ân mắt sắc, thấy được hành động của cậu bạn dương quang này, liền nở nụ cười không chứa hảo ý, lên tiếng nhắc nhở ngay cả khi Huyền Thiên Tố còn chưa kịp lên tiếng:"Chàng trai trẻ, cậu ngồi sát người ta quá rồi kìa, cô gái đó là hiền nữ thôn quê, ngọc ngà như vậy, bị cậu đụng rồi. Làm sao đây?" Tịnh Ân đóng chuẩn một vị lão trưởng bối vô cùng khắt khe trong việc nam nữ thụ thụ bất tương thân, cố ý kéo dài mấy chữ sau cùng làm một nam một nữ đối diện nổi da gà bất chợt.
Cả hai người lúc này mới nhận ra bản thân có chút gần đối phương quá mức, Hữu Phục Sinh gãi gãi đầu, ngượng ngùng như chàng trai mới lớn gặp được mối tình đầu trong mộng của mình, lập tức đỏ mặt, "A ha ha, Thiên Tố, cậu đừng để ý, thực xin lỗi mà. Tôi là không phải cố ý đâu."
Huyền Thiên Tố tự nhận mình không phải là hiền nữ thôn quê gì đó như trong lời của Tịnh Ân, mau chóng xua tay, không có chút gì là mất tự nhiên cả," Không có gì." Nói xong còn hướng qua cậu dí dí cái nấm đấm tay trắng trắng lên, đe doạ,"Tôi mới không phải loại nữ nhân yếu đuối không biết gì ở dưới thôn quê đâu, còn nữa, tôi là người ở đây."
Tịnh Ân chỉ cười nhẹ một cái, đẩy cái nắm đấm đó ra, hạ mi nói:"À, xin lỗi, thì ra cậu là người ở đây à ?"
Cô gái không để ý đáp:"Đương nhiên, cậu nghe khẩu hình cùng với giọng nói của tôi rồi mà." Đương nhiên là Huyền Thiên Tố biết đối phương cũng chỉ muốn đùa giỡn mình chút thôi, hỏi cũng chưa chắc đã nhớ.
Lúc này, hai suất sủi cảo được báo đã xong, Huyền Thiên Tố vẫy tay, xoay người mang lên cho bọn họ, nói câu chúc ngon miệng như thường lệ rồi vui vẻ chạy đi làm tiếp công việc của mình. Âm thanh truyền ra từ chiếc TV đời cũ của quán ăn báo hiệu đã đến bản tin chính trị xã hội, cùng với vài mục tin nóng nhất về kinh doanh. Tịnh Ân đã ăn được một nửa dĩa sủi cảo của mình, tiếng cô phát thanh viên trong trẻo phát ra thông báo cho người xem những gì đáng chú ý của ngành kinh doanh cùn g với xu hướng tăng giảm của cổ phiếu. Lọt vào tai Tịnh Ân là vài cái tên quen đến không thể quen hơn được nữa. Cậu nhếch môi, đúng là báo ứng. Sau khi Mạc Duẫn Lâm tung tin kết thúc hôn ước, giá trị kim ngạch cùng với cổ phiếu, điểm sàn tụt liên tục, tuy rằng sau này có liên hôn cùng vơi Tịnh Minh Kha, nhị thiếu Tịnh gia cũng có đỡ hơn nhưng vẫn không bằng với lúc đầu. Hiện tại Lâm gia còn đang nhờ vào giá trị cổ phiếu của Tịnh gia mà khống chế mức hạn gia tăng cùng gia giảm, nhưng nguồn nguyên liệu cung cấp cũng có lúc sẽ suy kiệt mà, không phải sao?
Hết buổi, cậu tạm biệt với Hữu Phục Sinh đến công ty, trước lúc hai người tách ra, cậu ta có nói một câu với Tịnh Ân," Tịnh Ân, có những lúc phải nhìn xa hơn một chút, đừng để cảm xúc chi phối bản thân, trân trọng những cái cậu đang có trước mắt."
Khi ấy, biểu tình cậu ta thực sự rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Tịnh Ân cảm thấy Hữu Phục Sinh đang đưa ra lời hứa hẹn vô cùng trịnh trọng, hay cái khí chất giống như một vị tiên tri đưa ra lời tiên đoán chính xác, đều làm cho cậu ngỡ ngàng một hồi. Hỏi lại, đối phương lại trưng ra bộ mặt tươi cười thiếu đánh, hoàn toàn không có cảm giác cẩn trọng lúc trước,"Chỉ là thấy cậu thờ ơ với mọi thứ quá nên nhịn không được muốn nhắc một câu thôi, không có gì."
Lắc đầu, xua tan cảm giác kì dị trong lòng về Hữu Phục Sinh, Tịnh Ân bước vào đại sảnh Kỷ Ức. Chưa tới bộ phận khu vực thang máy đã thấy bóng dáng cao lớn lạnh lẽo đập vào mắt. Mạc Duẫn Lâm mặc bộ âu phục hàng hiệu, áo sơ mi màu xám kẻ sọc nhạt màu bên trong tôn lên thân trên rắn rỏi tràn ngập sức bật mãnh liệt, khuôn mặt vẫn mang theo khí thế bức người, cự nhân ngoài ngàn dặm kia. Thân hình ở trong đám người liền giống như hạc trong bầy gà, nhân trung long phượng, cao ráo, kể cả toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu đắt giá, khí thế lấn át mấy kẻ bên cạnh đến không dám nhìn thẳng. Hai cặp mắt đối nhau, tựa như trong con ngươi sâu thẳm kia chỉ có bóng hình của đối phương, nhưng chính trong tâm của nhau mới biết được dáng vẻ của đối phương lúc nhìn mình như thế nào. Không gian như đặc lại tại khoảnh khắc đó, thời gian dường như xa dần đi, đã bao lâu rồi nhỉ? Kể từ lúc hai người đứng dưới bầu trời đầy tuyết trắng xoá kia, quyết tuyệt nói lời làm tổn thương lẫn nhau. À, không... Tịnh Ân cười khẽ dưới đáy lòng, chỉ có cậu mới là người chặt đứt đường dây tình ái của người kia đối với cậu, cho nên, lời nói ly biệt quyết tuyệt kia, cũng chỉ có một mình cậu nói.
Dáng người thiếu niên thon dài cân xứng dần biến mất trong đám người như vô tình tách ra màn ngăn cách giữa hai người, cho dù là rất mỏng nhưng làm thế nào cũng không thể vượt qua. Mạc Duẫn Lâm không thể chịu nổi loại cảm giác này, lập tức bước qua, bắt lấy cánh tay Tịnh Ân. Hành động đột ngột này của anh gây ra sự chú ý của nhiều người đang có mặt, ánh mắt tò mò bắn về phía này, thậm chí có cả nghi hoặc cùng cao hứng xem kịch, lại có vài đạo tầm mắt dạo quanh hai người tựa như muốn suy đoán ra chuyện gì động trời bên trong. Tịnh Ân tay mắt lanh lẹ đảo ngược cánh tay hòng dằng ra khỏi trói buộc, chuẩn bị ngước lên muốn mắng đối phương một trận lại bị kéo ngược về một phía. Mạc Duẫn Lâm kéo cậu đi ra một góc chết trong công ty, Ban Hạo phía sau biết ý liền không đi theo, cực kỳ khéo léo giải thích cho ông chủ nhà mình với nhân viên cao cấp của Kỷ Ức, thế nhưng bất mãn trong lòng đã muốn trào dâng rồi. Ông chủ, muốn bắt vợ cũng không cần phải oanh động như thế đâu !
Tịnh Ân bị Mạc Duẫn Lâm kéo đến góc vắng vẻ, xung quanh không có ai đi đến, cho dù kể cả như vậy thì không khí vẫn im lặng đến khó thở. Lần này cậu thực sự nhịn không nổi nữa, hất tay một cái, thoát ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Mạc Duẫn Lâm, khuôn mặt lạnh nhạt có chỗ biến sắc, mắt lạnh nhìn anh: " Mạc Duẫn Lâm ! Anh rốt cuộc là muốn cái gì?! Đừng có tự tiện động một cái là lôi kéo tôi. Những chuyện lần trước vẫn chưa làm anh đủ hiểu hay sao?" Đến lúc này không còn giữ lại cái gì là phép tắc hay cách đối xử cố hữu với đối tác công ty.
Câu nói thốt ra còn kèm theo vài tiếng thở hồng hộc không biết vì tức giận quá mức hay bị lôi kéo chạy đi, dung mạo tinh xảo hoàn mỹ ửng hiện đoá hồng nho nhỏ càng tôn lên vẻ mị hoặc của Tịnh Ân. Mạc Duẫn Lâm nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng khép khép mở mở của cậu, dưới đáy lòng nóng lên, hung hăng áp cậu vào bức tường sau lưng, hôn lên cánh môi mỹ vị mà anh đã mơ ước từ lâu. Môi lưỡi tương giao, hôn đến phá lệ khó có thể tách ra, nhưng sâu trong đó là một sự sợ hãi cùng tàn bạo khó nói. Mùi máu tanh nhàn nhạt tràn ra giữa hai bờ môi, nước bọt óng ánh không phân biệt được là của ai với ai, Mạc Duẫn Lâm như si như tuý gặm cắn môi cậu, giống như kẻ nghiện không muốn cai, cứ bám dính lấy liều thuốc của mình mà hung hăng hít vào để giải toả cơn nghiện của mình. Tịnh Ân đứng trân ra đó, chưa thể kiểm soát nổi não bộ của mình, nhưng cảm giác xa rời thực tại kia cho cậu biết, bờ môi cậu đang bị một con dã thú tàn nhẫn cắn xé, máu chảy ra từng giọt.
Một cỗ hoả khí dâng trào, không biết lấy sức lực đâu ra, cậu đẩy Mạc Duẫn Lâm ra, ánh mắt hung dữ nhìn vào anh, cả người tựa như được lấy ra khỏi lò nung, nóng bừng lại ngập tràn phẫn nộ. Mạc Duẫn Lâm cảm thấy đầu lưỡi mình nhói lên một cái, lưỡi nếm được mùi vị sắt rỉ, Tịnh Ân cắn lưỡi anh. Đang chìm đắm trong cơn say bỗng chốc bị tách ra, anh vẫn chưa nguôi cơn khát nhìn vào cậu, nhưng lý trí cho Mạc Duẫn Lâm biết rằng, người đối diện không hề mong muốn được tiếp tục. Giọng nói trầm thấp khàn khàn vô cùng quyến rũ vang lên trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này:" Tịnh Ân, anh. . . !"
Lời nói chưa dứt, đợi anh đón nhận là một cú đấm đau đớn kích thích lên tận đầu. Bên má trái nóng lên, bỏng rát, tinh thần như được giải thoát. Võng mạc còn lưu lại hình ảnh cuối cùng mà anh thấy được, Tịnh Ân vung quyền mạnh mẽ, hung hăng cho anh một đấm. Mâu quang cậu lúc đó tựa như lưỡi đao mới được lấy ra từ hàn băng, lạnh buốt cứ như vậy tàn nhẫn đâm thẳng tắp vào tim anh, ở đó, một lần rồi lại một lần tàn ngược, cứa nơi mềm mại nhất trong trái tim đang đập ra thành từng miếng thịt nhỏ.
"Anh điên rồi à !?" Quanh quẩn bầu không khí bên tai anh chính là tiếng chất vấn buốt giá không khác gì núi tuyết của Tịnh Ân, lại ẩn chứa cảm xúc gì đó như đang kiềm nén lại, sợ rằng nếu như buông bỏ, nó lập tức giống như núi tuyết bị lỡ, cứ thể mà đổ xuống, không có gì ngăn được.
Chân tâm như bị cái gì đó lạnh lẽo chặn đứng trong lòng, nỗi nhớ nhung tột cùng khiến bản thân bức bối tạo ra hành động này lại bị đối phương xem mình là kẻ điên, đau đớn cùng cực khiến Mạc Duẫn Lâm lần đầu tiên lớn tiếng với Tịnh Ân:"Đúng! Là tôi điên rồi ! Tôi nhớ em đến điên rồi !"
___Cũng là. .. Tôi yêu em, yêu đến điên rồi !
Sắc mặt cả hai đều ửng đỏ, nhưng một bên vì phẫn nộ không nơi phát tiết, còn một bên vì kiềm nén cảm xúc như núi lửa tuôn trào trong lòng. Tịnh Ân bị lời nói của Mạc Duẫn Lâm mà hoàn toàn bùng nổ. Vẻ lãnh đạm bấy lâu nay hoàn toàn bị sự việc đánh cho cú giáng bất ngờ, yếu đuối giam giữ trong lồng ngực xưa nay như được xúc tác, ồ ạt mà tuôn ra. Cậu tựa hồ nghe được tiếng mình dường như hét lên với Mạc Duẫn Lâm: "Qủa nhiên là anh điên rồi Mạc Duẫn Lâm ! Còn tôi cũng bị anh bức đến điên rồi!"
Cuộn băng ký ức trong đầu tự động tua đi tua lại, từng khoảnh khắc từng cảm xúc cứ như bị cuốn vào dòng nước, thản nhiên phô bày hết mọi ngóc ngách từng được cậu cố tình chôn vùi nó. Nở một nụ cười chế giễu, không biết là dành cho bản thân hay cho người đang đứng đối diện kia:"Ha, anh có cảm thấy những lời anh nói ra hôm nay chính là cái giá phải trả cho trước kia hay không? Mạc Duẫn Lâm, đến tận bây giờ, anh còn có thể nói ra lời này nữa hay sao?"
Người đối diện giống như bị trấn trụ tại chỗ, không biết phải nói gì. Bàn tay phía dưới run lên, muốn chạm tới người kia nhưng rồi bị ánh mắt lạnh lẽo cùng đoạn chất vấn lọt vào tai anh như không có điểm dừng kia, lại không có chút sức lực nào, cũng không có can đảm nào chạm đến được. Nếu chạm rồi, người kia nhất định sẽ coi nó là thứ gì đó bẩn thỉu lắm rồi lập tức hất rồi nó ra ngay thôi.
Ẩn chứa dưới đáy con mắt ám trầm thâm thuý là cơn bão tố dữ dội, đau lòng, không cam tâm, phiền muộn, day dứt, yêu say đắm, bi thương nhìn thẳng vào phượng mâu thông thấu mà thanh lãnh kia, Mạc Duẫn Lâm gằn từng tiếng:" Nếu như cho anh cơ hội, chúng ta có thể quay lại từ đầu không?" Chỉ có anh hiểu rõ, từng chữ anh nói ra chính là hết thảy hơi thở của mình gói gọn lại, dường như toàn bộ sinh mệnh anh đánh cược vào nó, chân thành gửi tới người kia.
"Cho dù yêu đến như thế nào thì quá khứ của chúng ta cũng không thể quay lại."
Một câu ngắn gọn kết thúc cuộc trò chuyện ngoài ý muốn, cũng là một đòn hiểm dứt khoát loại ràng buộc đau khổ này, cậu hít một thật sâu, ánh mắt có phần ảm đạm đi rồi chuyển thành thanh lãnh, lạnh lùng trước kia. Nhìn thật lâu vào ánh mắt của Mạc Duẫn Lâm, lắc nhẹ đầu rồi xoay người bước đi.
Tiếng đế giày đập cộp cộp từng tiếng nặng nề gõ vào lòng Mạc Duẫn Lâm, như từng nhát búa lấy lực mạnh nhất nện xuống màn chống đỡ mong manh cuối cùng của trái tim, nháy mắt, sắc mặt anh trắng bệch, hai tay run rẩy lợi hại, thân hình to lớn tựa như trong phút chốc sẽ bị sụp đổ xuống. Thời gian lẫn không gian mơ mơ hồ hồ rung động, câu nói sau cùng kia giống như bám lấy vành tai anh không ngừng, cứ như ma chú quẩn quanh không tiêu tán, nhưng mỗi lần nó vang lên, đầu anh lại đau thêm một ít, mà tim, lại quặn đau gấp ngàn lần.
Kế bên góc cua của hành lang vắng, phía tay phải, một bóng đen đứng lẳng lặng đó rồi nhanh chóng rời đi, không hề để lại vết tích.