Trọng Sinh Hoàn Kiếp: Sửa Đổi Sai Lầm

Chương 5: Chạm mặt




Beta: Vũ----

Thiên mệnh cũng thực là cố ý xếp đặt.

Ngay tại giao lộ nơi nhà hàng Uyển Lâm, cách đó không xa, chính là quán cafe mà Tịnh Ân và Phạn Thần đang ngồi.

Mạc Duẫn Lâm từ sau khi rời khỏi nhà hàng, tâm trạng vẫn một mực chìm xuống, làm gì cũng không kéo lên được. Anh phiền chán lái xe lướt qua vòng cua, bỗng nhiên ánh mắt phiêu nhiên lướt qua tại một điểm nào đó, lập tức dừng xe bên lề. Tâm trạng mây đen bao phủ vừa rồi trong chốc lát rạng rỡ như mặt trời ban trưa. Là Tịnh Ân, là cậu !

Chính xác không sai vào đâu được, tuy chỉ nhìn qua mặt kính thuỷ tinh bóng loáng sáng rực nhưng anh vẫn chắc chắn rằng đó là Tịnh Ân, là người mà anh luôn tâm tâm niệm niệm in sâu trong lòng.

Chỉ cần nhìn thấy cậu thôi, toàn thân đều có được cảm giác thỏa mãn, tâm, mừng như điên, sung sướng cực điểm. Có trời mới biết anh  muốn bỏ mặc tất cả mà chạy vào ôm chầm lấy cậu bày tỏ tương tư đến mức nào.

Chỉnh chỉnh vạt áo, hai tay phủi phủi, điều chỉnh vẻ mặt, dùng tư thái hoàn hảo mà bước vào. Mạc Duẫn Lâm không ngờ còn có kẻ thứ hai ở đây, vừa rồi anh chỉ mãi vui mừng khi trông thấy cậu nên không quan tâm hết thảy xung quanh, cứ như trong mắt anh duy nhất hiện lên chỉ có bóng dáng Tịnh Ân mà thôi.

Phạn Thần ngồi đối diện liền phát hiện thân hình cao to đậm chất tinh anh đang tiến tới gần của đối phương, không thể không nói, khí chất của người đàn ông này quá mức bá khí nổi bật.

Từng bước chậm rãi ung dung như không có việc gì có thể ảnh hưởng đến anh ta, ngoại hình tuấn mỹ đẹp trai mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, mặt như vẻ " cự nhân vạn dặm ", khó gần nhưng thật cuốn hút, đôi mâu quang sắc bén trên thương trường như cặp mắt tinh của đại bàng, luôn nhắm vào điểm yếu của đối phương mà bắt. Người có đặc điểm nổi bật như vậy, chỉ có một người. 

Nam nhân một đường đi tới ánh mắt chỉ nhìn vào bóng lưng Tịnh Ân, khi đến gần mới đưa mắt qua Phạn Thần, vẻ mặt không mất tự nhiên chào hỏi : " A, hoá ra là Phạn Tổng của Hoành Kim đây sao ? Thật không ngờ có thể  gặp được anh tại nơi này. "

Giọng nói vô cùng trôi chảy như việc thường tình xảy ra.

Phạn Thần tất nhiên không thể không tiếp, liền đứng dậy cười nói : " Tôi quả nhiên nhìn không lầm chút nào, là Mạc tổng a, trùng hợp cũng gặp được cậu, không bằng cùng ngồi xuống nói chuyện. " Chìa bàn tay bắt lấy tay Mạc Duẫn Lâm, hai nam nhân xuất sắc đối diện nhau, khí tràng thâm trầm nội liễm chỉ thuộc loại tinh anh trong tinh anh trên thương trường bộc phát, thu hút vô số ánh nhìn.

Mạc Duẫn Lâm khẽ gật đầu, diện vô biểu tình ngồi xuống, kế hai bên là Tịnh Ân, Phạn Thần.

Cho dù trước đó đã củng cố tâm lí vô số lần, nhưng khi chân chính đối diện với khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ kia, nội tâm không khỏi hung hăng dựng lên. Kiếp trước, đối với Tịnh Ân tình cảm của anh chỉ là vài phần yêu thích, nhưng phần hơn vẫn là lợi dụng. Chưa bao giờ kỹ càng ngắm nhìn cậu trong khoảng cách gần như vậy, chưa bao giờ.Phía này, từ lúc Mạc Duẫn Lâm cất tiếng, sóng lưng cậu đã cứng ngắc, tay không khỏi hung hăng nắm chặt, cũng may phía trên là khăn trải bàn mềm mại, dễ dàng che khuất biểu hiện của cậu. Trí nhớ bất tri bất giác trồi lên những đoạn nhỏ kí ức kiếp trước, giọng nói này, cùng hình bóng trong năm tháng đó, vui vẻ, cũng đau buồn tột đỉnh. Tuy tâm tư đang cuồn cuộn như thuỷ triều mênh mông trào dâng, Tịnh Ân kịp buông ánh mắt che dấu biểu cảm mờ mịt của mình lúc này, chỉ âm thầm hít vào thở ra như thả lỏng thân thể, trở lại bình tĩnh điềm nhã.

Phạn Thần thập phần hoà nhã giới thiệu: " Đây là Thiếu gia Tịnh gia, Tịnh Ân. " Đối với Tịnh Ân nói :" Vị này là Mạc tổng,  Mạc Duẫn Lâm. "

Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt đạm mạc vô ba từ lúc nào đã cẩn thận đánh giá Mạc Duẫn Lâm bây giờ, cảm giác có chút khác biệt, Mạc Duẫn Lâm của lúc này, mang theo hương vị nam nhân trầm lắng, không quá cao ngạo lại càng không có ôn nhu nho nhã, cũng không có được sự tuyệt tình vô tâm của kiếp trước.

Nhân viên phục vụ bưng đồ uống của Mạc Duẫn Lâm lên làm cậu khẽ giật mình chuyển đi tầm mắt. Nhưng ngược lại, Mạc Duẫn Lâm từ đầu tới cuối cái gì cũng không xem vừa mắt, chỉ chuyên chú vào cậu, mang theo vẻ tươi cười hiếm có trên mặt nhanh chóng nói: " Chào cậu, Tịnh Ân. "

Nụ cười đã lâu ngày không xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn băng sơn, dưới nắng tà càng tôn lên vẻ đẹp bức nhân nam tính, đáy mắt xuất hiện tình tự ôn nhu, giọng cuối trầm xuống như nỉ non vui mừng vì gặp lại người yêu xa cách bấy lâu.

Hai chữ "Tịnh Ân" này đã bao lâu anh không gọi lại một cách thân thiết như vậy ? Trong lòng Mạc Duẫn Lâm chưa bao giờ kích động như giờ phút này. Anh biết, từ khoảnh khắc anh có tâm tư lợi dụng cậu, anh đã không thể thốt lên tên cậu một cách bình yên như thế.

Thời gian như ngưng đọng lại, bàn tay to rộng vẫn chìa ra đợi bắt lấy, nhưng đáp lại sự nhiệt tình của Mạc Duẫn Lâm là câu nói đầy nhẹ nhàng của cậu: " A, chào anh, Mạc -- tổng, thật vinh hạnh khi được gặp anh. " Tịnh Ân không hề có ý muốn bắt tay với Mạc Duẫn Lâm, hoàn toàn không muốn. Không muốn phải gợi lên kỉ niệm ấm áp nhưng làm lòng cậu phải nguội lạnh đó, không muốn chạm vào vết thương đang rỉ máu, không muốn. . . Nên cậu chỉ ngồi thờ ơ mỉm cười nhìn bàn tay của người đối diện, nhưng trong mắt không có lấy chút ý cười hay thích thú.

Bàn tay đang chìa ra bỗng khựng lại một chút rồi lưu lóat rút về, không có chút xấu hổ nào, chỉ là cánh tay khi đặt xuống hơi run lên.

Phạn Thần phiêu mắt qua nhìn hai người, trong lòng nghi hoặc nhưng không hỏi, chỉ cười nói Tịnh Ân có lẽ mới bệnh dậy nên tính tình không tốt. Phạn Thần lo lắng nhìn thiếu niên đang một bộ dáng thản nhiên đằng kia, Mạc Duẫn Lâm là cái tên nổi trên bạch lẫn chính đạo(*) không ai không biết từ vài năm nay, anh ta 19 tuổi làm tân nhậm Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Quân, mới đầu còn không ai nghe qua tên, sau khi vụ buôn bán cổ phần Kim Gia lộ ra, cả thương trường đều kinh ngạc, cổ đông lớn nhất của Kim Gia cư nhiên là vị tân Tổng giám đốc Thiên Quân kia. Bằng chính tuổi trẻ tài cao, năng lực siêu quần, thủ đoạn tàn nhẫn, làm sụp đổ cùng thâu tóm không biết bao công ty lớn nhỏ trong tay, chẳng mấy chốc, Mạc Duẫn Lâm ở các bữa tiệc không còn được gọi là Tân tổng hay Mạc thiếu nữa, chỉ có danh xưng khiến mọi người phải sợ hãi " Mạc tổng ", từ đó, cái tên Mạc Duẫn Lâm lên như diều gặp gió, làm việc vô cùng thuận lợi, không ai không dám không đồng ý tiếp nhận, còn phải tất cung tất kính mà mời gọi. Tàn nhẫn, ngoan độc, nham hiểm là những gì mà giới thương nhân nghĩ đến cái tên "Mạc Duẫn Lâm " này. Bất cứ công ty nào hay bất kỳ ai "vinh hạnh" được Mạc tổng chú ý tới, chỉ có hai con đường, thuận hắn là sống, nghịch hắn là chết, phong cách hành sự quyết đoán như vậy, không ai dám động đến Mạc Duẫn Lâm dù chỉ một tấc.

Dù rất kinh ngạc trước chủ động của hắn, trước đó chưa bao giờ có ai được đãi ngộ như vậy, Mạc tổng vốn nổi tiếng là không thích tiếp xúc người ngoài, thậm chí thông tin riêng tư bên ngoài cũng rất ít.

Nếu thực sự hắn nhắm tới Tịnh Ân, e rằng . . .

Chưa đợi Phạn Thần nghĩ xong, thiếu niên bỗng đứng dậy, cười nhẹ nói: "Hẹn cũng đã hẹn rồi, gặp cũng đã gặp rồi, Phạn tổng cũng thấy tôi khoẻ rồi, vậy không còn gì nữa, tôi đi trước. "

Xoay người định đi ra ngoài, phía sau cùng lúc vang lên hai giọng nói:

" Để tôi đưa cậu về." Phạn Thần ôn hoà cười cười.

" Để anh đưa em về." Âm thanh dịu dàng nhưng không dấu được sự vội vàng bên trong, người đã chuẩn bị đứng lên.

Cậu khẽ híp mắt, con ngươi sạch sẽ tinh thuần khoá chặt vào hai người, môi phấn hồng nhếch lên: " Vậy làm phiền anh rồi, Phạn tổng. "

Động tác của Mạc Duẫn Lâm thoáng chốc cứng đờ, vẻ mặt không tin được nhìn cậu.

" À, vậy tôi đi trước, Mạc tổng thong thả." Phạn Thần gật đầu xem như chào một cái, đứng dậy khỏi ghế rồi cùng thiếu niên ra ngoài.

Không khí cô độc bỗng chốc tràn về như cuộn bão đổ vào hết khí quản cùng phổi của anh, chèn ép khiến anh không hít thở nổi, nam nhân cao to tuấn tú nho nhã sóng vai đi bên cạnh thiếu niên tinh xảo ưu nhã trong vầng sáng rực rỡ, hình ảnh trước mắt đẹp đến vậy hoá trong mắt anh chính là chói mắt, chói cả tâm hồn.

Mạc Duẫn Lâm thẫn thờ nhìn bàn tay vừa nãy chìa ra của mình rồi nhìn sang tách cafe còn bốc lên hơi nóng của cậu, cười khổ một tiếng.

Có phải là anh đến quá sớm ? Cậu lúc này còn chưa gặp được anh mà. Nhưng rõ ràng ánh mắt cậu nhìn anh lạnh nhạt như vậy, ngay cả tay cũng không muốn bắt, có phải cậu không muốn chạm anh đến như vậy ? Vội vã tránh anh như tránh tà, là vì không muốn nhìn thấy anh ?

Không, không phải. Anh biết rất rõ cậu, vì cậu trong Tịnh gia đã phải chịu nhiều uất ức, bị người đè nén bao năm, chắc chắn sẽ không dễ dàng tiếp xúc cùng tin tưởng người khác như vậy.

Trái tim đang nhảy lên gấp gáp được lý do xoa dịu, thoáng lát liền bình thường trở lại.

Nhưng lập tức hai đầu lông mày đậm anh khí của Mạc Duẫn Lâm nhíu lại. Cậu và Phạn Thần rất quen thuộc nhau sao?

Đời trước, anh có nghe qua việc này từ miệng cậu, nhưng cũng không nghĩ quan hệ hai người tốt đến mức này, anh lúc đó chỉ lo công việc cùng thâu tóm Tịnh gia, mặc kệ các mối quan hệ bên ngoài của cậu. Mạc Duẫn Lâm nghĩ đến buổi hẹn hôm nay, lồng ngực không khỏi nghẹn lại, nếu không phải anh tình cờ thấy được, chẳng phải chỉ có hai người bọn họ vui vui vẻ vẻ ở bên nhau thoải mái tâm sự sao ?

Thật may là anh đến kịp . . .

Mạc tổng băng lãnh cắn chặt răng, dù nội tâm tức giận thế nào nhưng khuôn mặt bên ngoài vẫn không có biến hoá nào, bước chân có chút gấp gáp hướng ra ngoài mà vẫn trầm ổn nét ung dung hòng đuổi kịp cậu.

Mở ra cửa cửa tiệm, chờ anh không phải là bóng dáng anh mong chờ mà là chiếc xe ban nãy anh đậu bên lề, dưới khúc xạ ánh sáng hiển lộ bóng loáng, sang trọng.

Chỉ có điều, cái vé phạt kẹp trên cần gạt quét mưa ghi rõ " Đậu xe sai chỗ . . . " bay bay phất phơ trong gió, ít nhiều gì nó cũng thật thoải mái vui đùa cùng nắng mai.

------(*) chính đạo: phía bên chính phủ.