Trọng Sinh Hoàn Kiếp: Sửa Đổi Sai Lầm

Chương 7: Nói chuyện




Beta: Khả-----

Tịnh gia chủ về đến, đưa cặp cho người hầu.

"Chào ba." Tịnh Ân lên tiếng.Tịnh Hiểu Khanh không đáp lại, chỉ mệt mỏi rút lỏng cà vạt ngồi lên sô pha.

"Chào ba, ba đã về." Tịnh Minh Kha cùng Tịnh Xuyên nghe tiếng cũng ra chào hỏi.

Lần này, Tịnh Hiểu Khanh không những không đáp lời, còn cười với hai người.

Tịnh Xuyên vừa bị mất mặt chuyện hồi nãy, đắc ý trừng mắt với Tịnh Ân, còn Tịnh Minh Kha len lén vui mừng trong lòng. Cả hai không hẹn mà ác ý liếc Tịnh Ân, con riêng vốn từ đầu không xứng đứng ở đại trạch Tịnh gia, đừng nói chi là nói chuyện với gia chủ.

Tịnh Ân từ lâu đã quen với tình cảnh này, nay nhìn lại trong lòng ngoài cảm giác nguội lạnh ra thì không còn gì nữa. Cúi đầu nhếch môi cười lạnh, hoá ra, ba ruột cũng chỉ có thế, con trai bị phân biệt đối xử, bệnh không hỏi thăm, khoẻ không trông nom.

Không khí hơi trùng xuống, tạo thành hai phía đối lập rõ rệt. Tịnh Minh Kha cùng Tịnh Xuyên một đứng phía sau đấm lưng một nói chuyện với Tịnh Hiểu Khanh.

Chỉ có cậu đứng riêng lẻ một mình bên cạnh lạnh mắt nhìn cảnh tượng hài hoà này cho đến khi quản gia nói bữa tối đã chuẩn bị xong.

Lúc ăn tất nhiên hai anh em Tịnh Xuyên gắp đồ ăn qua lại cho Tịnh Hiểu Khanh, đồng thời âm thầm bài xích Tịnh Ân như mọi khi. Tịnh gia khi ăn sẽ không nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng lách cách của đũa muỗng vang lên. Tịnh Ân vẫn ăn bình thường, cậu vì sao phải vì người khác mà khó chịu không ăn?Sống lại một đời, cậu muốn sửa sai, muốn tận hưởng hết cuộc đời bù lại cho kiếp trước, cho nên cậu ăn rất nhiều, ăn rất ngon, ăn cho đến khi không ăn được nữa trong ánh mắt kì dị của ba người.

Bữa tối xong, ai về phòng nấy, Tịnh gia chủ lên thư phòng xử lý công việc, Tịnh Minh Kha nhìn Tịnh Ân một cái không nói gì dắt Tịnh Xuyên đang lườm nguýt cậu lẽo đẽo theo sau về phòng.

Còn lại Tịnh Ân ở lại, nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt kiên quyết, trong đầu suy nghĩ chuyển vài vòng rồi thả lỏng hướng phía phòng làm việc của gia chủ bước tới.

Tịnh Hiểu Khanh tay đang khoanh vài khu đất quan trọng trong lần đấu giá sắp tới, âm trầm nhíu mày, nghe tiếng gõ cửa, đầu cũng không ngẩng lên, nói:" Vào đi."

Người bước vào là Tịnh Ân, đứa con trai này của ông là con đầu lòng với người kia, tuy nhiên ông cũng không dành chút tình cảm gì với nó, từ lúc sinh ra, chỉ có Phượng Tuyết ở chung, còn lại ngay cả hình dáng hay khuôn mặt ông đều không rõ. Bây giờ nhìn kỹ, quả thực có bảy tám phần xinh đẹp giống Phượng Tuyết, nhất là đôi mắt kia, quá giống.

" Con có chuyện gì muốn nói? " Tịnh Ân rất ít khi tham gia vào chuyện gia đình, nếu đã muốn gặp ông, chắc chắn có chuyện muốn nói, Tịnh Hiểu Khanh lên tiếng trước.

Khi vào phòng, Tịnh Ân có đưa mắt nhìn bàn làm việc của Tịnh Hiểu Khanh, rồi mới cất lời: " Ba, con hiện tại nghĩ mình đủ sức phụ giúp ba việc trong công ty, nên giờ con định sẽ vào làm thực tập sinh của Kỉ Ức."

Tình Ân không muốn dông dài, trực tiếp nói thẳng ra.

Tịnh gia chủ ngạc nhiên, ông không ngờ đứa con trai nhu nhược bấy lâu nay lại dám đứng trước mặt ông nói ra yêu cầu, hơn nữa còn là việc liên quan tới Kỷ Ức, buông cây bút trong tay, nhìn thẳng vào Tịnh Ân, hỏi:

"Con thực sự muốn vào Kỷ Ức sao? "

"Dạ." Tịnh Ân gật đầu, cậu giải thích tiếp, "Con là trưởng tử, công việc phải biết ít nhiều để hỗ trợ cho ba, bên ngoài, con là Đại thiếu gia, vào Kỉ Ức làm việc cũng góp phần xây dựng tinh thần cho nhân viên, như vậy chẳng phải tốt hơn hay sao ạ?"

Giữa căn phòng làm việc rộng lớn uy nghiêm cùng chính thân gia chủ của một gia tộc, đối diện với áp lực không hề nhỏ nhưng cậu không hề nao núng mất bình tĩnh mà ngược lại còn thẳng thắn hùng hồn một phen khiến Tịnh Hiểu Khanh phải nhìn cậu bằng một ánh mắt khác.

Ông trầm ngâm chốc lát, " Còn việc học thì sao?"

"Con sẽ sắp xếp được."

"Việc này ba nghĩ lại rồi báo con sau, con về phòng nghỉ ngơi cho khoẻ đi."

Tịnh Ân mới khoẻ lại cách đây không lâu, đứng như vậy cũng có chút mỏi, không níu kéo đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Cậu biết, nói ít thì sẽ có hiệu quả hơn, Tịnh Hiểu Khanh tuy không phải là hồ ly tinh ngàn năm, nhưng nhất định là con cáo già gian xảo. Cậu còn phải tiếp tục đi học, bù lại đã mất những gì trước kia. Tịnh Ân thầm nhủ, tiến về phòng nghỉ ngơi sớm nhiều hơn chút.Sáng, chợp mắt tựa như trôi qua cả mấy đời, cậu sửa sọan cá nhân xong, nhìn lại mình trước gương, cảm thán vô cùng. Vẫn là cơ thể đó, vẫn là bộ đồng phục đó, có khác chính là tâm hồn đã trải qua đau thương cùng mất mát.

Xuống lầu ăn sáng, chạm mặt những kẻ không muốn nhìn, Tịnh Ân ăn nhanh phần ăn của mình, ra ngoài lên chiếc xe sang trọng tới trường.

Trường cậu hiện tại đang học cũng có cổ phần của Tịnh gia trong đó, nhưng phần còn lại là của người kia, cậu biết. Mang theo cảm giác không biết là có tư vị gì, Tịnh Ân vào lớp. Trước kia, cậu là người có tính cách hướng nội, không thích tiếp xúc cùng người khác, càng đừng nói phải chào hỏi làm quen. Tuy nhiều người e dè vì sau lưng cậu là Tịnh gia, nhưng nhiều hơn cả là những lời đàm tiếu chế giễu, cho dù cậu nghe thấy cũng làm như không biết.

Suốt cả buổi học trôi qua trong vô vị, Tịnh Ân - người đã trải qua một kiếp, cảm thấy mấy kiến thức này thực không có gì thú vị. Ra về, cậu vốn không muốn về lại căn nhà lạnh lẽo sớm như vậy. Men theo bờ rào trường học, cậu trót lọt đi hướng khác, né phía người lái cùng vệ sĩ mà Tịnh Hiểu Khanh phái theo vừa bảo vệ vừa theo dõi cậu.

Tịnh Ân thả lỏng tinh thần đi bộ chậm rãi nhìn mọi thứ xung quanh, chỉ vài năm nữa thôi, nơi đây sẽ hoàn toàn thay đổi. Bỗng ánh mắt cậu dừng ngay tại một chỗ, quán sủi cảo Ba Huyên, nơi cậu đã muốn đến nhiều lần nhưng chưa có cơ hội. Vừa lúc bụng reo nhốn nháo, Tịnh Ân không chút chần chừ vào quán. Chọn chỗ ngồi vắng nhất, cậu vừa ngồi xuống thì có tiếng nói:" Cậu muốn ăn loại sủi cảo nào? "

Tịnh Ân ngước nhìn, đối phương cũng nhìn cậu, trong chốc lát, cả hai đều ngẩn ra, cậu là người hồi phục đầu tiên, nét cười mang ý xin lỗi : " A ...thực ngại quá, trông cô rất giống một người." Mà người trong trí nhớ kia dần phai nhạt, chỉ nghe giọng nói du dương cùng bàn tay ấm.

"...Vậy sao? Tôi cũng thấy cậu khá giống một người mà tôi quen, thật xin lỗi." Đối phương là một nữ sinh hình như đi làm thêm, khuôn mặt thanh tú lúc cười rộ lên có điểm ngọt ngào lẫn thẹn thùng.

"Vậy cho phần sủi cảo đặc biệt của quán đi."

" Được, có ngay! " Nữ sinh ghi nhớ món rồi vui vẻ quay đi, Tịnh Ân nhìn bóng lưng cô gái, nhìn đồng phục chắc chắn là cùng trường, chỉ là chưa biết khóa nào lớp nào.

Lát sau, cô gái quay lại với dĩa sủi cảo đặc biệt trên tay, lúc để xuống, Tịnh Ân nói:" Cô ở khóa nào? "

Cô gái ngạc nhiên một chút, tuy người đối diện có vẻ là một thiếu gia đẹp trai nào đó nhưng không có vẻ không dễ gần, cô vui vẻ trả lời: " Khoá 67. "

"À." Hoá ra cùng khoá mình.

"Còn cậu ? "

" 67."

"Thật sao ?" Sao cô không thấy nam học sinh vẻ ngoài nổi bật này xuất hiện trong trường nhỉ ? Chẳng lẽ mới chuyển qua?

Nhìn ra được hoài nghi trong mắt cô gái, Tịnh Ân nuốt miếng sủi cảo ngon lành trong miệng xuống, nói: " Tôi bị bệnh, không hay đến trường lắm."

"À, thật xin lỗi." Nữ sinh ngại ngùng nhìn cậu rồi cười.

"Không có gì."

"Ừm, vậy tôi đi làm việc đây, hẹn gặp lại." Chỉ chỉ ra bên ngoài, cô gái chào tạm biệt rồi chạy đi.

Tịnh Ân nhờ lần đầu tiên trò chuyện cùng một người, tự nhiên đến vậy, không chút giả dối, khẩu vị tốt lên hoàn toàn, ăn xong món sủi cảo mà từ khi trọng sinh lại, cậu cảm thấy nó còn ngon hơn rất nhiều so với kiếp trước.