Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt

Chương 53




Ngày hôm sau, cả Cao Cơ như rơi vào tĩnh lặng, hoàng thất đây là muốn trêu đùa bọn họ sao? Lịch sử Cao Cơ quốc đã lưu truyền hơn ba trăm năm, chưa từng xảy ra tình huống "dở khóc dở cười" này bao giờ, vỏn vẹn ba ngày, Hoàng đế hạ xuống hai đạo thánh chỉ chỉ hôn, một cho Tư Đồ thiếu gia cùng Tam hoàng tử, hai cho Tư Đồ thiếu gia cùng Nhị hoàng tử… Được rồi, ai có thể lý giải cho tất cả con dân bọn họ, rốt cục nhân vật chính trong câu chuyện này là ai không? Điều quan trọng nhất, Tư Đồ thiếu gia sẽ gả cho vị Hoàng tử nào? Chẳng mấy chốc, đây đã trở thành chủ để bàn tán xôn xao ở kinh thành.

Nhân vật chính - Tư Đồ Vân Sơ, sau khi từ trong cung trở về, cơ hồ đã đi hết một bước qua cửa môn quan, may mắn thay vẫn còn níu giữ một cái mạng để quay về. Chính bản thân hắn cũng không ngờ đến, vì cớ gì cơ thể mình lại yếu đến mức này, suy cho cùng cũng là một thân nam nhân, không thể chỉ vì một chút gió tuyết liền sắp mất cả mạng. Tư Đồ Vân Sơ tưởng tượng lại, chính mình kiếp trước sức khỏe rất hảo, tuy không một bộ vạm vỡ cơ bắp, nhưng chắc chắn sẽ không là cái dạng "gà què" lay lắt trước gió này, tột cùng sai biệt ở đâu? Suy đi nghĩ lại, vẫn không tìm thấy đáp án, hắn quyết định sẽ từ từ điều tra thật hư mọi chuyện.

Ngày đó, trước khi hồi cung diện kiến Cao Tư Dụ, Tư Đồ Vân Sơ đã nhờ đến sự giúp sức của Thừa tướng, dẫu lời nói của ông ta rất có trọng lượng, nhưng chưa chắc sẽ thuyết phục được hoàng đế, thế nhưng… Chỉ cần cho người truyền thêm tin tức, ba vạn quân đang tiến đến gần kinh thành, dù không cam tâm tình nguyện, Cao Tư Dụ cũng sẽ không tiếp tục làm khó dễ bọn họ.

Nếu dân chúng Cao Cơ biết được, vị tướng quân mà bọn họ tôn kính bị quân vương bức ép, tự dưng lòng dân sẽ sinh ra oán hận, uy quyền của ông ta tự khắc sẽ giảm xuống. Lại nói binh lính Cao Cơ đều do Tư Đồ Kiệt nuôi dưỡng, đã sớm xem tướng quân là quân chủ, chỉ cần ông xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn cũng không cam lòng quy phục triều đình. Vả lại, suốt bao nhiêu năm, Tư Đồ Vân Sơ đã tích được không ít tiếng tăm, từ thiện cứu người, tri bạc giúp dân gặp nạn, từ lâu trong lòng người dân, hắn đã vô thức trở thành một "người tốt".

Ván cờ này, Tư Đồ Vân Sơ thắng rồi! Chỉ là không nghĩ đến, chuyến đi lần này lại xém chút mất mạng vì thời tiết a!

Nửa tháng sau, hôn lễ của Tư Đồ Vân Sơ cùng Cao Thiên Triệt diễn ra vô cùng long trọng.

Phủ hoàng tử những ngày này khách rất đông, hỉ yến mãi cho đến sáng sớm vẫn chưa tan.

Cao Thiên Triệt say chếnh choáng được người hầu đỡ tới tân phòng.

"Điện hạ cứ yên tâm động phòng hoa chúc đi." Triệu Tinh vỗ ngực cam đoan với Cao Thiên Triệt: "Kẻ nào dám phá đám đều phải bước qua xác nô tài đã."

Trương Di vừa chúc mừng Cao Thiên Triệt, vừa kéo Triệu Tinh đi ra ngoài canh cửa cho Cao Thiên Triệt.

Cao Thiên Triệt đứng bên ngoài tấm rèm che hồi lâu, mới vén rèm che đi vào.

Tân lang xếp bằng ngồi trên giường lớn trạm trổ hoa văn, miệng còn không ngừng nhai táo trong miệng.

Cao Thiên Triệt còn say, lúc này đã triệt để thanh tỉnh, tức giận mắng: "Ngươi như thế nào một chút phép tắc cũng chẳng có, nhìn bộ dạng này xem, còn ra thể thống gì chứ!"

Tư Đồ Vân Sơ nhìn nam nhân trợn mắt há mồm, khẽ nở nụ cười, bộ chưa từng thấy qua nam tử ăn táo, cũng chỉ là diễn kịch cho thế nhân xem, có nhất thiết phải chấp nhất chuyện nhỏ nhặt này.

"Ngươi xuống đất mà ngủ." Cao Thiên Triệt cảm giác hơi đau đầu, nhìn Tư Đồ Vân Sơ trước mắt, mơ hồ rất giống một người, là ai thì hiện tại hắn vẫn chưa nhớ ra.

Tư Đồ Vân Sơ cười trêu chọc: "Nếu vậy, chi bằng ngươi tới phòng tiểu tình nhân của mình, cả hai cùng nhau âu yếm chả phải tốt hơn sao? Mắc gì, ta phải ở chung phòng với ngươi, lại còn ủy khuất bản thân ngủ dưới sàn nhà lạnh lẽo, Cao Thiên Triệt, ngươi nghĩ mình cao quý lắm chắc."

"Tư Đồ Vân Sơ!" Cao Thiên Triệt quát lớn.

"Ngươi biết vì sao ta lại thành thân với ngươi mà không phải Cao Thiên Ca không?" Tư Đồ Vân Sơ đứng dậy, bình tĩnh đi đến trước mặt Cao Thiên Triệt, miệng khẽ thì thầm nói vào tai người nọ: "Bởi ta biết ngươi ghét ta, ngươi càng ghét ta càng tốt, ít nhất sau này cả hai chúng ta sẽ không day dưa phiền phức. Đối với ta, ai trở thành hoàng đế không quan trọng, chỉ tiếc Cao Thiên Ca và Cao Thiên Lãng lại có chút tâm tư không nên có với ta mà thôi!"

Cao Thiên Triệt như bị sét đánh ngang tai, đối với nam nhân tưởng chừng như vô hại vừa trở thành phi tử trên danh nghĩa của mình, hiện tại lại hơi sợ hãi: "Ngươi không sợ đến ngày đó, ta sẽ giết cả ngươi sao?"

Tư Đồ Vân Sơ không trả lời, ngược lại cười lạnh, kẻ đã chết qua một lần như hắn, còn sợ chết thêm lần nữa sao? Ít nhất, lần này cũng có Đường Văn và phụ thân thay hắn chuẩn bị nguyệt vị.

Ngược lại, Cao Thiên Triệt không biết suy nghĩ trong lòng đối phương, đinh ninh hắn coi thường mình, tức giận đạp cửa bỏ ra ngoài.

Bên ngoài, Trương Di nhìn bóng dáng Cao Thiên Triệt rời đi, cũng hiểu rõ mà không nói thêm gì, vươn tay đưa bát canh cho Triệu Tinh, thuận tiện thay Triệu Tinh lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: "Tửu lượng kém, lần sau đừng có quá đà như vậy."

Triệu Tinh hớp vài hớp to đã uống xong canh gà, xoay người ôm lấy người nọ: "Ức, chủ tử đã gia can ổn định, ngươi bao giờ mới cưới ta!" Hắn hôn lên khuôn mặt Trương Di: "Đây xem như sính lễ.”

"Thật không đứng đắn!" Trương Di miệng tuy mắng mỏ, nhưng vẫn nhẹ nhàng bế hắn trở về phòng ngủ.

Đợi người bên ngoài đi hết, Đường Văn mới lẻn vào phòng, thuận tay khép lại cửa, nhìn Tư Đồ Vân Sơ co người trên sàn nhà, nội tâm y sôi sục, vội đến đem hắn đặt lại trên giường.

"Lại tái phát?" Đường Văn nhăn mi, từ ngày bị phạt quỳ ở cung, bệnh tình cục bông ngày càng xấu, chỉ cần về khuya, thân thể tự khắc sẽ lạnh đến cực hạn chịu đựng.

"Văn, mau ôm ta." Tư Đồ Vân Sơ kéo kéo hắc y của Đường Văn, tay run rẩy lợi hại, Đường Văn cũng nằm xuống, ôm hắn vào lòng, dùng chăn bộc kín cả hai, hầu như dạo gần đây đêm nào cũng là cảnh tượng này.

"Đừng để người khác biết ta trúng độc." Tư Đồ Vân Sơ dụi đầu vào ngực Đường Văn: "Thời điểm này rất then chốt, kẻ xấu sẽ nhân lúc này ra tay với chúng ta, ta muốn sống, muốn cùng Văn sống thật hạnh phúc."

"Được." Đường Văn khép mắt lại, khẽ hôn lên tóc của người trong lòng, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau rời đi.