Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt

Chương 71




Bầu không khí trầm mặc bất ngờ bị giọng nói của Hạ Tư Vũ đánh vỡ, hắn tỉnh dậy từ trong cơn đau, mãi một lúc mới tỉnh táo, phát hiện bản thân ở trong lòng Cao Thiên Triệt, hắn mới an tâm: "Điện hạ!"

Cao Thiên Triệt thấy hắn tỉnh lại cũng không giấu nổi kích động, mỉm cười: "Tư Vũ, ngươi tỉnh rồi?"

"Ân." Hạ Tư Vũ mắt ngấn lệ sắp òa khóc, chợt nhớ tới nữ nhân kia, hắn bật dậy nhìn ngó xung quanh, lúc này hắn mới nhận ra bản thân đang ở trong phòng Tư Đồ Vân Sơ, mà người nọ đang cùng tiện nhân kia ở cùng một chỗ: "Là ngươi, là ngươi muốn hại ta! Điện hạ, hoàng phi sai tiện tì kia bắt cóc ta, hắn muốn hại ta! Ngài… ngài phải làm chủ cho ta!"

Hạ Tư Vũ giống như sợ hãi, lui rúc về sau, yếu đuối núp vào lòng Cao Thiên Triệt, giọng điệu nức nở: "Điện hạ! Ta sợ lắm! Hoàng phi… hoàng phi muốn lấy mạng ta a!"

Triệu Tinh trợn tròn hai mắt nhìn Hạ Tư Vũ diễn đến xuất quỷ nhập thần, hắn không tin trên đời có một kẻ không biết xấu hổ như này tồn tại đó: "Trương Di, rõ ràng là hoàng phi cứu hắn, sao giờ lại…"

"Đừng nói nữa." Trương Di khẽ quát Triệu Tinh, chuyện của chủ tử bọn họ không có quyền bàn luận.

Hai tay đặt trên bả vai Mộng Dao dần dần buông lõng, Tư Đồ Vân Sơ liếc mắt nhìn Hạ Tư Vũ, rốt cuộc cơn phẫn nộ trong lòng bấy lâu cũng bùng phát: "Được, được lắm, các ngươi một tên lại một tên đều muốn giết ta, bây giờ ta sừng sững đứng trước các ngươi có giỏi thì ra tay đi!"

Mộng Dao mông lung nhìn hắn, Hạ Tư Vũ cũng hoảng sợ nhìn hắn.

"Ngươi đừng tưởng bản thân là hoàng phi thì không ai dám làm gì, so với điện hạ thì…" Hạ Tư Vũ ỷ lại bản thân có Cao Thiên Triệt làm chủ càng không muốn đem Tư Đồ Vân Sơ để vào mắt, lời nói ra cũng chả kiêng nể, đúng lúc hắn dương dương tự đắc mới phát giác Cao Thiên Triệt từ nãy đến giờ đều nhìn về phía người kia, không mảy may nghe hắn nói: "Điện… điện hạ!"

"....." Cao Thiên Triệt không hiểu sao giờ phút này Tư Đồ Vân Sơ trở nên thật xa lạ, giống như… Một kẻ liều mạng.

"Mộng Dao sao ngươi cũng không nói gì? Chẳng phải ngươi năm lần bảy lượt muốn ta chết không phải sao?" Tư Đồ Vân Sơ nhìn nàng chất vấn, bất thình lình cầm con dao gọt trái cây trên bàn, tay cầm lưỡi dao, lưỡi dao bén nhọn đem da thịt non mềm của hắn cắt đến chảy máu, chui dao hướng về phía nàng: "Ta thành toàn cho ngươi! Giết đi! Giết ta đi!"

"Thiếu gia… thiếu gia!" Nước mắt lăn trên hai gò má, Mộng Dao khó khăn mở miệng: "Ta, ta không… ta không cố ý."

Rốt cuộc nàng đang làm cái gì vậy chứ? Vì một muội muội không biết đến sự tồn tại của mình mà ra tay hại nhi tử của ân nhân. Mọi lỗi lầm đều do Tư Đồ Tuyết Nhã tự chuốc lấy, tại sao, tại sao nàng lại đem mọi bất hạnh của Tư Đồ Tuyết Nhã đổ lỗi cho người khác? Hay vì nàng thân là tỷ tỷ không bảo vệ tốt cho muội muội, mới đem chút hổ thẹn đó làm cái cớ tổn thương Tư Đồ Vân Sơ.

"Thiếu gia!" Mộng Dao gọi tên hắn.

Máu tươi theo mu bàn tay nhỏ giọt ra bên ngoài, Tư Đồ Vân Sơ buông tay mặc con dao dính đầy máu rơi xuống, hắn lạnh lùng nói với nàng: "Cút đi! Ngươi mau cút đi!"

"Thiếu, thiếu gia!" Mộng Dao khẽ gọi, muốn tiến lại gần hắn, chợt mũi kiếm sắc như băng chĩa thẳng vào cuống họng nàng, nam nhân hắc y toàn thân mang theo sát ý, ánh mắt lóe tia cảnh cáo.

"Tránh xa cục bông!" Đường Văn lạnh lùng, mũi kiếm thẳng tắp, chỉ cần nàng ta dám bước thêm bước nữa liền mất mạng: "Ngươi không xứng gọi y là thiếu gia."

"Ta xin lỗi." Mộng Dao xoay người hướng cửa trốn thoát, đến khi Triệu Tinh và Trương Di đuổi theo người đã biến mất.

Nàng ta mãi mãi không bao giờ biết được lý do Tư Đồ Vân Sơ tha mạng cho nàng là gì?

Tư Đồ tướng quân thời trẻ quanh năm đều ở chiến trường, phủ cũng chỉ có ba huynh muội họ cùng đám hạ nhân bên cạnh. Đêm đó, mưa rất lớn, Tư Đồ Vân Sơ sốt cao đến hôn mê, chính Mộng Dao đã tự mình giữa trời khuya chạy đi tìm đại phu, còn canh giữ bên giường hắn cả đêm. Tư Đồ Vân Sơ luôn cảm kích nàng, từ lâu nàng trong lòng hắn vốn chả phải hạ nhân, mà là một tỷ tỷ luôn chăm sóc hắn.

Hết thảy đều kết thúc rồi! Từ nay không ai nợ ai!

"Đau lắm không?" Đường Văn đau lòng, xé một mảnh vải trên người cầm tay hắn quấn lại miệng vết thương: "Lần sau đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà tự thương tổn chính mình!"

"Ân!" Tư Đồ Vân Sơ khẽ cười, hắn chỉ muốn thử đánh cược một phen, rốt cuộc Mộng Dao đối với hắn vẫn còn chút nhân nghĩa, xem ra mọi chuyện trong quá khứ đều không phải đóng kịch.

"Điện hạ, ngài cứ vậy thả nàng ta đi, rõ ràng nàng ta…" Hạ Tư Vũ không cam tâm, kẻ muốn hại hắn đều không thể sống tốt.

"Đủ rồi!" Cao Thiên Triệt tức giận đứng lên, từ lúc nào Tư Vũ lại không hiểu chuyện đến vậy chứ, so với Tư Đồ Vân Sơ quả thật thua xa, nếu… Nếu không phải năm đó…

"Chúng ta đi thôi!" Nhìn cảnh tú ân ái của hai người, Cao Thiên Triệt cảm thấy toàn thân nóng ran, chính hắn cũng không biết mình bị làm sao?

"Điện hạ!" Hạ Tư Vũ rũ mi mắt, đứng lên chuẩn bị rời đi cùng Cao Thiên Triệt, hắn nhìn ra người nọ mất kiên nhẫn, nếu bản thân không biết điều điện hạ sẽ chán ghét hắn.

"Khoan đã!" Tư Đồ Vân Sơ lên tiếng ngăn lại.

Cao Thiên Triệt khó hiểu nhìn hắn, còn Hạ Tư Vũ không biết sao có dự cảm chẳng lành.

Tư Đồ Vân Sơ đi đến trước mặt hai người, khuôn mặt phủ đầy sương giá: "Nô tài Hạ Tư Vũ dám cả gan sai người hạ dược ta, ngài chắc hẳn cũng biết rõ chân tướng, ít nhất điện hạ cũng nên cho ta lời giải thích thích hợp."

"Điện hạ ta, ta…" Hạ Tư Vũ chột dạ quay đầu, bắt đầu khóc lóc phủ nhận.

Cao Thiên Triệt hừ một tiếng, ôm Hạ Tư Vũ vào trong lòng: "Chuyện cũng qua rồi, ngươi nhất thiết phải so đo với Tư Vũ, uổng công ta còn cảm thấy ngươi hiểu chuyện mà sinh ra áy náy."

"Bớt nói nhảm đi." Tư Đồ Vân Sơ chán ghét cùng Cao Thiên Triệt tranh cãi: "Ngươi thân là con hoàng đế, hướng tới ngôi vị cửu ngũ chí tôn, hạng người bên cạnh mình là gì cũng không phân biệt rõ? Sau khi lên ngôi ngươi muốn cho một tên nửa chữ bẻ đôi cũng không biết này lên làm hoàng hậu hay sao? Ngươi muốn lịch sử Cao Cơ viết về ngươi thế nào, là hoàng đế cùng hoàng hậu phu phu ân ái, hay hoàng hậu là một tên vô danh tiểu tốt, chỉ được cái vỏ bên ngoài. Cao Thiên Triệt! Ngươi muốn làm hoàng đế đó!"

"Điện hạ… hu hu…" Hạ Tư Vũ vẫn nức nở không ngừng: "Ta đi theo ngài từ khi còn nhỏ, không có công lao cũng có khổ lao, nếu rời khỏi gia, ta không còn ý nghĩa muốn sống nữa…"

"Chuyện của ta không liên quan tới ngươi!" Cao Thiên Triệt tức giận hét với hắn.

Tư Đồ Vân Sơ giận không kiềm chế được: "Được, được, các ngươi giỏi."

Ta thật mong chờ ngày hoàng triều Cao Cơ sụp đổ, đám hoàng thất các người đều chết hết đi!

"Chuyện của bản thân ngươi ta không can dự, còn chuyện Hạ Tư Vũ tính kế ta đừng hòng ta tha cho hắn!" Tư Đồ Vân Sơ lạnh nhạt nói.

"Ngươi muốn Tư Vũ làm gì?" Cao Thiên Triệt nhăn mày nhìn hắn.

Tư Đồ Vân Sơ nhún vai: "Ta nghe người trong phủ đồn rằng, ngày trước vì Hạ Tư Vũ cứu ngươi một mạng mới lấy được chân tâm của ngươi, ta cũng muốn biết một tên vô dụng như hắn có khả năng làm gì?"

"Không, không…" Hạ Tư Vũ kinh hãi tột độ, vội vã lùi về sau, hắn dường như muốn chạy trốn, rốt cuộc vẫn bị người nọ tóm được.

Cao Thiên Triệt không phát hiện ra biểu hiện thất thường của hắn, kéo cánh tay Hạ Tư Vũ nhìn về phía Tư Đồ Vân Sơ đáp: "Cũng chỉ là ngươi ganh tị với Tư Vũ không phải sao? Được, ta cho ngươi nhìn cho kỹ."

Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh.

Hạ Tư Vũ gương mặt trắng xanh, cắt không còn một giọt máu nào.