Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt

Chương 77




Đường Văn ngầm hiểu ý, y vén màn xe, gió lạnh từ đâu thổi đến, lãnh đến tận xương, đêm đen đến dọa người, y xoay người nhảy xuống ngựa, vươn tay kéo Tư Đồ Vân Sơ đến bên cạnh. Hai người vừa thoát ly xe ngựa, liền trốn vào bụi rậm ven đường, âm thanh phá gió từ phía xa truyền đến ngày càng dồn dập.

"Xe ngựa ở trước, mau đuổi theo." Giọng nói hùng hổ đến dọa người.

"....." Tư Đồ Vân Sơ nín thở, là Tùy Tâm.

Tùy Tâm cưỡi chiến mã ở trong đêm đen tiến lên, phía sau cả ngàn kỵ binh đi theo, tiếng vó ngựa nặng nề mà chỉnh tề, chấn động mặt đất đều run nhè nhẹ.

"Hí!" Con ngựa quay đầu nhìn về bụi cỏ ven đường, phát ra thanh âm từ mũi, binh sĩ trên lưng ngựa lấy làm lạ, chau mày nhảy xuống, rút đao đi về hướng đó.

Trốn trong bụi rậm, Tư Đồ Vân Sơ trừng mắt, cố gắng điều chỉnh hô hấp, Đường Văn nhẹ chạm vào bội kiếm bên hông, lưỡi kiếm chực chờ thoát ra khỏi vỏ. Cùng lúc, "meo, meo" con mèo nhỏ nhảy ra từ bụi cỏ bên cạnh, binh sĩ chán nản tặc lưỡi: "Hóa ra là con mèo, thật mất thời gian!"

Tận khi binh sĩ kia lên ngựa, đoàn quân của Tùy Tâm rời đi, hai người họ mới đi ra khỏi bụi cây.

"Chúng ta đi." Tư Đồ Vân Sơ lên tiếng.

Đường Văn cúi thấp người, nháy mắt ra hiệu cho hắn trèo lên: "Ta cõng ngươi."

"Được." Tư Đồ Vân Sơ không suy nghĩ đã nhảy lên, tốc độ hắn rất chậm, không bằng nghe theo y, dù sao Đường Văn dùng khinh công cũng nhanh hơn hai người chạy bộ cả ngày.

Hai người băng qua khỏi khu rừng đến một vùng hoang du vắng lặng, trong không khí tràn ngập khẩn trương, Tư Đồ Vân Sơ hô hấp dần dần bình phục, lại phát hiện giống như có cái gì không thích hợp.

"Đêm nay thật lạnh, còn có một mùi thật chán ghét!" Đường Văn nhăn mày nói.

Hương vị? Tư Đồ Vân Sơ cả kinh, nơi này có hương vị lưu hoàng, không thể nào sai được, nhất thời hàn ý che kín toàn thân, hét lớn: "Chạy khỏi chỗ này!"

Tư Đồ Vân Sơ vừa dứt lời, Đường Văn đã theo bản năng mà nghe theo. Vừa mới bật người nhảy ra xa, chợt nghe nổ ầm ầm, trung tâm mảnh đất của nổ ra một đạo hỏa long, mùi thuốc súng gây mũi tràn ngập bốn phương tám hướng.

Ngay cả Đường Văn đã dùng phản ứng nhanh nhất chạy trốn, nhưng hỏa dược này uy lực không phải nhỏ, thậm chí bọn họ cũng vị sức ép mãnh liệt đánh ngã trên mặt đất, máu chảy không ngừng. Tư Đồ Vân Sơ gắt gao ôm lấy Đường Văn, quần áo bị đốt vài chỗ, cả người đầy máu.

"Ưm…" Tư Đồ Vân Sơ khẽ rên rỉ.

"Cục bông." Đường Văn thất kinh, trên mình y chỉ bị vết thương nhẹ, còn người kia… Máu tươi theo quán tính mà trượt xuống, thấm ướt y phục y: "Cục bông! Đừng dọa ta!"

Tư Đồ Vân Sơ nằm trên người y, có chút mờ mịt nhìn cảnh sắc xung quanh, nơi thế ngoại đào nguyên này chẳng mấy chốc biến thành địa ngục Tu La, ánh lửa trong mắt lần lượt thay đổi biến ảo: "Ta… không sao…"

"Oanh long long" tiếng vó ngựa dần dần truyền tới, là nhân mã của Tùy Tâm! Bọn họ đã biết Tư Đồ Vân Sơ sẽ trốn thoát khỏi kinh thành, cho nên trước đó thiết đặt cạm bẫy! Hảo cho một màn "bọ ngựa rình bắt ve", vốn Cao Thiên Ca chỉ muốn cho quân mai phục bắt sống Tư Đồ Vân Sơ, thế nhưng Tùy Tâm lại muốn hắn chết.

Đường Văn giương mắt nhìn lên, đặt Tư Đồ Vân Sơ nằm xuống bên cạnh, lúc này hắn đầy người huyết ô, chật vật không chịu nổi.

"Văn Văn, đi theo ta!" Tùy Tâm ngồi trên ngựa si mê nhìn y, vươn bàn tay to lớn của mình.

"…..” Đường Văn lau một chút máu tươi trên mặt, ánh mắt ngoan lệ rút ra bội kiếm bên hông, hướng về phía đội quân Tùy Tâm đang đi tới: "Sát!"

*****

Hoàng cung.

Cao Tư Dụ yếu ớt nằm trên giường, ánh mắt cay nghiệt nhìn Cao Thiên Ca ngày càng đến gần, hai mắt thoáng chốc đỏ hồng, cũng chả biết là xúc động hay căm hận.

"Ây da, phụ hoàng! Người cần gì nhìn ta như thế, dẫu sao chúng ta cũng là cha con." Cao Thiên Ca ngồi xuống bên cạnh giường, trên khuôn mặt toàn là ý cười nồng đậm.

Cao Tư Dụ xoay mặt sang hướng khác, hoàng cung lúc này e rằng đều nằm trong tầm thống chế của lão già Lý Dịch Hiên, ông chỉ còn cầu trời cho Tư Đồ Kiệt cùng Cao Thiên Triệt mau chóng trở về.

Cao Thiên Ca nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hoàng đế, tỏ vẻ an ủi: "Phụ hoàng người an tâm, khi người chết ta vẫn sẽ mai táng người trong hoàng lăng a."

"....." Cao Tư Dụ nhắm mắt không đáp lại, dường như không để ý những lời hắn nói.

Thoáng chốc, gương mặt Cao Thiên Ca đanh lại, vẻ tươi cười vừa rồi biến mất: "Lão già chết tiệt! Sắp chết đến nơi còn không biết sợ! Ta chính là hận cái bộ dạng này của ông!"

"Bốp, bốp" vỗ tay hai cái, bên ngoài nhận được chỉ thị của Cao Thiên Ca, liền lôi một nữ nhân quần áo xộc xệch đi vào, gương mặt xinh đẹp như hoa phù dung này, còn ai khác ngoài Thục phi nương nương.