Trọng Sinh: Lão Đại Vườn Trường Sủng Thê

Chương 3




Trường mẫu giáo của Thẩm Tễ năm nay nghỉ sớm, kỳ nghỉ hè vui vẻ của bọn trẻ mới bắt đầu vào tháng Bảy.

Tuy nhiên, mẹ của Thẩm Tễ không cho tiểu quỷ nhỏ này cơ hội quậy phá trong nhà, bà đã đóng gói hành lý của đứa trẻ trong kỳ nghỉ, đưa Thẩm Tễ về quê hương của cậu ở Dung Bình.

Nói chính xác thì đây là quê hương của bà nội Thẩm Tễ.

Thẩm Tễ mang họ của mẹ, ông nội và cha anh đều đến từ thủ đô Diêm Thành, còn quê hương của bà nội anh ở phía tây,thành phố Dung Bình.

Sau khi hai vợ chồng già về hưu, ông nội và bà nội Thẩm Tễ trở về Dung Bình sống và nghỉ hưu.Vì thế mỗi kỳ nghỉ đông hè, Thẩm Tễ đều về Dung Bình sống một thời gian..

Kế hoạch đô thị của Dung Bình trong vài năm tới là phát triển về phía đông, với công viên đô thị mới được xây dựng ở phía đông nam.

Ông bà cậu đã sớm mua lại khu dân cư đắt giá nhất khu vực này và sửa sang lại ngôi nhà mới gần một năm trước khi chuyển đến đây từ thành phố cũ.

Khu thương mại bên cạnh ngày càng phát triển, mặc dù không thể so sánh với thủ đô Diêm Thành. Ở đây không có cha mẹ kiểm soát cậu, chỉ có ông bà thương yêu cậu. Thẩm Tễ sáng dậy vừa mở mắt đã đòi đi chơi, lần nào anh cũng chơi thích thú đến mức tối mới chịu về nhà.

Hôm nay ông nội cậu ác độc quá, nhốt cháu trai mình trong phòng làm việc cho đến khi Thẩm Tễ viết xong hai trang "Luyện Toán mỗi ngày" mới đem cháu ra ngoài.

Tuy nhiên, khi họ vừa bước ra khỏi cổng thương mại, ông nội và Thẩm Tễ đã nghe thấy tiếng khóc của cô gái.

Họ nhìn sang thì thấy một cô bé mặc váy xanh, cô bé cũng trạc tuổi Thẩm Tễ,khóc đến khó thở, thái dương ướt đẫm mồ hôi, một vết bẩn nằm trên má.

Cô gái mặt đầy nước mắt, cô đưa tay lên xoa xoa, nước mắt vương vãi khắp nơi, tóc càng thêm rối bù, giống như một con mèo con bị ngược đãi.

"Mẹ...con muốn tìm mẹ..."

"Huhuhuhuhu, bố, con muốn tìm mẹ..."

Nhìn con gái không ngừng khóc, Lâm Diệu Đông cảm thấy lo lắng và cáu kỉnh.

Vừa rồi cô bé ngủ trong xe, gặp ác mộng không rõ nguyên nhân, khi tỉnh dậy, cô bé đã khóc gọi mẹ.

Lâm Diệu Đông nên đưa cô đi tìm mẹ ở đâu? Lâm Tuế Tuế từ khi tỉnh dậy vẫn khóc, khi được đưa ra khỏi xe cô bé vẫn khóc không ngừng, mất rất nhiều thời gian. Tiểu Thanh thậm chí còn gửi tin nhắn hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Ông đặc biệt mặc quần áo để đi ra ngoài hẹn hò với Tiểu Thanh. Bình thường Lâm Tuế Tuế rất ngoan ngoãn, không cản trở việc của ông nên ông đưa cô bé đi cùng, cô bé chơi rất thân với con gái của Tiểu Thanh,họ trông giống một gia đình bốn người hơn.

Hôm nay cô bé như bị tà ma ám, bình thường cô bé rất ngoan ngoãn nhưng bây giờ lại mất bình tĩnh.

Lâm Diệu Đông nói vừa nhẹ nhàng vừa gay gắt nhưng cô bé vẫn không ngừng khóc. Thời tiết nắng nóng khiến người đàn ông muốn lên lầu gặp người yêu và bật điều hòa.

Giọt kiên nhẫn cuối cùng của ông cũng cạn kiệt.

"Khóc đi, khóc đi, con không hiểu ta sao?" Lâm Diệu Đông trong mắt chán ghét tát cô một cái vào mặt.

Sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành áp đảo một bé gái năm tuổi rưỡi, đứa trẻ gầy gò bị đánh ngã xuống đất, những người qua đường chứng kiến cảnh tượng này đều vô cùng bàng hoàng.

Trước cổng trung tâm thương mai có người ra vào, trẻ ở độ tuổi này đã hiểu thế nào là ngượng ngùng.

Bị cha mình tát, khuôn mặt Lâm Tuế Tuế đau rát, nửa tai ù đi.

Cô bé ngồi chết trân tại chỗ, cô biết có rất nhiều người đang nhìn mình, có hơi xấu hổ,mặt cô lúc đỏ lúc trắng, ước gì mình có thể biến mất khỏi thế giới này vào lúc này..

Ông nội Thẩm gần như tức giận muốn nổ tung, người đàn ông này thực sự là cha sao?

Anh ta công khai tát cô bé ở bên ngoài, thật mạnh tay!

"Dừng lại! Nếu cậu còn dám làm gì nữa, tin hay không thì tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cậu?" Ông nội Thẩm rất tức giận, vội vàng đi về phía cô bé.

Bên cạnh ông nội Thẩm, cậu bé đội mũ bóng chày màu trắng và mặc đồ thể thao phản ứng nhanh hơn.

Cậu bé nắm chặt nắm tay, gom hết sức lực, nhanh chóng chạy về phía người đàn ông, còn cách ông ta mấy mét, đột nhiên tăng tốc, nhảy lên, đá vào eo người đàn ông——

"Đại ác nhân, chết đi!"

Lâm Diệu Đông chỉ nghe được một giọng nói trẻ con trong trẻo, sau đó ông ta bị một đòn đá nặng nề vào thắt lưng, đau như muốn gãy.

Ông ta đột nhiên khuỵu gối xuống đất, người đàn ông vừa sợ vừa tức giận, khi quay người lại mới phát hiện mình là một tên nhóc con, tức giận đến mức muốn đứng dậy đánh tên nhóc một trận. Sau đó,mỗi cử động đều liên quan đến khu vực bị đá, Lâm Diệu Thanh không chỉ lưng đau mà nội tạng cũng như bị kích động, đau đớn, ông ta nhăn nhó khó chịu.

"Này, cậu đúng đứa trẻ nghịch ngợm? Để xem tôi có đánh gãy chân cậu không.."

Ông nội Thẩm đi tới, dùng nạng gõ nhẹ vào vai người đàn ông, hừ lạnh một tiếng: "Anh nói anh định đánh ai?"

"Nếu anh mọc hai bàn tay này chỉ để gây bạo lực thì thật sự anh có nhiều quá."

Sau khi mắng Lâm Diệu Đông, ông nội Thẩm quay lại trừng mắt nhìn cháu trai mình, thằng nhóc này sau vài buổi học Taekwondo không biết mình là ai, lại còn dám tấn công người lớn.

Thẩm Tễ không để ý tới ánh mắt trừng trừng của ông nội, anh đưa tay cho cô bé, nhẹ nhàng kéo cô bé lên.

Nếu nhìn kỹ hơn,có thể thấy cô bé vô cùng xinh đẹp, có vẻ ngoài mềm mại, ngoan ngoãn, sẽ là bảo bối nhỏ được mọi gia đình yêu quý.

Tuy nhiên, lúc này, trên hàng mi dài của cô gái đã rưng rưng nước mắt, đôi mắt trống rỗng, khuôn mặt trắng trẻo như trái vải vừa bóc vỏ sưng tấy đỏ bừng, rõ ràng có in dấu tay ra, thậm chí cả khóe môi đã bị chảy máu.

Khi còn nhỏ, Thẩm Tễ có thể tưởng tượng rằng việc bị tát sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của mình. Cậu cởi chiếc mũ bóng chày của mình và đội lên đầu cô bé để giúp cô bé che ánh mắt những người xung quanh.



Sau đấy, cậu bé từ từ đến gần cô bé, ngửi mùi cam bạc hà vừa ăn rồi cẩn thận thổi vào má cô bé. "Không đau đâu, không đau đâu, chỉ cần thổi 'đau' là nó sẽ bay đi..."

Dưới ánh nắng chói chang, một cậu bé xinh đẹp như thiên thần trong tranh sơn dầu, với mái tóc hơi xoăn, bắt chước cách những người lớn tuổi trong gia đình an ủi một cô bé nhỏ.

Cô bé núp trong bóng tối nhỏ dưới vành mũ, chớp chớp mắt, chóp mũi nghe được giọng nói an ủi của anh trai nhỏ, lông mi run rẩy, nước mắt càng rơi mạnh hơn.

Thẩm Tễ hoảng sợ, trán đổ mồ hôi, lục túi quần, cuối cùng cũng tìm được viên kẹo cuối cùng trong túi.

Cậu đặt chiếc kẹo vào tay cô bé, an ủi: "Đừng khóc, anh cho em cái này..."

Lâm Diệu Đông là cha của cô bé, nhưng ông nội Thẩm lại không yên tâm giao cô bé cho ông. Sự việc ngày hôm đó kết thúc bằng việc dì tới đón Lâm Tuế Tuế và rời đi.

Khi cô đến nhà dì, bà cô nhìn thấy đôi má sưng tấy đỏ bừng của Lâm Tuế Tuế và rơi nước mắt đau khổ.

"Con bé đã làm sai điều gì mà cậu lại đánh con như thế?"

"Cái gì mà cậu không thể nói đàng hoàng được cơ chứ? Còn việc đánh đứa trẻ như thế này..."

Đối mặt với lời buộc tội của mẹ, Lâm Diệu Đông tỏ ra không tự nhiên và cho rằng mình quá tức giận lên hành động bốc đồng.

Khi dì đến đó đón Lâm Tuế Tuế, dì đã hỏi Lâm Diệu Đông tại sao lại đưa con đến trung tâm thương mại này, ông ấy cũng giấu việc đến chơi ở nhà một người bạn và xấu hổ không dám nói sự thật với gia đình.

Chuyện đánh con đã xong, nhưng cuối cùng ngọn lửa không thể dập tắt được, hành vi gian dối của Lâm Diệu Đông vẫn bị phát hiện.

Những chuyện xảy ra sau đó giống như giấc mơ của Lâm Tuế Tuế, mẹ cô đột nhiên từ ngoài thành phố trở về, mẹ và bố cô cãi nhau, mọi thứ trong nhà đều hỗn loạn.

Bà nội vừa khóc vừa xin lỗi mẹ, tự trách mình đã không kiểm soát được con trai mình để nó làm điều đáng xấu hổ như vậy ngay trước mặt mình.

Nhưng dù thế nào cũng vô ích, Giang Kim Cẩm và Lâm Diệu Đông ly hôn, đó là kết cục đã định sẵn.

Kim Cẩm tính tình mạnh mẽ,bị chồng phản bội, bị những người phụ nữ khác giẫm vào mặt, cô không thể nào tiếp tục sống chung với người phản bội mình.

Thỏa thuận ly hôn phân chia rõ ràng mọi thứ, Lâm Tuế Tuế được mẹ nuôi dưỡng, ngôi nhà cũng thuộc về hai mẹ cô,và chiếc xe thuộc về Lâm Diệu Đông.

Giang Kim Cẩm ghét Lâm Diệu Đông, sau khi ly hôn, cô lập tức tìm người môi giới bán căn nhà cũ của họ và đưa con gái về sống với mình.

Lâm Tuế Tuế được bà ngoại nuôi dưỡng, cô không quen sống ở nhà mẹ.Nhưng vì giấc mơ rất đáng sợ trước đây nên cô không dám phản đối mẹ mình.

Lần này cô đã hiểu chuyện gì đã xảy ra trong gia đình mình giống "Lâm Tuế Tuế" trong giấc mơ, cô gái nhỏ im lặng và giữ mọi cảm xúc trong lòng.

Vào cuối tháng 7, Giang Kim Cẩm đăng ký cho Lâm Tuế Tuế vào trường luyện thi.

Cuộc sống hôn nhân của cô laf một đống hỗn độn, Giang Kim Cẩm đã cố gắng hết sức để không suy sụp tinh thần, cô tập trung vào con gái mình và cố gắng không nghĩ đến những người kinh tởm đó.

Tuế Tuế đi học sớm mỗi năm, tốt nghiệp mẫu giáo khi mới 5 tuổi rưỡi,bắt đầu học tiểu học vào tháng 9 vào mùa thu.

Hầu hết trẻ em không vào trường tiểu học cho đến khi được sáu tuổi, Giang Kim Cẩm lo lắng con gái mình sẽ không theo kịp nên đã đăng ký một khóa học nối liền với trường tiểu học.

Trung tâm dạy kèm tọa lạc tại phía Tây, là một cửa hàng độc lập ba tầng, trung tâm này đã thành lập được năm sáu năm và rất nổi tiếng ở thành phố Dung Bình.

Hai giờ chiều, Tuế Tuế được mẹ đưa đến lớp học.

Trước khi rời đi, Giang Kim Cẩm có thói quen dặn dò con gái: "Nghe kỹ trong giờ học, tan học đừng chạy lung tung, chỉ đợi mẹ ở trong phòng, nhớ không?"

Lâm Tuế Tuế ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay nhỏ bé và chào tạm biệt mẹ, khi mẹ đi rồi,cô bước vào lớp học với một chiếc cặp nhỏ.

Lớp học không có sắp xếp chỗ ngồi cố định, hôm nay mẹ đưa cô đến đây từ sớm, trong lớp chỉ có hai ba đứa trẻ, phần lớn ghế đều trống.

Lâm Tuế Tuế ngồi xuống ghế bên cửa sổ, đầu tiên lấy bài tập về nhà do giáo viên lớp trước giao ra đặt ở góc trên bên trái của bàn, sau đó lấy hộp bút chì từ cặp sách ra.

Lớp mẫu giáo liên kết nằm trong phòng học tầng 1, ngoài cửa sổ có vài cây sung dâu lớn, tiếng ve sầu mùa hè ríu rít cũng sôi động như lớp học.

Hôm nay lại có một học sinh mới vào lớp phụ đạo, cô giáo dạy toán được giáo viên tuyển sinh gọi đến để nói chuyện và giới thiệu em học sinh mới.

Cậu bé được bà nội mang tới là một cậu bé cao gầy, nửa khuôn mặt được che bởi một chiếc khẩu trang, đôi mắt lộ ra sâu thẳm trong sáng.

Giáo viên toán biết biệt danh của đứa trẻ là "Dư Dư" quan tâm hỏi: "Dư Dư đang đeo khẩu trang, cậu bé có bị cảm lạnh không?"

Bà nội của cậu bé cười ngượng ngùng giải thích: "Nó bị dị ứng với mật ong, gần như đã khỏi bệnh rồi, nhưng trên mặt vẫn còn vài vết mẩn đỏ."

"Trước đây nó bị một đứa trẻ hàng xóm cười nhạo, nó xấu hổ và yêu cầu đeo khẩu trang".

Giáo viên dạy toán vô tình chạm vào tóc đứa trẻ và nói đùa: "Haha, Dư Dư của chúng ta là một người đàn ông nhỏ bé rất chú ý đến nhan sắc."

Trước khi vào lớp, học sinh lần lượt đến lớp.Giáo viên dạy toán vẫn đang ở ngoài cửa nói chuyện với phụ huynh, lũ trẻ trong lớp đang nói chuyện rôm rả, một vài đứa trẻ đặc biệt hiếu động rời khỏi chỗ ngồi chạy khắp nơi.

Họ chạy từ khoảng trống phía sau lớp học lên bục giảng, đập mạnh vào những chiếc bàn gọn gàng gần lối đi.

Lâm Tuế Tuế ngồi yên lặng trên ghế, đọc trước những gì giáo viên sẽ nói trong lớp học này.

Với một tiếng "cạch", một trong những đứa trẻ đang chạy đã va vào bàn của Lâm Tuế Tuế và làm rơi bài tập xuống đất, cây bút chì trong tay cô bé cũng tạo một vết dài trên sách giáo khoa.

Cậu bé nghịch ngợm không chịu dừng lại, chạy như gió về phía sau lớp, đuổi theo các bạn cùng lớp ở phía trước.

Lâm Tuế Tuế khẽ cau mày, thở dài lặng lẽ rồi cúi xuống nhặt bài tập về nhà.



Cậu bé không biết từ khi nào đã quay lại và vô tư dẫm lên mu bàn tay của Lâm Tuế Tuế.

Cô bé kêu lên đau đớn và rút tay lại, mu bàn tay mềm mại của cô không chỉ in dấu giày bẩn mà còn bị trầy xước.

Lâm Tuế Tuế kìm nước mắt, vỗ nhẹ bụi trên vở bài tập, sau đó dùng giấy lau sạch vở bài tập và mu bàn tay.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cậu bé được gia đình chiều chuộng không hề cảm thấy có lỗi nào.

Cậu ta thậm chí còn làm mặt nhăn nhó với Lâm Tuế Tuế và gay gắt hỏi: "Sao cậu không khóc?"

"Không phải bé gái khóc nhiều nhất sao? Cậu có phải là kẻ ngốc không?"

Lâm Tuế Tuế chỉ là không thích ồn ào và không muốn gây thêm rắc rối nên không nói gì.

Đứa trẻ giẫm lên tay cô không xin lỗi, thậm chí còn làm mặt trêu chọc cô, Lâm Tuế Tuế không muốn nói chuyện với cậu ta nữa nên nằm xuống bàn giả vờ ngủ.

Vương Tranh là bạn cùng lớp ngồi ở hàng phía sau Lâm Tuế Tuế, cậu đến trường luyện thi sớm hơn Lâm Tuế Tuế và không quen biết với cô.

Đứa trẻ đứng đó nhìn chằm chằm vào cô một lúc, cuối cùng cảm thấy phản ứng của Lâm Tuế Tuế thực sự nhàm chán nên nói "người lạ" rồi lại bỏ chạy.

Mãi cho đến khi chuông vào học vang lên,giáo viên dạy toán bước vào lớp và gõ lên bảng, bọn trẻ mới trở về chỗ ngồi và trở nên im lặng.

Cô sắp xếp cho các học sinh mới ngồi vào những chiếc ghế trống, sau đó vỗ nhẹ lên bàn, chuyển sự chú ý của mọi người khỏi học sinh mới và bắt đầu giờ học chính thức.

Trẻ em khoảng sáu tuổi có khả năng tập trung hạn chế, sau khi giáo viên toán dạy xong bài sẽ yêu cầu viết chương trình vào vở bài tập trong thời gian còn lại.

Sau giờ học, giáo viên dạy toán rời khỏi lớp đi vệ sinh, lớp học lập tức trở nên sôi nổi, trò chuyện, vui đùa rôm rả.

Lâm Tuế Tuế đang nằm nghỉ trên bàn thì bất ngờ nghe thấy tiếng ồn ào của bọn trẻ phía sau đang thảo luận.

Bà tôi sống ở cùng khu với họ,cậu có nghe nói không—

"Cha mẹ của Lâm Tuế Tuế đã ly hôn và cha cô ấy không cần cô ấy nữa..."

Sau đó, một đứa trẻ khác kêu lên: "Trời ơi, nó thật đáng thương. Nó không có cha sao?"

Một đứa trẻ khác cũng cảm thấy Lâm Tuế Tuế thật đáng thương, nhỏ giọng nói: "Vậy cô ấy sẽ buồn chứ? Ai cũng có cha, nhưng cô ấy thì không..."

Những lời nhận xét ngây thơ của bọn trẻ giống như những chiếc gai nhọn, đâm thẳng vào trái tim non nớt của cô bé.

Cảm giác bất lực và hèn nhát quen thuộc ập đến, cô bé nằm cứng ngắc trên bàn, mím môi giả vờ như không nghe thấy tiếng động.

Tuy nhiên, vào lúc này, một đứa trẻ từ phía sau đột nhiên lớn tiếng nói: "Cha mẹ nào lại không muốn con mình? Lâm Tuế Tuế nhất định quá hư."

"Không ai thích một đứa trẻ hư cả..."

Lâm Tuế Tuế đột nhiên quay lại, nhìn cậu bé với đôi mắt đẫm lệ: "Không!"

Cô gái dùng hết sức lực để đáp trả, giọng cô nghẹn ngào không kiềm chế được vì nức nở.Lớp học hỗn loạn nhất thời im lặng, có một số học sinh không biết chuyện gì đang nhìn sang.

Vương Tranh lại không sợ cô, ánh mắt kiêu ngạo nói với đám trẻ bên cạnh:"Tôi nói cho các cậu biết, Lâm Tuế Tuế thật ngu ngốc."

"Trước giờ học tôi đã giẫm phải tay cô ấy, cô ấy không nói một lời cũng không tức giận. Đây không phải là đứa ngốc sao?"

"Hahaha, nhất định là vì Lâm Tuế Tuế mà cha mẹ cô ấy ly hôn, cha cô ấy không muốn tiếp tục làm cha cô ấy nữa!!!"

Lâm Tuế Tuế sắc mặt tái nhợt, nhìn cậu bé há miệng, muốn tiếp tục phản bác, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Cậu ấy nói đúng, bố mẹ cô đã ly hôn.

Cha cũng bỏ Lâm Tuế Tuế lại để trở thành cha của một cô gái khác.

Đứa trẻ ngốc nghếch đang nói chuyện vui vẻ thì có người ném một nắm đất ra ngoài cửa sổ.

Bùn trộn lẫn với sỏi vương vãi trên đầu và mặt, thậm chí có một số rơi vào miệng..

Vương Tranh nhổ bùn ra,có một ít bùn nhỏ lọt vào mắt, càng dùng tay xoa càng đau, sưng tấy và đau nhức khó chịu, cuối cùng cậu ta kêu lên một tiếng "ôi".

Những lời nói ngây thơ và gay gắt biến mất, thay vào đó là những tiếng kêu thảm thiết, Vương Tranh đang ôm một cục bùn trên đầu, trên mặt đầy những vết bẩn, bộ dáng buồn cười này khiến bọn trẻ xung quanh bật cười.

Cậu bé nghe thấy người bạn đồng hành đang cười nhạo mình thì càng nhếch miệng khóc càng buồn bã hơn.

Lâm Tuế Tuế nhìn ra bên ngoài và thấy một học sinh mới đã trèo ra ngoài cửa sổ để chơi.

Học sinh mới nhận thấy Lâm Tuế Tuế đang nhìn mình,lắc bàn tay có phần bẩn thỉu của mình về phía cô.

"Đừng sợ, cậu không làm gì sai cả."

Cậu đeo khẩu trang, che nửa dưới khuôn mặt, đôi mắt màu hổ phách giống như những viên ngọc quý còn sót lại bên bờ suối rừng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng.

Dưới bóng cây đung đưa trong gió mùa hè, đôi mắt cong cong đó nở một nụ cười ấm áp và rạng rỡ, thường xuất hiện trong giấc mơ của Lâm Tuế Tuế rất lâu sau đó.

Tác giả có lời muốn nói: Boss trường học phiên bản mini xuất hiện~ (chương sau lớn lên~)