Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long - Chương 26




Ân Quyết lại gần chủ tiệm như xác cá chết khô kia, thấp giọng nói: “Ngươi không sao chứ?”



Chủ tiệm nằm ngửa, lắc đầu, trước mắt là gương mặt nghênh đón ánh mặt trời mỏng manh ngày đông của Ân Quyết, tuấn mỹ thanh lãnh, hắn nhìn xong lại liên tục cảm thán, đây chính là mệnh a, giống như mệnh của hắn tuy rằng tiện, nhưng cuộc sống bất kể ra sao vẫn còn rất dài.



“Tiệm của ngươi…” Ân Quyết ngập ngừng, thật ra câu này mới là câu y muốn nói, chỗ người ta đang yên đang lành, lại bị lôi kiếp đánh, thật đủ bi kịch.



Chủ tiệm giật giật khóe môi, hai mắt ứa lệ nhịn đau nói: “Không sao, dù sao tôi cũng sắp đi rồi.”



Ân Quyết gật đầu, mắt thi thoảng lại nhìn hắn.



Chủ tiệm thấp thỏm, góc trán chảy mồ hôi, dáng vẻ nghiêm hình bức cung này… thật giống Long Sùng Vũ.



Nhưng trình độ phản ứng của Long Sùng Vũ quả thật hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của hắn, giống hệt như quả bom, hắn mới nói xong, Long Sùng Vũ ngẩn ra vài giây rồi lập tức mất khống chế tại chỗ, sớm biết sẽ như vậy thì có nghẹn chết hắn cũng tuyệt đối không nói.



Chủ tiệm chớp mắt một cái, “Vừa rồi tôi không nói gì hết đó!”



Ân Quyết: “= =…”



“Ế…” Chủ tiệm gãi đầu, nhỏ giọng đáng thương nói: “Tôi chỉ nhắc chút xíu về lai lịch của vại lửa đó và… nguyên nhân tại sao nó lại đốt tay anh.”



Ân Quyết nhíu mày hỏi: “Tại sao?”



Vẻ mặt chủ tiệm hiếm khi nghiêm túc, hắn suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn lớn gan nói: “Tôi nói rồi anh không được kể lại cho đội trưởng Long.”



Ân Quyết mặt không biểu tình gật đầu.



Chủ tiệm lặng lẽ nói với Ân Quyết trong lòng: Xin lỗi Thanh Long quân, vì phòng ngừa ngài cũng bùng nổ như vị cảnh sát vừa rồi, tôi chỉ có thể dùng lời nói dối thiện ý thôi. TAT.



Đợi khi Long Sùng Vũ lê cước bộ nặng nề bước ra, thấy chính là Ân Quyết và chủ tiệm chau đầu “vui vẻ nói chuyện” cách đó không xa, gương mặt tươi cười của chủ tiệm không chút nghiêm túc, hoàn toàn là bản tính lợn chết không sợ nước sôi.



Ban ngày trên đường thường xuyên thấy một vài người dáng vẻ vội vàng, hơn nửa là ra ngoài mua đồ ăn hoặc tranh thủ trời sáng rời khỏi thành phố này, vị trí của bọn Long Sùng Vũ tuy hẻo lánh, nhưng cảnh vừa rồi vẫn có khả năng bị người thường thấy được.





Khi nhắc đến vấn đề này, chủ tiệm xua tay nói: “Hiện tại thì tốt rồi, không ai lo đâu, sở quản lý chuyện đặc biệt cũng đang bận tìm đường di dời!”



“Đi đâu?”



Chủ tiệm giơ ngón tay đếm cho Ân Quyết nghe: “Nơi tập trung của hải tộc là không thể rồi, từ mấy trăm năm trước đã bị phong đường, đường đến ma tộc luôn thần bí, cũng không tiếp xúc với nhân gian nhiều, có lẽ anh có thể hỏi đội trưởng Long, còn yêu tộc… ừm… yêu tộc cũng không đi được nữa rồi.”



“Tại sao?” Ân Quyết đột nhiên lên tiếng ngắt lời.



Chủ tiệm nằm dưới đất thần bí ngoắc ngón tay với Ân Quyết, Ân Quyết hơi nhíu mày, khom xuống.




Chủ tiệm kề vào tai y nói nhỏ: “Vì nghe nói trong yêu tộc cũng bắt đầu xuất hiện yêu quái nhỏ yếu bị nhiễm bệnh, hiện tại đã phong tỏa toàn diện, ở thông đạo đều có đại yêu quái trấn thủ, tự tiện xông vào thì hậu quả phải nói là nghiêm trọng…”



Sắc mặt Ân Quyết thoáng cái biến đổi, nếu yêu tộc thật sự bị nhân gian ảnh hưởng, vậy thì những tộc khác sau khi nhận được tin tức chắc chắn cũng áp dụng phương thức như thế phong tỏa thông đạo… nói di chuyển gì đó, chẳng qua là chạy lung tung như con ruồi mất đầu mà thôi.



Chủ tiệm vẫn tươi cười vô tâm vô phế, chỉ là ý cười không tồn tại trong mắt, hắn cũng là một thành viên của yêu tộc, chỉ là hiện tại lại giống như những yêu quái còn lưu lại nhân gian, bị vứt bỏ.



Ân Quyết nhất thời nhớ đến Tạ Vũ, sau khi họ từ yêu giới vòng về đã đi đâu?



Chủ tiệm thở dài, đột nhiên như nhớ ra gì đó, vẻ mặt kinh sợ suýt nữa nhảy bật lên: “Anh nói xem đội trưởng Long đâu rồi? Đội trưởng Long còn sống không?!”



Ân Quyết: “…”



Ân Quyết chớp mắt, quay đầu phát hiện Long Sùng Vũ đang tựa trên cửa xe không xa, ánh mắt nóng bỏng nhìn bên này, rõ ràng máu chảy đỏ nửa người, nhưng hắn không hề nôn nóng, cũng không hề thúc giục Ân Quyết đi, chỉ đốt một điếu thuốc, không hút, ngón tay kẹp nó thì không ngừng run rẩy.



Ánh mắt Ân Quyết bị những vệt máu lớn trên người Long Sùng Vũ đâm vào, y bỏ lại chủ tiệm thoát tuyến đang giả vờ giả vịt cầu xin khoan thứ an ủi, bước lại chỗ Long Sùng Vũ, nhàn nhạt nói: “Lên xe cởi y phục ra.”



Khóe mắt Long Sùng Vũ hãy còn hơi đỏ, cảm xúc thì đã ổn định lại, nghe thế gật đầu, ném điếu thuốc lên xe, thật ra hắn chỉ là không thể chấp nhận – không thể chấp nhận sự thật Ân Quyết sắp chết, hắn mới vừa tìm được y, thậm chí ngay cả một kiếm của năm trăm năm trước cũng chưa kịp giải thích, hắn không bận tâm Ân Quyết tiếp tục hận hắn, nhưng hiện tại ngay cả ý niệm bỉ ổi đó cũng đã trở thành điều xa xỉ.



Long Sùng Vũ yên lặng ngồi trên xe không cử động, để mặc Ân Quyết cởi áo lông và sơ mi của hắn ra, lôi kiếp đó đánh xuyên xương bả vai hắn, máu tuôn ồ ạt một hồi, cho dù là người làm bằng sắt cũng chịu không nổi, sắc môi hắn đã tái nhợt từ lâu.




Ân Quyết có chút ngẩn ngơ, nghĩ nghĩ, cũng cởi áo mình ra.



Long Sùng Vũ vội nhắc nhở: “Mặc vào đi, gió lớn.”



Ân Quyết trầm mặc nhìn hắn một cái, trùm lại áo lông lên người, sau đó xé áo sơ mi giúp Long Sùng Vũ lau quanh vết thương.



Long Sùng Vũ vẫn nhìn Ân Quyết không rời mắt, trên chóp mũi Ân Quyết chảy ra vài giọt mồ hôi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc chuyên chú, chân mày nhíu lại, hình như đang đau lòng thay hắn.



Long quân của hắn, Long quân cao cao tại thượng của hắn… bị hắn dùng cách thức thảm liệt như thế kéo vào vực sâu…



Ân Quyết tạm thời dùng áo sơ mi băng bó cho hắn, coi như tạm ngăn được bi kịch chảy máu quá nhiều mà chết.



Áo bị dính máu của Long Sùng Vũ bị ném đi, Ân Quyết lấy áo khoác của mình phủ cho hắn: “Về nhà ta lại bôi thuốc cho ngươi.”



Vết thương do lôi kiếp tạo ra rất khó lành, cho đến trước khi lành đều phải chịu đựng cơn đau cường liệt như thiêu đốt, Long Sùng Vũ thật biết tự tìm khổ.



Long Sùng Vũ không đáp, cố nén đau đớn trên vai cúi người hôn lên khóe môi Ân Quyết: “Như vậy sẽ không đau nữa.”



Ân Quyết câm nín, hồi lâu sau mới hỏi: “Sao ngươi lại mất khống chế?”




“Nhớ đến vài chuyện trước kia.” Long Sùng Vũ bâng quơ nói, rõ ràng không muốn nói nhiều, hắn khởi động xe.



Ân Quyết hơi nhíu mày, nhớ lại nguyên do chủ tiệm nói với y vừa rồi, rốt cuộc không truy hỏi nữa.







Không biết có phải do ban đêm đột ngột giảm nhiệt độ không, vì thành phố Z nằm ở phía nam, không có khí ấm, trong nhà cũng không lắp điều hòa, nửa đêm Ân Quyết thức dậy sờ trán Long Sùng Vũ, nóng phỏng tay, quả nhiên đã bị sốt….



Từ sau khi xuống xe Long Sùng Vũ vẫn rất trầm mặc, cũng rất ngoan, theo sau Ân Quyết, nói muốn ăn cháo Ân Quyết nấu.




Ân Quyết làm sao biết nấu cháo, ngay cả gạo cũng không biết vo, nhưng y nhớ đến nguyên do Long Sùng Vũ mất khống chế hôm nay, thở dài, thật sự vào bếp nấu một nồi cháo.



Sắc trời tối dần, Long Sùng Vũ yếu ớt ăn cháo.



Ân Quyết nhớ lại vừa rồi nhân lúc lấy cải trắng còn tươi ra khỏi túi trữ đồ của Long Sùng Vũ đã thuận tay lấy đi Cửu Cửu Quy Nhất Bàn, trong lòng có chút áy náy, nếu y không lấy nó đi, thì sớm muộn gì cũng bị Long Sùng Vũ bắt về, nhưng đó dù sao vẫn không phải là đồ của mình.



Nghĩ thế, Ân Quyết cũng bắt đầu tốt tính đồng ý những yêu cầu kỳ quái của Long Sùng Vũ.



Chẳng hạn, Long Sùng Vũ nằm trên giường, kéo tay y nói muốn y kề bên, y cũng ngồi đó, Long Sùng Vũ nói hôn sẽ không đau nữa, y cũng hôn lên trán hắn an ủi, cho đến khi Long Sùng Vũ ngủ rồi, khóe môi vẫn còn khẽ cười, tuy khi nhìn vẫn thấy rất đau lòng.



Ân Quyết nhớ đến nguyên nhân mất khống chế của Long Sùng Vũ mà chủ tiệm nói.



Nghiệp hỏa tổn thương y không phải vì y phạm sai lầm gì, mà là Long Sùng Vũ, vì trên người y nhiễm khí tức của Long Sùng Vũ nên mới khiến nghiệp hỏa bùng lên.



Mấy trăm năm trôi qua rồi, có lẽ Long Sùng Vũ cũng có vài nỗi đau khó thể nói với người bên cạnh, không biết trước đó hắn rốt cuộc đã phạm phải tội ác cỡ nào… nhân quả báo ứng, ngay cả lửa hình cực ác cũng bị khởi lên.



Ân Quyết thở dài, dự định đứng lên đi thấm ướt khăn giảm nhiệt cho Long Sùng Vũ, kết quả Long Sùng Vũ đột nhiên mơ hồ đưa tay kéo mạnh cổ tay y, ngữ điệu âm trầm: “Không được đi.”



Ân Quyết cạy ra, càng cạy hắn nắm càng chặt, y chỉ đành đáp: “Không đi.”



Long Sùng Vũ lúc này mới hơi giảm lực đạo, nhưng không để Ân Quyết đứng lên.



Hết cách, Ân Quyết chỉ đành bỏ kế hoạch thấm ướt khăn, lòng bàn tay tụ một tầng linh khí mỏng, mang nhiệt độ mát mẻ, y dùng tay phủ lên trán Long Sùng Vũ.



Long Sùng Vũ lúc này mới ngoan ngoãn ngủ, miệng còn lầm bầm: “Ngươi hãy luôn bên cạnh ta.”



Ân Quyết nhàn nhạt nói được.



Kết quả đợi khi Long Sùng Vũ đổ đầy mồ hôi mang theo cảm giác đau đớn như bị đốt của vết thương tỉnh lại, Ân Quyết đã không thấy nữa, chút ấm áp tối qua tựa như giấc mộng. Đăng bởi: admin