Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long - Chương 59




Vốn cho rằng Tạ Vũ dẫn họ đến nhà khách gì đó, nhưng không ngờ cuối cùng lại là một tiểu khu biệt thự.



Tạ Vũ chỉ căn biệt thự giống hệt phía nam cho Ân Quyết: “Ông cố ở đó, chú dì thì ở căn đối diện hai người, mở cửa sổ là thấy được… Khu biệt thự này vốn là do những người có tiền thích hưởng thụ cuộc sống an nhàn ở nông thôn xây nên, hiện tại trên cơ bản mọi người đều dọn vào trong tiểu khu này rồi.”



Vừa nói vừa đẩy cửa vào, phong cách đơn giản sạch sẽ, đèn trần sáng sủa, thiết kế thế này khiến Ân Quyết vô cùng vừa lòng, nhưng hiện tại y lại vì chuyện của Long Sùng Vũ mà trên trán toàn là mồ hôi.



Vì mất máu, sắc mặt Long Sùng Vũ không tốt lắm, đầu đau muốn nứt, đi đường cũng bắt đầu lảo đảo.



Ân Quyết đỡ hắn lên sô pha trong phòng khách, lại vào phòng rửa tay hứng một chậu nước nhỏ lau mặt và máu trên mắt cho hắn.



Long Sùng Vũ nhẹ hít một cái, vết thương của hắn lộ ra trước mặt Ân Quyết, vết máu đỏ sậm đông thành bệt.



Ân Quyết rũ mắt, trên gương mặt lạnh nhạt mang theo mấy phần lo lắng: “Đừng động đậy…”



Long Sùng Vũ tựa vào sô pha, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.



Không biết có phải vì Ân Quyết sợ sau đó Long Sùng Vũ sẽ đi tìm lão thái gia gây sự không, khi y chăm sóc Long Sùng Vũ đặc biệt cẩn thận, động tác nhẹ nhàng, giống như đang đối đãi với một báu vật đáng quý.



Ân Quyết nửa quỳ bên cạnh sô pha, lót thêm một cái gối lớn sau lưng Long Sùng Vũ, muốn để hắn ngồi thoải mái hơn.



Tạ Vũ vẫn còn đứng bên cạnh, hiển nhiên cũng khá kinh ngạc. Cô chưa từng biết thì ra Ân Quyết cũng sẽ có vẻ mặt lo lắng này, hơn nữa còn cẩn thận quan tâm một người.



Tạ Vũ mù mờ, ông cố có ấn tượng rất tệ với vị cảnh sát kỳ quái này, thậm chí còn ra tay đánh, mà cô cũng không mấy thích hắn vì vụ tai nạn xe lần trước, nhưng có thể nhìn ra Ân Quyết vô cùng nghiêm túc.



Qua một lát, một người đàn ông cầm hòm thuốc chạy qua, dù sao quan hệ của Long Sùng Vũ và Ân Quyết không cạn, lão thái gia không thể làm quá mức tuyệt tình không chừa đường vãn hồi, nếu không cuối cùng người bị hại sâu nhất chắc chắn là Ân Quyết.



Việc chăm sóc vết thương cho Long Sùng Vũ tự nhiên cũng do bác sĩ nhận lấy, vị bác sĩ hải tộc đó tay nghề rõ ràng chuyên nghiệp hơn Ân Quyết nhiều.



Nhân lúc này, Ân Quyết và Tạ Vũ ngồi bên kia sô pha nói chuyện.



Ân Quyết nói: “Ông cố của ngươi vẫn còn tức giận sao?”



Tạ Vũ ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn thành thật gật đầu.



Ân Quyết tựa hồ cũng có chút khó xử, thở dài nói: “Ta biết rồi, ngày mai ta sẽ qua chỗ các ngươi.”



“Ừm ừm.” Tạ Vũ trầm mặc một hồi, vẫn không nhịn được len lén chỉ về phía Long Sùng Vũ hỏi: “Anh ta là người yêu của ngài sao?”



Hiện tại cũng không có gì đáng để phủ nhận nữa, Ân Quyết quẫn bách gật đầu.



Tạ Vũ tuy nhìn ra được cũng như đã nghe lão thái gia nói, nhưng khi đương sự thẳng thắn xác nhận thì vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.



“Nhưng… anh ta là nhân loại…” Tạ Vũ không hiểu nổi, sao họ có thể lâu dài với nhân loại chứ?



“Hắn không giống.” Ân Quyết ngẫm nghĩ rồi thêm một câu: “Hắn là… ma tu.” Tu đến một cảnh giới nhất định, tự nhiên sự lão hóa của thân thể sẽ kéo dài thậm chí dừng hẳn, mấy chục năm mấy trăm năm đều có thể.



Tạ Vũ: “=口=…”



Tạ Vũ chấn động, trừ từng tìm hiểu về ma tu ma vật qua cổ tịch, đây là lần đầu tiên cô gặp kẻ sống… nghĩ đến đây, cô lại không kìm được nghiêng đầu nhìn Long Sùng Vũ vài lần, tại sao trước kia lúc ở bệnh viện cô hoàn toàn không phát giác ra?



Chỉ có một cách giải thích, đó chính là hắn mạnh hơn cô rất nhiều.



Long Sùng Vũ cảm giác được ánh mắt của Tạ Vũ, cũng không mặn không nhạt liếc nhìn lại.



Tạ Vũ lập tức cứng người.



Đợi bác sĩ băng bó cho Long Sùng Vũ xong, Ân Quyết đứng lên nói với Tạ Vũ: “Trở về đi, buổi tối không an toàn.”



“Được.” Tuy cô vẫn còn một đống nghi vấn, nhưng người đàn ông này có vẻ rất khó ở chung… đợi người đi rồi, Ân Quyết liền ngồi lại bên cạnh Long Sùng Vũ, tỉ mỉ kiểm tra vết thương cho hắn lần nữa.



Long Sùng Vũ sờ băng gạt trên đầu, hồi lâu sau mới không nén giận nổi cười lạnh nói: “Ngươi cũng hận ta như thế?”



Ân Quyết tái mặt lắc đầu.



“Nếu không ký khế ước, chỉ sợ ngươi cũng hận không thể cách ta thật xa mà thôi.”



Câu này không biết Long Sùng Vũ đã lầm bầm bao nhiêu lần rồi… có thể thấy hắn rất để ý.




Ân Quyết bất đắc dĩ, nếu y vẫn lắc đầu vậy thì quá giả rồi…



“Ta sẽ không đi nữa.” Ân Quyết lặp lại lời hứa, lời thế này y biết Long Sùng Vũ thích nghe: “… Ta là của ngươi.”



“Thật sao?” Long Sùng Vũ vô cùng vừa lòng vì sự nghe lời của Ân Quyết, đưa tay bóp cằm Ân Quyết, hơi nâng lên một chút, ma sát môi y, hắn thích nhìn ánh mắt và biểu cảm hơi mang theo khuất nhục của Ân Quyết, cái hắn muốn cũng là hiệu quả này.



Long Sùng Vũ thờ ơ nói: “Lặp lại lần nữa.”



“Ta là của ngươi.” Sóng mắt Ân Quyết dập dờn, vì bị nâng cằm, hiện tại tư thế của y rõ ràng có chút khó chịu, để thoải mái hơn, y dứt khoát đánh liều trực tiếp ngồi lên đùi Long Sùng Vũ, hai chân chống hai bên người hắn.



Long Sùng Vũ kinh ngạc nhướng mày, hắn cũng biết hiện tại Ân Quyết đang lấy lòng hắn, nếu không lợi dụng thì đáng tiếc lắm – cơ hội Long quân của hắn chủ động đưa tới cho hắn ăn no không nhiều.



Long Sùng Vũ hưởng thụ nếm đôi môi Ân Quyết một lượt, sau đó liền như đại gia buông tay tựa ra sau: “Cởi quần áo.”



Ân Quyết: “QAQ…”



Ân Quyết cắn đôi môi vừa mới bị hôn cho sưng đỏ ẩm ướt, do dự một chút, vẫn không dám trái lệnh cởi áo lông ra, bắt đầu cởi nút áo sơ mi.



Long Sùng Vũ nhìn làn da trần trụi lộ ra trước mặt, màu mắt dần thâm, gương mặt vốn anh tuấn cương nghị cũng trở nên cực kỳ có tính xâm lược.



Ân Quyết hít từng hơi nhỏ, y rũ mắt không dám nhìn vẻ mặt Long Sùng Vũ: “Được rồi.”



Long Sùng Vũ không ngừng đánh giá mỹ cảnh trước mắt, làn da trắng nõn mịn màng, thân hình tinh tế cân xứng, không có chỗ nào không mê người, còn có hai hạt đỏ nhanh chóng dựng thẳng trong không khí rét lạnh, nếu bị thấm ướt nhất định sẽ càng đẹp.



Trước khi chuẩn bị chính thức bắt đầu khi dễ người, Long Sùng Vũ vẫn dùng ngữ khí làm người ta rợn tóc gáy nhắc nhở: “Nếu ngươi không nguyện ý cũng có thể xuống khỏi người ta.”



Ân Quyết thật sự bị hắn bức không còn đường lui, Long quân vốn lãnh đạm thờ ơ làm sao có thể nói những lời dỗ ngọt người khác? Hết cách y chỉ đành lặp lại lần nữa: “Ta là của ngươi…”



“Hửm?”



“Ngươi… muốn làm gì với ta cũng được…”




Nói xong, mặt Ân Quyết cũng cháy lên màu đỏ rực.



Ngươi… muốn làm gì với ta cũng được…



Ngươi… muốn làm gì với ta cũng được…



Ngươi… muốn làm gì với ta cũng được…



Long Sùng Vũ lặng lẽ đưa tay che mắt, sợ cảm xúc lộ ra quá mức sẽ bị phát hiện, hắn thầm nghĩ: Mấy trăm năm nay bất luận là chuyển thế hay mất ký ức, đều ngã trong tay Ân Quyết quả nhiên là có nguyên nhân.



Đối với một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu mạnh đến mức khủng bố mà nói, hiệu quả của câu nói này không khác gì xuân dược, Long Sùng Vũ cảm thấy mình đã bắt đầu cương rồi.



Ân Quyết thấy Long Sùng Vũ đỡ trán thấp giọng cười, liền hồ nghi nói: “Có phải đầu còn đau hay không? Ngươi… không sao chứ?”



“Ừm…” Long Sùng Vũ giả vờ khổ não lầm bầm: “Có sao, ta khó chịu.”



Ân Quyết đưa tay nhẹ tháo băng gạt trên đầu hắn, máu đã sớm ngừng chảy, hơn nữa còn được thoa một lớp thuốc, miệng vết thương tuy dữ tợn nhưng đối với tố chất thân thể như Long Sùng Vũ đáng lý ra sẽ không tạo nên vấn đề gì lớn, chưa đến hai ba tuần nói không chừng đã khỏi hẳn rồi.



“Ngươi đang làm gì?” Long Sùng Vũ nhìn Ân Quyết hơi phồng má lên, hoang mang hỏi.



Ân Quyết đáp rất nghiêm túc: “Thổi.”



Long Sùng Vũ: “…”



Gương mặt luôn âm trầm của Long Sùng Vũ nứt ra một đường gấp khúc, cái này là Ân Quyết vẫn luôn nhớ trước kia hắn chơi thổi cho y, sau đó hình như hắn còn cười nhạo y mấy lần, mỗi lần Ân Quyết đều không có biểu cảm gì chống qua, không ngờ hiện tại lại dùng trên đầu hắn, đây là đang báo thù, nhất định là vậy.



Ân Quyết lặng lẽ liếc nhìn Long Sùng Vũ đã chìm vào xoắn xuýt, đang định nhẹ tay nhẹ chân trượt khỏi người hắn, kết quả –



Long Sùng Vũ cười lạnh nói: “Muốn chạy?”



Ân Quyết: “QAQ…” Bị nhìn thấu rồi…



Long Sùng Vũ ôm chặt lấy Ân Quyết để trần nửa người trên, ngón tay thon dài đè lên hạt đỏ trước ngực y, véo mạnh.




“A!” Ân Quyết căng người kêu lên, đợi sau khi nhận ra hai tay y đã bị Long Sùng Vũ bẻ quặt ra sau lưng, mà chỗ đó cũng sưng trướng dựng thẳng.



“Xem ra nó phát triển không tồi.” Long Sùng Vũ nhếch môi, dùng giọng điệu quý ông cố ý nói những lời dơ bẩn làm Ân Quyết cảm thấy xấu hổ: “Ngươi đồng ý cho ta nếm thử chứ?”



Lần này Ân Quyết thật sự có đánh chết cũng không dám nhìn vẻ mặt trắng trợn của Long Sùng Vũ, y không nói tiếng nào nhắm mắt lại.



“Ta hiểu rồi.” Long Sùng Vũ dùng giọng điệu lạnh nhạt nói xong, nhân lúc Ân Quyết vô thức thả lỏng, liền cắn một phát.



“!” Ân Quyết rung lên như điện giật.



Long Sùng Vũ liếm cắn hạt đỏ, trước tiên là hút chặt lấy, sau đó mới hơi kéo kéo ra, tiếp theo lại dịu dàng ve vuốt, cho đến khi dính đầy vết nước, lộ ra ánh đỏ nhợt nhạt.



“A… đau, đừng mà…” Ân Quyết vừa nhẹ hít vào vừa khẽ dịch người ra sau, muốn thoát khỏi miệng hắn nhưng Long Sùng Vũ lại giữ chặt eo y đuổi theo không tha.



Chẳng qua lần này lại đổi thành nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, Ân Quyết hơi cong người không cho hắn chạm.



Long Sùng Vũ ngẩng đầu bất mãn nói: “Sao vậy?”



Ân Quyết không trả lời, mà hơi run run xoay người đưa hạt đỏ còn lại tới miệng Long Sùng Vũ: “Bên này cũng muốn.”



“Vậy mới ngoan chứ.” Long Sùng Vũ lạnh nhạt nói, rồi lại tiếp tục vùi đầu, liếm lên đầu nhũ non mềm khác.



Lỗ tai Ân Quyết đỏ bừng, chậm rãi bắt đầu thở dốc nhè nhẹ, cảm giác tê dại truyền đến từ ngực dần lan rộng ra, ngay cả ngón tay cũng có cảm giác hơi khác lạ, giống như bị côn trùng gặm cắn và hút chất dịch, Long Sùng Vũ vẫn vùi cái đầu bị băng trước ngực y, lay động với biên độ nhỏ, cho đến khi Ân Quyết không chịu nổi nữa.



Long Sùng Vũ dừng giày vò Ân Quyết, hai tay giam cầm y cũng dành ra một tay nâng cằm Ân Quyết lên – độ cong ưu mỹ như thiên nga.



Từ xương bả vai kéo dài đến thắt lưng, dưới ánh đèn, nhuộm lên tầng ánh sáng mê người trước mắt hắn.



Hô hấp của Long Sùng Vũ nặng hơn, hắn kéo tay Ân Quyết đặt lên hạ thân mình: “Không phải ngươi hỏi ta khó chịu ở đâu sao? Ở đây.”



Ân Quyết không thể tiếp tục duy trì vẻ mặt lạnh nhạt đã sắp tan vỡ nữa, y quay mặt đi, để mặc Long Sùng Vũ chậm rãi di chuyển ngón tay mình.



Cách lớp quần, Ân Quyết cảm giác được vật cứng càng lúc càng lớn, cuối cùng y vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu sát phong cảnh: “Ngươi bị thương… hay là đừng…”



Chưa nói xong, trong lúc mơ hồ Ân Quyết đúng lúc nhìn thấy ánh mắt tràn đầy dục vọng thi ngược của Long Sùng Vũ, y kinh hãi, cho rằng mình nói sai rồi, nên không tiếp tục mở miệng nữa, huyết sắc trên mặt cũng bắt đầu rút đi.



Dọa y rồi… Long Sùng Vũ hít sâu một hơi, trước kia hắn sẽ không mất khống chế như vậy, thời gian chuẩn bị hôm nay hơi dài, nếu đổi lại là hắn vào ban ngày có thể vẫn khống chế được một chút, chậm rãi không cần quá gấp, nhưng hắn hiện tại thì không được, cảm xúc cực đoan sâu tận xương kia đặc biệt khó thể khống chế khi dục vọng thiêu cháy như lửa. Mà nếu không chuẩn bị đầy đủ, Ân Quyết lại là lần đầu tiên, chắc chắn bị thương nghiêm trọng.



Long Sùng Vũ chỉ do dự một thoáng, rồi như cười như không mở miệng: “Muốn dùng miệng phía trên hay phía dưới, ngươi tự chọn.”



Ngày mai y có việc phải đi tìm lão thái gia, hơn nữa chỗ của cha mẹ Long Sùng Vũ cũng cần phải có một cách nói hợp lý, Ân Quyết cắn cắn môi, mở cánh tay Long Sùng Vũ đang giam cầm y, chậm rãi trượt khỏi đùi Long Sùng Vũ.



Long Sùng Vũ nâng mắt lên, tùy ý ngón tay Ân Quyết nhẹ cởi thắt lưng hắn, hơn nữa vì xấu hổ, nửa ngày cũng làm không xong.



“Chậc.” Cuối cùng Long Sùng Vũ vẫn đại phát từ bi giúp y một tay, thứ thô to đã cương cứng chuyển tím vỗ lên mặt Ân Quyết.



“A!” Vì quá đột ngột, Ân Quyết sợ hãi đến mức mắt mờ sương.



Long Sùng Vũ bóp cằm y, nửa gương mặt nghịch sáng bao trùm trong bóng râm: “Ta là gì của ngươi?”



Hồi lâu sau Ân Quyết mới nhỏ giọng nói: “… Chủ nhân.”



“Ngoan lắm.” Khóe môi Long Sùng Vũ mang theo ý cười, lấy chiếc cà vạt duy nhất màu lam đậm ra khỏi túi trữ đồ, che mắt Ân Quyết lại: “Dùng miệng là được.”



Nói xong chủ động chỉ dẫn Ân Quyết ngậm lấy hạ thân của mình.



“Ưm… a…” Ân Quyết không nhìn thấy, hoang mang thất thố hiện hết lên mặt, y cố gắng thích ứng với thứ thô to chậm rãi chuyển động trong miệng, bắt đầu liếm láp cho nó.



Nhiệt độ ấm áp ở khoang miệng làm Long Sùng Vũ hít ngược một hơi, cho dù kỹ thuật của Ân Quyết thật sự kém đến mức cơ bản bằng không, nhưng khoái cảm về mặt tâm lý đã vượt quá đỉnh.



Dù có không muốn Ân Quyết phải khuất nhục hoảng sợ vì mình, hắn cũng buộc phải thừa nhận, một nửa nhân cách này của hắn quả thật là vặn vẹo nhất ác liệt nhất, hắn thích cảm giác này, Long Sùng Vũ đưa tay vuốt ve bên mặt đang gian nan nuốt nhả thứ của hắn, nếu hắn đã không cách nào tiếp tục đi vào ánh sáng, vậy ít nhất cũng phải kéo một nửa Ân Quyết vào bóng tối…



Hắn rất yêu y, nhưng hắn đã thử rất lâu rồi, thật sự không thay đổi được… Đăng bởi: admin