Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long - Chương 61




Nội dung về tên đàn ông đó, vì phải đi pha trà, Tạ Vũ đáng thương bỏ lỡ mất, nhưng khi trở về nghe được một câu đặc sắc nhất –



“Vậy đời tiếp theo nên làm sao? Địa vị thống trị của Long quân tại Đông hải nhất định phải do một người danh chính ngôn thuận đến kế tục, điện hạ, đây là trách nhiệm của ngài, ngài có từng suy nghĩ chưa?”



Ân Quyết: “…”



Tạ Vũ: “…”



Cái khay trên tay run rẩy, Tạ Vũ suýt nữa làm đổ trà ra ngoài – cái này là muốn làm gì đây? Đánh gẫy uyên ương, ngược luyến tình thâm hả!



Mà Ân Quyết chỉ lặng lẽ nghiêng đầu, rất lâu sau mới dùng vẻ mặt xoắn xuýt khó thể hình dung nói: “Thị lang đại nhân, ta còn có thể sống rất lâu…”



Hơn nữa có phải quá gấp hay không? Lại nói người kế thừa cũng không nhất định phải do y thân sinh mà 囧…



Câu vừa rồi của lão thái gia cũng chỉ là bị tức giận nên không thông qua não, hiện tại hơi bình tĩnh lại, ông thử giải thích: “Lão thần cũng chỉ muốn nói cho điện hạ biết, ngài và ma tộc ở bên nhau, bất kể có đoạt lại quyền thống trị Đông hải hay không, đều dễ bị người ta dị nghị… huống chi năm trăm năm trước, hắn còn tổn thương…”



Ân Quyết đã trấn tĩnh lại, y liếc mắt thấy Tạ Vũ co cổ ngoài cửa, nhẹ ho một tiếng nói: “Cái này ta tự có chừng mực.”



Tạ Vũ sờ mũi, chạy thẳng vào, thêm trà cho hai vị tổ tông.



Từ góc độ của lão thái gia, Ân Quyết đang nhàn nhã ngồi tựa vào sô pha, hai chân bắt chéo, ưu nhã bưng ly trà, trong lúc giơ tay nhấc chân còn mang theo khí chất trầm tĩnh đoan lệ, cực giống như Long quân tiền nhậm ung dung quý khí năm đó.



Thật ra còn một nguyên nhân mà lão thái gia chưa nói, cũng không dám nói, ông nhìn Ân Quyết từ lạnh lùng phong bế dần biến thành ôn nhu, ít nhất người đàn ông đó cũng chiếm công lao bảy phần, chỉ tiếc rằng một khi ông nói những gì ông đã biết ra, vậy thì không chừng tất cả những thứ trước mắt sẽ bị lật đổ…



Còn một vài nội vụ của hải tộc, lão thái gia thuật lại hết cho y, trong lòng Ân Quyết cũng tự hiểu, đương nhiên, tạm thời vẫn chưa có chỗ cần y phải đưa ra chủ ý.



Đợi khi mở cửa ánh mặt trời bên ngoài đã chuyển ấm, ngay cả gió lạnh cũng ngừng gào thét, lão thái gia ngẫm nghĩ một lát cuối cùng thở dài nói: “Điện hạ thích là được rồi, khế ước đó, ta sẽ nghĩ cách.”



Dù sao khế ước này không giống như dự định của họ ban đầu, hiệu lực tăng gấp bội, một khi Long Sùng Vũ chán ghét Ân Quyết, vậy thì tổn hại mà Ân Quyết phải đối mặt không nghĩ cũng biết.



Ân Quyết mấp máy môi, y muốn nói thật ra bọn họ coi như đã cân bằng rồi, Long Sùng Vũ dùng khế ước trói buộc y, mà y tiêu hao sinh mạng của Long Sùng Vũ, y sẽ không nỡ thoát ly.



Trong sinh mạng của y, người đối xử tốt với y có lẽ rất nhiều, nhưng khi y cần đến có thể cho y cảm thấy một nơi dựa vào, cũng chỉ có người đàn ông đó.



Mà những tổn thương trong lòng đó, chỉ cần đủ thời gian, rồi sẽ có một ngày có thể khỏi hẳn.





Tạ Vũ ngả nghiêng đi theo sau Ân Quyết, hai con mắt như khoanh nhang muỗi muốn nói lại thôi, lòng hiếu kỳ của cô lại phát tác rồi.



Ân Quyết thản nhiên nhếch môi, nói với Tạ Vũ: “Ngươi muốn hỏi gì?”



“A…” Tạ Vũ lúng túng gãi đầu, thăm dò: “Có thể hỏi hết?”



“Ngươi hỏi, có thể nói thì nói.” Ân Quyết khá thực tế.



Mắt Tạ Vũ đã lấp lánh phát sáng: “Vậy thì bắt đầu nói từ chỗ ngài và tên cảnh sát đó làm sao quen biết đi! Là từ lần tai nạn xe đó sao?” Xem ra có vẻ không phải.



Quả nhiên Ân Quyết nghiêm túc đáp: “Không phải, rất nhiều năm về trước rồi, tại Đông hải.”



Tuy Tạ Vũ là hải tộc, nhưng lớn đến chừng này, phồn hoa của Đông hải cô cũng chỉ nghe nói qua từ miệng lão thái gia, cho nên hiện tại cô sắp ngưỡng mộ Ân Quyết chết rồi, “Vậy các người…”



“Hắn phạm sai lầm, bị nhốt trong lao ngục dưới vực sâu, mà ta cũng là trong lúc vô ý đụng phải hắn.” Khi nhắc đến Long Sùng Vũ lúc trước, Ân Quyết sẽ nói nhiều hơn một chút, “Lúc đó trông hắn…”



Còn chưa dứt lời Tạ Vũ đã tiếp ngay: “Anh tuấn giống bây giờ?”



Ân Quyết gật đầu, Long Sùng Vũ lúc đó giống như một con sư tử ngủ say, ngạo khí cả người đều ẩn dưới vẻ chán nản, đôi mắt sâu thẳm tối tăm như hắc diệu thạch, linh hồn khốn đốn nhưng kiên nghị.



Tạ Vũ lại hỏi: “Vậy điện hạ cảm thấy ngài rốt cuộc thích hắn ở điểm nào?”



Lần này Ân Quyết cũng cảm thấy lúng túng, y trầm tư một hồi, hoang mang không xác định nói: “Biết làm cơm đi…”



Tạ Vũ: “Σ( ° △ °|||)… Vậy tại sao ông cố phải phản đối hai người chứ?”



Hai biệt thự cũng chỉ cách nhau cỡ hai trăm mét, đi đường không mất bao lâu, Ân Quyết chưa trả lời vấn đề cuối cùng, thật ra chỉ cần y kiên định với cách nghĩ của mình, lão thái gia cũng sẽ không thật sự làm kẻ ác không biết tốt xấu, cũng như tối qua, lão thái gia dùng thân phận phụ bối giáo huấn Long Sùng Vũ, ông thương con mình, lập trường này sẽ không khiến Ân Quyết thật sự khó xử.



Long Sùng Vũ đứng trước cửa biệt thự đợi Ân Quyết đã một hồi lâu, thuận tiện hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.



Tạ Vũ thấy Long Sùng Vũ vẫn cảm thấy khó xử, cảm giác này giống như nữ thần của mình tư định chung thần với người đàn ông khác, quái quái sao đó. = = ….



Thế là cô đưa Ân Quyết lại chỗ Long Sùng Vũ rồi quay người về.




Long Sùng Vũ mặc áo sơ mi và quần tây mới thay, thoải mái đến mức cả khóe môi cũng hiện nụ cười, không còn dạng âm trầm đó nữa.



Ân Quyết lặng lẽ ghi thêm một nét vào nhật ký về sự khác thường của Long Sùng Vũ, y bước lại chỗ Long Sùng Vũ, không hiểu nói: “Chướng nhãn pháp trên trán của ngươi…”



Long Sùng Vũ nói: “Thứ chỉ mất mấy ngày là khỏi, không cần phải để cho các cụ phiền lòng.” Đương nhiên quan trọng hơn là hắn không nỡ để Ân Quyết phải khó xử lúng túng trước mặt ba mẹ mình.



Ân Quyết rũ mắt, trán tì lên hõm vai Long Sùng Vũ, y chủ động lại gần hắn.



Trong mắt Long Sùng Vũ thoáng qua niềm vui, Ân Quyết rất ít khi chủ động, vì tính cách quá nội liễm, mỗi lần đều đủ khiến Long Sùng Vũ kinh ngạc và dao động.



Ân Quyết chỉ tựa vào hắn mà không nói gì.



Long Sùng Vũ liền cúi đầu hôn tai y, nhỏ giọng nói gì đó.



Ân Quyết không ừ hử gì, nhưng lỗ tai đã đỏ lên.



Về chuyện giường chiếu, thái độ của Long Sùng Vũ luôn rất tích cực, mà Ân Quyết trừ lúc ban đầu có hơi giãy dụa ra, cơ bản thì vẫn vô cùng thuận theo, cho dù họ vẫn chưa thực hiện bước cuối cùng.



Là một Long quân ưu tú, chuyện giường chiếu đương nhiên cũng nằm trong những thứ cần học, nhưng Ân Quyết bất đắc dĩ hơn người khác ở chỗ, năm đó những bài này y đều trốn hết, lớp lý luận trốn thì cũng có thể hiểu, mà cả những bài thực hành y cũng chạy thật sự khiến cho tiền nhậm Long quân chỉ dẫn cho y cũng phải xoắn xuýt cả buổi.



Vốn đều là đàn ông, tiền nhậm Long quân thử chỉ bảo: “Cho ta biết nguyên nhân?”




Mặt Ân Quyết không có cảm xúc gì: “Vì không thích.”



Tiền nhậm Long quân: “Ấy… vậy ta chọn cho con mấy người con thích.”



Mặt Ân Quyết càng căng chặt hơn, ánh mắt trong sáng đơn thuần nhìn vào tiền nhậm Long quân phong lưu đa tình.



Tiền nhậm Long quân: “…” Được rồi hắn hiểu rồi, chẳng qua là tình yêu của thiếu niên chỉ là tình yêu thuần khiết mà thôi, nghiêm trọng lắm à凸!



Đến mức cho tới bây giờ, tuy bề ngoài có vẻ Ân Quyết khá trấn định hơn nữa khả năng tiếp nhận trên giường cũng lớn đến kinh người, nhưng thực thế, y chẳng qua chỉ mới hiểu sơ sơ mấy chuyện lông da mà thôi…



Bất kể hiểu hay không, tóm lại không để cho bất cứ ai nhìn ra là được rồi!




Cha mẹ Long Sùng Vũ từ sau khi thấy hai người vào nhà liền ôm một bụng những điều muốn nói.



Bà cụ tán thưởng hoàn cảnh xung quanh một lát, sau đó lại lo lắng nói: “Nhà chúng ta chỉ có mình mẹ và ông ấy mà sống ở đây, nơi này lớn như thế, liệu truyền ra có gây ảnh hưởng không tốt không?”



Ân Quyết lắc đầu nói: “Không đâu.” Tạm thời không nói một bộ phận nhỏ nhân loại trong huyện Lâm Sơn không biết bản thân đang sống ở địa bàn của ngoại tộc, được ngoại tộc bảo vệ, đang sống vô cùng thỏa mãn, chỉ nói riêng về hải tộc và yêu tộc quần cư, bản thân họ đã có phủ đệ ẩn mật để náu thân và nghỉ ngơi, nói không chừng không thèm nhìn đến những căn biệt thự của nhân loại này.



Bà cụ thở ra nhẹ nhõm, Ân Quyết vẫn rất có khả năng làm người ta tin tưởng.



Bà cụ nhắc đến chuyện tối qua, hưng phấn nói: “Lúc mẹ và ổng về cậu thanh niên tên Tạ Tín còn bưng một chút trái cây cho chúng ta, đặc biệt tươi, sau đó buổi tối ở đây đều có người trực đêm canh gác, hơn nữa rất có kinh nghiệm, nên mẹ và ổng mới yên tâm nghỉ ngơi không phải sợ hãi, đây là lần ngủ ngon nhất trong suốt khoảng thời gian gần đây của mẹ đó.”



Long Sùng Vũ ừ một tiếng, ý bảo mình đang nghe rất nghiêm túc.



Bà cụ nói một hồi, vấn đề chuyển lên lão thái gia: “Nhưng cụ lớn kia… có phải có ý kiến với chúng ta không?”



Long Sùng Vũ bất đắc dĩ, thở dài nói: “→_→ Sao có thể…”



Nếu con trai đã nói thế rồi, hơn nữa trông khí sắc còn tốt như vậy, bà cụ cũng hoàn toàn ném ra sau đầu.



Đến huyện Lâm Sơn tựa như tạm thời gỡ bỏ gánh nặng trên vai, họ ở nhà cha mẹ ăn cơm trưa, ngồi thêm một lát rồi về, buổi trưa ngủ bù. Huyết Phong – Light



Long Sùng Vũ kéo tay Ân Quyết, chậm rãi đi như tản bộ, hắn như cười như không nói: “Tôi muốn gặp cụ lớn đó.”



“…” Ân Quyết bị nghẹn, ấp úng nói: “Thôi bỏ đi.” Lão thái gia tuyệt đối không muốn gặp ngươi. Huyết Phong – Light



Long Sùng Vũ cười khổ sở, ba phần ủy khuất bốn phần cường thế nói: “Cậu không định cho tôi một danh phận chính thức sao?”



Ân Quyết đã có hiểu biết sâu sắc về trình độ mặt dày của Long Sùng Vũ, y ngẫm nghĩ, liền nghĩ ra một đề tài cực tốt để chuyển vấn đề: “Trước lúc đó, có phải ngươi cũng nên giải thích ngươi rốt cuộc có chuyện gì che giấu ta không?”



Long Sùng Vũ sửng sốt, hoang mang nói: “Chuyện gì?”



Vì hiện tại mặt trời đang ở trên cao, ánh sáng ấm áp hài hòa, Ân Quyết căn cứ theo quy luật mà mình mò được, lá gan cũng lớn hơn một chút, hùng hồn nói: “Chính là chuyện tại sao ngươi ban ngày và ban đêm lại khác biệt lớn đến thế.” Đăng bởi: admin