Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long - Chương 67




Tạ Vũ không dám nghĩ kỹ, đờ mặt bước cùng tay cùng chân trở về.



Long Sùng Vũ nhớ lại chiếc giày cao gót suýt nữa đáp lên đầu mình tối qua, lặng lẽ giật mí mắt, kết quả lúc quay vào phòng ngủ thì thấy Ân Quyết đã bọc mình thấy cái bánh cuốn trứng, đang làm như thật nằm ngửa trên giường đợi hắn.



Long Sùng Vũ cười, ngồi bên giường cúi xuống hôn mặt Ân Quyết, sau đó thò một tay vào mép chăn, “Ngoan ngoãn ngồi dậy bôi thuốc hãy ngủ.”



“Không bôi.” Ân Quyết vừa lắc đầu vừa đẩy tay Long Sùng Vũ ra, siết chặt chăn.



Giọng nói của Long Sùng Vũ tuy dịu dàng thấp trầm nhưng không cho phép thương lượng: “Cái này không được, nếu cậu muốn cùng tộc nhân ra ngoài, hôm nay nhất định phải bôi thuốc.”



Ân Quyết rất xấu hổ, gương mặt luôn bình thản của y cũng lộ ra vẻ ủy khuất, “Ta đã khỏi rồi.”



Long Sùng Vũ không để ý, hắn cũng đang hối hận sự thô bạo của mình hôm trước, huyệt khẩu của Ân Quyết hãy còn sưng, nhưng quả thật đã giảm rất nhiều, “Lần cuối cùng.”



Vì chảy nước mắt sinh lý quá nhiều, mắt Ân Quyết vẫn luôn thoáng hiện tơ máu đỏ, y khàn giọng nói lại lần nữa: “Không bôi.”



Thật ra Long Sùng Vũ đã mủi lòng từ lâu, dứt khoát nằm xuống cùng Ân Quyết, ôm bánh cuốn trứng vào lòng: “Vậy cậu nói nên làm sao đây?”



Ân Quyết lặng lẽ suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên yêu cầu Long Sùng Vũ làm cái gì thì tốt, ngược lại mí mắt càng lúc càng nặng.



Long Sùng Vũ nhân lúc y mơ mơ hồ hồ sắp ngủ liền bôi thuốc lên, hơn nữa ghé vào tai Ân Quyết nhẹ giọng nói: “Cậu cũng không nghĩ xem tôi đợi cậu đã bao lâu rồi…”



Trừ hai mươi mấy năm chuyển sinh làm người, ngay từ khi hắn còn có ký ức, lúc ở trong vực sâu dưới đáy biển, hắn đã dùng phần lớn thời gian để hồi ức chuyện diễn ra giữa họ, vụn vặt, vui vẻ, khắc cốt, âu sầu, tựa như chỉ có như vậy mới có thể tiêu giảm đi một chút cảm giác cô độc.



Long Sùng Vũ ngừng một chút, nói tiếp: “Cậu cũng không biết lúc đó tôi tuyệt vọng thế nào…”



Sau khi bị Long quân phong ấn phần lớn sức mạnh, Tru Tiên kiếm cũng tự động thoát ly, hắn đợi bản thân chậm rãi thanh tỉnh, sau đó đối diện với một chuyện tàn khốc như thế và không cách nào tha thứ cho mình.



“Cũng may…” Long Sùng Vũ tì đầu lên vai Ân Quyết, vùi mặt nhẹ cười.



Sáng hôm sau, đúng tám giờ, gần như tất cả thành viên của đội tìm kiếm cứu người đã đến nơi tập trung, chỉ trừ Ân Quyết và Long Sùng Vũ, tính luôn cả họ tổng cộng có bảy người, một chiếc xe chở hàng dạng thùng đang chờ bên cạnh.



Lần hành động này dài nhất không vượt quá năm ngày, vì muốn nhanh chóng tiện lợi, trên cơ bản tất cả mọi người đều chỉ đeo theo một cái túi, hơn nữa không có nhân loại, hai hải tộc ba yêu tộc, ngoài ra là một ma một hỗn huyết.



Hiện tại, vì Ân Quyết và Long Sùng Vũ còn chưa đến, cho nên chỉ có một hải tộc Tạ Vũ đáng thương bị mọi người trừng mắt.



Ông chú tài xế là yêu tộc ngồi trên ghế điều khiển, nhìn sắc trời, càng lúc càng sáng, ông nhịn không được thò đầu thúc giục: “Sao còn chưa đến?”



Mặc Tích nhàn nhạt nói: “Gấp cùng vô dụng.”





Ông chú tức giận vỗ lên vô lăng, rụt đầu về.



Quả thật gấp cũng vô dụng, nếu không tối hôm qua họ đã xuất phát trong đêm luôn rồi.



“Đến rồi đến rồi.” Tạ Vũ nhìn hai bóng người đang dần lại gần.



Lúc đến nơi khí sắc của Ân Quyết cũng coi như không tồi, y không thèm nhìn Long Sùng Vũ bên cạnh, đi thẳng vào xe với những người khác, bên trong có sắp chỗ ngồi, cũng có cửa sổ thông khí, điều kiện coi như không tệ.



Mặc Tích thấy Ân Quyết xong hiển nhiên tâm trạng tốt hơn không ít, hắn vội bước theo Ân Quyết, đưa một bao đồ cho y, sau đó lại trở về vị trí ở ghế phó lái của mình.



Đợi chiếc xe chậm rãi khởi động, Tạ Vũ hiếu kỳ ghé lại gần Ân Quyết hỏi: “Điện hạ, đó là cái gì?”




Ân Quyết cầm bao giấy ra, bên trên còn mang theo chút độ ấm: “Hình như là… bữa sáng?” Y mở bao xong quả nhiên mùi hương của chân gà nướng lập tức lan khắp khoang xe, chỉ ngửi thôi nước miếng đã muốn chảy xuống.



Ân Quyết: “…”



Long Sùng Vũ: “…”



Thật sự làm người ta cảm động muốn chết luôn mà!!!



Ân Quyết chớp mắt nhìn Long Sùng Vũ.



Vẻ mặt dịu dàng mỉm cười của Long Sùng Vũ lập tức nứt ra một đường, buổi sáng bọn họ còn đang tranh chấp vì chuyện có thể ăn thịt hay không, mà hiện tại, con rắn kia đã trực tiếp phá đám hắn.



“Má nó! Thức ăn ngon như thế, còn cho người khác sống không đây!” Một người trẻ tuổi ngồi đối diện ngay từ đầu đã lặng lẽ quan sát Ân Quyết và Long Sùng Vũ khoa trương che mặt, ngưỡng mộ ghen tỵ trừng mắt nhìn chân gà hỏi Ân Quyết: “Cậu có quan hệ rất tốt với người phía trước hả?”



Ân Quyết ngẫm nghĩ, gật đầu.



“Bình thường cậu ta không tới lui gì với chúng tôi… cho nên hoàn toàn không nhìn ra lại ra tay hào phóng như thế!” Người trẻ tuổi có chút luyến tiếc: “Tướng mạo cũng được, năng lực cũng tốt, nghe nói còn có thể nói chuyện với bậc trên của yêu tộc, nếu tôi là nữ tôi đã gả cho cậu ta rồi.”



Ân Quyết: “…”



Cô gái ngồi bên cạnh hắn lập tức cười mắng: “Chỉ một cái chân gà anh đã muốn gả đi rồi? Bà đây hôm qua cho anh ăn cơm chiên trứng thì sao? Mau ói ra cho bà!”



Người trẻ tuổi vội nịnh nọt nữ vương đại nhân, Tạ Vũ sắp 囧 chết rồi.



Long Sùng Vũ nhân lúc họ không chú ý, nhẹ nhàng thò tay ôm quanh eo cái người đang gặm chân gà: “Cậu có thể tựa vào tôi nghỉ ngơi một lát.”




Ân Quyết: “= =…”



Long Sùng Vũ bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, sau khi về tôi sẽ làm thịt bò sốt cho cậu, ăn liền một tuần lễ.”



Lúc này Ân Quyết mới miễn cưỡng tựa vào hắn.



Tuy trên đường có người trẻ tuổi của yêu tộc điều hòa bầu không khí, Tạ Vũ cũng rất phối hợp, nhưng thực tế tình trạng không tốt như vậy, hơn nữa khi địa điểm cần cứu càng lúc càng gần, không khí trong khoang xe cũng càng lúc càng đè nén.



Tạ Vũ nghiêm túc cẩn thận nói: “Chúng ta nhận được tin tức đã trễ hai ngày rồi, nói là đi ứng cứu… thật ra hy vọng không lớn, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là điều tra nguyên nhân sự cố, thuận tiện dọn dẹp một chút.”



Khu an toàn đột nhiên xảy ra sự cố cách huyện Lâm Sơn không xa, cho nên khi đối mặt với lượng tang thi tập trung quá lớn, thì cứ xem như đang khai thông ống nước, có thể dọn thì dọn, tuy độ khó khăn không nghĩ cũng biết.



“Quy mô khu an toàn này không lớn, nhưng mặt phòng vệ làm rất tốt, trước đó thậm chí chúng ta còn phái người đến thương lượng với họ chuyện chuyển lên huyện Lâm Sơn, nhưng vì một vài nguyên nhân nên họ không đồng ý…” Tạ Vũ khựng lại một lát, ánh mắt trở nên ảm đạm, lúc đó nếu họ chịu phối hợp thì tốt rồi.



Ân Quyết nhắm mắt tựa lên vai Long Sùng Vũ, y không ngủ, mà Long Sùng Vũ cũng không phát biểu bất cứ cái nhìn nào.



Cô gái chen mồm vào: “Có lẽ vẫn là để sót nguồn truyền nhiễm.”



Người trẻ tuổi nở nụ cười không mấy nhẹ nhõm: “Mong là thế.”



Lần này người thực hiện nhiệm vụ trên cơ bản đều là tinh anh, nếu chỉ là vì nguyên nhân đó mà hành động, thì chẳng khác gì dùng dao mổ trâu giết gà.



Quả nhiên, Tạ Vũ lại nói tiếp: “Có tin nói đã xuất hiện tang thi cấp hai thậm chí cấp cao hơn nữa… Tuy với thực lực của chúng ta thì sẽ không có vấn đề, nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận.”




Người trẻ tuổi chậc một tiếng, “Không biết so với những yêu tộc bị nhiễm thì sẽ thế nào.”



Cô gái lắc đầu nói: “Không thể sơ ý.”



Tình trạng có vẻ còn tệ hơn bọn họ tưởng tượng, nơi bọn họ muốn đến là một huyện thành đã bị tang thi ăn sạch, đi tiếp vào trong một đoạn, khách sạn cao bốn tầng, cửa vào ở trước và sau đều có dựng lưới sắt thật cao để ngăn cách với bên ngoài.



Nhưng họ không tốn bao nhiêu sức lực ở bên ngoài, vì tang thi không nhiều, bên trong lưới sắt thì…



Sắc mặt cô gái hơi tái đi, cô quay đầu nôn khan một lúc mới bình ổn được, người trẻ tuổi thấy thế chỉ có thể vỗ vai cô nói: “Cô ở lại bên ngoài đi.”



Cô gái gật đầu, cô thực sự khó mà chịu nổi.



Người bên trong, hoặc nên nói là các tang thi vừa chuyển biến xong, hiện tại đã trở thành thức ăn cho cấp bậc cao hơn, chi vụn của chúng tản mác khắp nơi, mà tại sao lại nói chúng đã biến thành thức ăn? Đó là vì cho dù cách một lớp lưới sắt cao ngất, họ vẫn có thể nhìn thấy qua khe hở, một con tang thi cao hai mét có cái đầu đặc biệt lớn đang không ngừng nhét đồ vào miệng, nó vẫn còn giữ một phần hình dáng con người, ánh mắt đục ngầu, động tác thì vô cùng linh hoạt.




Đại khái ngửi được mùi vị thịt sống, tang thi biến dị quay đầu nhìn bọn Ân Quyết.



Nghĩ mình không phải là nhân loại, lá gan của họ cũng lớn hơn một chút, một phút sau trừ cô gái kia ra, những người khác đều đã vào trong lưới phòng hộ bao vây tang thi biến dị kia.



Người trẻ tuổi nói: “Tôi thử xem.”



Tang thi biến dị ném cánh tay cụt đi, có vẻ nó cũng cảm thấy được nguy hiểm, đột nhiên kêu lên rồi xoay người chạy, xông về phía Tạ Vũ.



Tạ Vũ xuất ra song kiếm, linh khí màu băng lam vọt cao, cô không tránh né, ngược lại đứng thẳng nghênh đón.



Ân Quyết cũng không có ý định lên giúp đỡ, nếu ước lượng thực lực của tang thi biến dị, thì tạm thời chỉ cần hai người là đủ, nếu không người nhiều sẽ càng thêm loạn.



Thân thủ của tang thi biến dị quả thật vô cùng linh hoạt, cũng không sợ hãi ánh sáng ban ngày, cổ họng nó liên tục phát ra tiếng thét chói tai, muốn tìm một nơi đột phá có thể thoát ra.



Long Sùng Vũ nhíu mày nói: “Hơi kỳ lạ… khi con tang thi đó kêu miệng căn bản…” Hắn chưa nói xong Ân Quyết đã đột ngột biến mất tại chỗ.



Tang thi biến dị dưới sự công kích của Tạ Vũ và người trẻ tuổi, không hề báo trước há to miệng ra, một con khỉ màu đen đang gào thét từ bên trong nhảy ra, muốn cào vào người trẻ tuổi.



Người trẻ tuổi tuy chấn động nhưng dù sao kinh nghiệm phong phú, cho dù không nhìn rõ là quái vật gì cũng vẫn vô thức tránh né, nhưng vừa khéo lại lộ Tạ Vũ ra.



Con ngươi Tạ Vũ co rút, cô căn bản không dự liệu được tình trạng thế này, thân thể cứng đờ đã hoàn toàn không thể động đậy.



“Điện hạ cứu tôi!!”



Chỉ một chớp mắt, thậm chí ngay cả âm thanh của Tạ Vũ vẫn còn vang vọng bên tai, nơi đó đã sáng bùng bạch quang.



Gần như tất cả mọi người đều không nhìn rõ trước mắt diễn ra cái gì, sau khi ánh sáng chói mắt tan đi, phía trước làm gì còn bóng dáng của con khỉ đó, rõ ràng chỉ còn lại một bãi thịt vụng đặc sệt… mà cái vỏ rỗng tang thi biến dị cao hai mét kia đã ngã thẳng xuống đất.



Trong lòng Ân Quyết còn nửa ôm Tạ Vũ khóc cũng khóc không nổi kia, kiếm vẫn còn vang ong ong vì tấn công vừa rồi: “Không sao rồi.”



Tạ Vũ nhìn gương mặt bình thản của Ân Quyết, trong lòng lại khó thể nguôi đi, cho đến khi Long Sùng Vũ không biết đã chạy qua từ lúc nào kéo Tạ Vũ ra, sau đó siết chặt cổ tay Ân Quyết.



Người vốn dịu dàng trầm ổn lúc này lại như có bão nổi lên trong mắt, gần như muốn nuốt chửng người sống: “Lúc ra khỏi cửa tôi đã nói với cậu những gì cậu quên rồi sao?”



Ân Quyết mấp máy môi, cánh tay vừa rồi còn vòng ôm Tạ Vũ lúc này lén lút co ra sau lưng, che giấu vết cào rõ ràng. Đăng bởi: admin