Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long - Chương 79




Linh quang chiếu sáng khu rừng tối tăm, tựa như ban ngày, khi ba người phát hiện Long Sùng Vũ, Long Sùng Vũ đang tựa nghiêng trên đống đá, nhắm mắt, trên mặt dính một chút vết máu.



Chân Tạ Vũ như mọc rễ, thoáng cái sắc mặt tái nhợt, người trẻ tuổi thì trân mắt nhìn Ân Quyết vội vã lại gần người đàn ông kia, sau đó mím chặt môi kéo người kia vào lòng.



Tạ Vũ và người trẻ tuổi đều không biết làm sao, theo như kinh nghiệm trước kia của họ, lúc này điều quan trọng nhất là kiểm tra cho Long Sùng Vũ trước, để tránh hắn bị ngoại thương rồi lây nhiễm cho người khác, nhưng… với tình trạng hiện tại…



Ân Quyết ôm Long Sùng Vũ vào lòng, y không biết Long Sùng Vũ bị sao, tuy trên mặt Long Sùng Vũ dính một chút máu, nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, không giống bị thương… tâm trạng y hơi bình tĩnh lại, vỗ vỗ mặt Long Sùng Vũ.



Long Sùng Vũ nhắm mắt, chân mày giãn ra, như chìm vào giấc ngủ sâu ngọt ngào.



“Chủ… Long Sùng…”



“Long Sùng Vũ… tỉnh lại…”



Giọng Ân Quyết không lớn, nhưng Tạ Vũ nghe được lại cảm thấy mũi chua xót: “Điện hạ…”



Lúc này Tạ Vũ đã hoàn toàn chìm vào trong thế giới ngược luyến tình thâm tự mình ảo tưởng, chỉ sợ Ân Quyết nhăn mày thêm một cái thôi cô cũng có thể khóc theo.



Cũng vào lúc Tạ Vũ nước mắt lưng tròng, người thanh niên trầm mặc không nói, Ân Quyết chuẩn bị dùng thủ đoạn cưỡng chế, ngón tay Long Sùng Vũ hơi động một chút, sau đó hoang mang mở mắt.



“Hử?” Đại khái trong một thoáng đầu óc Long Sùng Vũ còn chưa mấy tỉnh táo, nhìn ba người xung quanh nhạc nhiên, vẻ mặt Ân Quyết không có biểu cảm gì, cảm xúc không dễ lộ ra, không để hắn nhìn ra cái gì, nhưng nha đầu tính cách hoạt bát và người trẻ tuổi còn lại…



Khóe môi Long Sùng Vũ giật giật, ánh mắt như thể hắn sắp chết tới nơi kia là sao?



“Tỉnh rồi?” Ân Quyết nhàn nhạt hỏi, thuận tiện vuốt Long Sùng Vũ một cái.



Long Sùng Vũ đứng lên như không bị gì, vỗ đất và cỏ trên người, đột nhiên giống như xác định gì đó nhìn chằm chằm Ân Quyết nửa buổi, nhíu mày nói: “Sao… ngươi lại ở đây?”



Ánh mắt Ân Quyết không đặt trên người hắn, chỉ quay người đi nói: “Về thôi.”



Long Sùng Vũ sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra tại sao mình lại xuất hiện ở cái chỗ khó hiểu này… và nguyên nhân tại sao đột nhiên ngất xỉu.





Trên người Ân Quyết vẫn mặc áo khoác của hắn, rõ ràng là vội vã ra ngoài tìm kiếm hắn, mà trên mặt cô gái và người trẻ tuổi kia cũng mang theo kinh ngạc và mệt mỏi dễ nhận thấy.



Tạ Vũ nhìn Long Sùng Vũ dần sầm mặt đuổi theo Ân Quyết, ngây ngốc hỏi: “Anh ta không sao chứ?”



Người trẻ tuổi gãi cằm, sao hắn biết được chứ…



Đường núi không dễ đi, lúc đến do họ quá nôn nóng nên không cảm thấy, khi về thật sự là khiến người kêu khổ, muỗi thì có thể dùng yêu hỏa hoặc linh quang đuổi đi, nhưng gai nhọn cỏ dại um tùm và đá loạn cùng vách dựng đứng thì chỉ có thể chịu đựng.



Tạ Vũ và người trẻ tuổi đi khá chậm, khổ sở cố ý đi cách hai người đang làm mình làm mẩy kia một khoảng lớn.




Long Sùng Vũ đi sát theo sau Ân Quyết, giữa đường có hai lần hắn thử nắm cổ tay Ân Quyết đều bị giật ra: “Ngươi đang giận sao?”



Ân Quyết lắc đầu: “Không có.”



Long Sùng Vũ ban đêm kiên nhẫn có giới hạn, lúc này hắn đã hoàn toàn bước ra khỏi trạng thái mơ hồ vừa rồi, khí tức toàn thân tỏa ra đầy tính công kích, hắn sầm mặt nói: “Nói thật cho ta nghe.”



Ân Quyết khựng một chút, rũ mắt nói: “Tại sao… không về.”



Rõ ràng không bị gì cả, thậm chí lúc này cách rất gần, y còn có thể cảm giác rõ trạng thái của Long Sùng Vũ tốt hơn thời gian trước không ít, nhưng tại sao hắn thà ngủ bên ngoài cũng không muốn về chứ?



Bất kể Long Sùng Vũ có nỗi khổ riêng, hay hắn tự chui vào sừng trâu của mình, ít nhất hiện tại y thấy dáng vẻ muốn hưng sư vấn tội của Long Sùng Vũ thì khá tức giận, ngay cả đau đớn và khó chịu trên người cũng bắt đầu dữ dội hơn.



Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết như vậy lòng thoáng cái mềm đi, đại khái hắn cũng hiểu được tâm trạng của Ân Quyết, hắn nắm tay Ân Quyết, để y dừng lại: “Đợi lát nữa sẽ giải thích cho ngươi.”



Ân Quyết lặng yên không nói.



Long Sùng Vũ nhờ linh quang tìm một nơi bằng phẳng để đặt chân, khom người xuống đưa lưng cho Ân Quyết: “Lên đi, ta cõng ngươi.”



Ân Quyết lạnh nhạt nói: “Không cần.”




Long Sùng Vũ không thèm quan tâm nhiều như thế, trực tiếp hung ác nói: “Ta cõng ngươi, hoặc hiện tại lại thượng ngươi lần nữa, tự ngươi chọn.”



Ân Quyết cắn môi, không tình nguyện leo lên lưng Long Sùng Vũ.



“Ôm cổ ta.” Long Sùng Vũ đợi Ân Quyết ôm chắc rồi mới tiếp tục đi, vì cõng bảo bối nhi quan trọng nhất, mỗi bước đi của hắn đều rất cẩn thận, cho nên tốc độ đi đường của họ giảm đi nhiều.



Không bao lâu, Long Sùng Vũ chỉ cảm thấy hô hấp nhè nhẹ của Ân Quyết phả vào cổ mình, hắn nghiêng đầu cọ mũi Ân Quyết nói: “Ngủ rồi hả?”



Ân Quyết quay đầu không để ý đến hắn.



Long Sùng Vũ biết thân thể Ân Quyết không thoải mái, hơn nữa vì tìm hắn, Ân Quyết còn phải đi đường núi xa như thế…



“Trên người còn khó chịu không?”



Ân Quyết gật đầu.



Long Sùng Vũ liền đau lòng không thôi, cảm thấy Ân Quyết nhất định chịu ủy khuất: “… Không sao rồi, lát nữa về bôi thuốc cho ngươi, rồi ngâm nước nóng nữa là xong.”



Ân Quyết lại không nói gì.




Long Sùng Vũ nhíu chặt mày, hắn không giỏi giải thích: “Ta chỉ là gặp chút phiền toái…”



Ân Quyết đang ôm hắn bỗng siết chặt tay, gương mặt phủ kín mây đen của Long Sùng Vũ cuối cùng cũng hơi tan đi, “Hiện tại đã giải quyết rồi, đừng lo lắng.”



Hơn nữa, phiền phức đó còn mang đến cho hắn một cơ ngộ.



Long Sùng Vũ nhớ đến tinh thể trắng trong cất trong túi trữ đồ của mình, hắn đào ra được từ trong cái đầu bị đập nát của tang thi biến dị, lúc hắn mang ánh mắt chán ghét kiểm tra, năng lượng khổng lồ hàm chứa trong nó lập tức giao hòa cùng ma khí quanh người hắn, có xu hướng chuyển hóa, hắn hiếu kỳ ôm thái độ thử xem, không ngờ lại vì thế mà tiêu hao quá nhiều tinh lực, hắn quá chuyên chú, đến mức sau khi xác định tinh thể đó có một chút tác dụng với mình, hắn đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.



Thật ra cách thử này vô cùng nguy hiểm, không nói sau đó hắn vô tri vô giác ngủ một thời gian dài, chỉ nói riêng nguy hiểm có thể xảy ra trong quá trình chuyển hóa đã đủ cho hắn hứng đủ, cho nên Long Sùng Vũ nghĩ lại cũng cảm thấy lúc đó lòng hiếu kỳ của mình quá thiếu đánh, nếu Ân Quyết không tìm đến, lỡ hắn gặp phải tang thi, tuy sẽ không chết, nhưng dù sao cũng thêm phiền toái.




Chẳng qua tuy Long Sùng Vũ nguyện ý nói thật với Ân Quyết, nhưng đối với người ngoài hắn vẫn sẽ giữ lại.



Sau khi cõng Ân Quyết đã hơi buồn ngủ về khu an toàn, Long Sùng Vũ vì không để Ân Quyết khó xử, còn đặc biệt xóa bớt và sửa đổi câu chuyện để giải thích với Tạ Vũ và người trẻ tuổi, những thành viên khác của đội cứu viện sau khi được thông báo cho biết vụ ô long này, cũng đều ngáp một cái về nhà nghỉ ngơi, người trẻ tuổi cảm thấy sự việc không đơn giản, nhưng vì ngại quan hệ của Tạ Vũ nên không nói gì nhiều, dù sao không phải chuyện trong tộc hắn, tròn nhân tình là được, hắn còn biểu thị bọn họ sẽ qua kiểm tra hầm trú ẩn sau núi.



Về nhà, Long Sùng Vũ đặt Ân Quyết lên giường, cũng cởi giày, kéo người vào lòng hôn cho đủ.



Ân Quyết cuộn người chui vào ổ chăn, ngủ rất an ổn, ngay cả bản thân bị Long Sùng Vũ lột sạch cũng không biết.



Long Sùng Vũ lật người Ân Quyết lại, nhẹ tách cặp mông tròn trắng nõn, chỗ huyệt khẩu tốt hơn lần đầu làm nhiều lắm, chẳng qua tối nay ra ngoài đi một vòng như thế nên nó đã hơi sưng lên đáng thương.



Còn những vết hôn, vết ngón tay và dấu răng trên người Ân Quyết, không cái nào không chỉ trích hành động khốn kiếp của hắn, Long Sùng Vũ chỉ cảm thấy cổ họng thoáng cái khô khàn ngứa ngáy.



Bôi thuốc cho Ân Quyết xong, Long Sùng Vũ mở đèn giường, dưới ánh đèn, ngay cả gương mặt không tan lệ khí của hắn cũng có vẻ dịu hòa hơn bình thường, hắn không ngủ được, vì hạ bớt dục hỏa, hắn cầm một quyển cổ thư gần đây Ân Quyết thường xem, chậm rãi ngồi trên đầu giường đọc.



Cổ thư rất dày, cũng đã có niên đại, hơn nữa trên nó còn phủ một tầng linh lực mỏng có tác dụng bảo vệ.



Long Sùng Vũ hiểu ngôn ngữ của nhiều chủng tộc, nhưng nếu nói đến văn tự, thì vẫn quen thuộc với văn tự ma tộc và hải tộc hơn, chẳng qua dù là vậy, đọc lướt ngôn ngữ hải tộc tối nghĩa vẫn khiến hắn cảm thấy quá sức, lúc này, hắn cũng có thể hiểu tại sao Ân Quyết thường xuyên lén lút nỗ lực đọc lướt và mô phỏng sách giáo dục của nhân tộc.



Cho dù vậy, hắn vẫn biểu hiện hứng thú to lớn với thứ do Ân Quyết nghiên cứu ra, một vài từ đơn mới lạ trong sách hắn chỉ đoán bừa, phối hợp với hình thuật pháp giảng giải, miễn cưỡng cũng hiểu được gần hết, tuy chủng tộc của họ khác nhau, nhưng nguyên lý tu luyện thuật pháp vẫn không chênh nhau mấy, cũng chính vì thế, khi thấy câu “dung hợp lẫn nhau giữa hồn phách và thể thay thế không mấy phù hợp” trong sách, Long Sùng Vũ đột nhiên ngồi thẳng đậy, sắc mặt lập tức khó coi cực điểm.



Long Sùng Vũ đột nhiên hiểu được rốt cuộc Ân Quyết đang che giấu cái gì, khó trách hắn luôn cảm thấy tình trạng của Ân Quyết không mấy bình thường, khó trách trước kia Ân Quyết có thể thoát khỏi xiềng xích của hắn, hắn nên nghĩ ra từ lâu mới phải… nên nghĩ đến từ lâu…



Thân thể hồn phi phách tán, ngay cả hồn thể cũng bị đâm xuyên một lỗ, nhục thể làm sao có thể giữ được hoàn hảo, không phải hắn đã tận mắt nhìn thấy thân thể Ân Quyết hóa thành làn sương mù mờ nhạt tan biến trên biển sao, tâm lý may mắn của hắn từ đâu mà đến chứ?



Ân Quyết khác với hắn, y không có chín mạng…



Long Sùng Vũ nhìn Ân Quyết cuộn người ngủ bên cạnh mình, hô hấp rõ ràng hơi tốn sức, hắn biết là có cách, hắn nghĩ có lẽ Ân Quyết đã có đối sách, nhưng hắn vẫn không kìm được ngón tay run rẩy, vốn là chuyện đương nhiên như vậy, thế mà hắn lại xem nhẹ lâu như thế. Đăng bởi: admin