Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long - Chương 83




Huyện Lâm Sơn lại tăng mạnh cảnh giác, quân đội dọn dẹp tang thi bên ngoài cũng nhiều lên, còn có quân đội trang bị đủ chờ chấp hành nhiệm vụ nối tiếp, đặc biệt là trên công trường xây dựng của phạm vi an toàn, cảm giác khẩn cấp đè ép làm mọi người không thở nổi.



Người bên dưới quả thật bận không còn thời gian, nhưng không có ai đi làm phiền Ân Quyết và Long Sùng Vũ.



Buổi sáng Ân Quyết vừa thức dậy đã bị Long Sùng Vũ đuổi vào thanh ngọc, trên đầu là sừng rồng, toàn thân chỉ khoác một chiếc sơ mi màu trắng mỏng như lụa, tĩnh tọa tu luyện trong ôn tuyền trong vắt, Long Sùng Vũ thì đứng dưới đại thụ không xa đó, cầm dược thảo quý giá mới hái trong ruộng thuốc của thanh ngọc để nghiên cứu, trước mặt hắn bày đầy chai lọ chế thuốc.



Ân Quyết thu nạp nhả khí, sức mạnh cuồn cuộn không dứt dội vào từng lỗ chân lông, mấy ngày không để ý, y phát hiện nội đan ngưng kết trong người mình đã lớn hơn một vòng, tròn trịa bóng loáng, được long khí bao chặt lấy, khiến y cảm thấy thoải mái không nói nên lời.



Ân Quyết thu thế, trộm mở mắt đánh giá Long Sùng Vũ.



Lúc Long Sùng Vũ nghiêm túc thì đặc biệt anh tuấn, chẳng qua có vẻ hắn rất khổ não, đầu tiên vô cùng chán ghét lấy một cái hộp gỗ nhỏ màu đen ra khỏi túi trữ đồ, lấy một chút bột phấn óng ánh trong đó ra, sau đó quay đầu đi hít một hơi sâu rồi mới đổ toàn bộ bột phấn vào dịch thuốc linh thảo hắn đã khuấy sẵn.



Ân Quyết trợn to mắt nhìn, tiếc rằng dịch thuốc trong chén sứ không có bất cứ phản ứng gì, còn Long Sùng Vũ thì cúi đầu quạt bớt mùi, vẻ mặt cuối cùng không còn nhăn nhó chán ghét nữa.



“Đó là cái gì?” Ân Quyết hiếu kỳ hỏi.



Long Sùng Vũ móc cái lọ màu tím đen ra khỏi đống chai lọ trước mặt, quanh miệng lọ dùng bút màu đỏ viết đầy những chữ kỳ quái, hắn nhàn nhạt nói: “Tinh hạch trong đầu tang thi biến dị, tôi bóp nát nó, muốn thí nghiệm một chút.”



“Thí nghiệm cái gì?” Ân Quyết tì lên bờ ôn tuyền, mắt lấp lánh phát sáng nhìn Long Sùng Vũ, chân y nhẹ đảo trong nước, Long Sùng Vũ hơi ngẩng đầu lên, tựa hồ lại sinh ra ảo giác nhìn thấy đuôi rồng.



Long Sùng Vũ vô cùng bình tĩnh nói: “Thí nghiệm xem ăn rồi có hiệu quả gì.”



Ân Quyết: “=口=!!!”



Ân Quyết mở mở khép khép miệng cả buổi không phun được câu nào.



Long Sùng Vũ buồn cười nhìn điệu bộ vô cùng kinh ngạc của Ân Quyết, vì màu da khá sậm, khi y cười đặc biệt có vị đàn ông, vô cùng gợi cảm: “Lừa cậu thôi.”



Ân Quyết lập tức hồi phục vẻ mặt không biểu cảm, không còn để ý đến Long Sùng Vũ nữa, quay người trầm sâu vào ôn tuyền, bọt nước do hai chân vỗ ra lại huyễn hóa thành cái đuôi rồng trong ôn tuyền tràn đầy linh khí, lướt qua mặt nước rồi biến mất tăm.



Long Sùng Vũ đợi Ân Quyết đi rồi, chân mày lại nhíu lên, hắn quả thật không thể ăn cái thứ này, nhưng hắn thật sự từng có ý định tìm vật thí nghiệm nếm thử, dù sao trước đó hắn vô tình hấp thu một tinh thể, tuy vô cùng chán ghét, nhưng sức mạnh của hắn giống như hồ nước đã đầy lại được dựng lên một nguồn mới, dụ hoặc trong đó không cần phải nói.





Bây giờ hắn sử dụng linh thảo xóa đi mùi tanh thối của tinh thể, nói cũng kỳ quái, trừ hắn ra, người khác căn bản không ngửi được mùi tanh này, Long Sùng Vũ cảm thấy có thể nó liên quan đến bệnh độc lần trước hắn dời từ người Ân Quyết qua, nói không chừng lúc đó chưa trừ đi sạch sẽ, cho nên vẫn còn lưu lại một chút di chứng nhỏ, bây giờ vết thương trên mu bàn tay trái của hắn đã hoàn toàn khép lại, chỉ trừ một vết sẹo hình hoa tuyết nhạt màu.



Vốn hắn vẫn không xem nó là gì, nhưng sau này cũng ẩn ẩn cảm thấy một chút khác thường, mỗi khi hắn tiếp cận Ân Quyết, hắn sẽ sinh ra dục vọng muốn nuốt chửng Ân Quyết vào bụng, tuy dục vọng này trước kia cũng có, nhưng đó là về mặt tâm lý, còn bây giờ đã lên đến mặt sinh lý, Long Sùng Vũ mím môi, cảm giác luôn bị khiêu khích này khiến hắn rất khó chịu, kèm theo đó, dục vọng chiếm hữu của hắn với Ân Quyết cũng càng lúc càng mãnh liệt.



Từ thân thể đến linh hồn, không có cái nào hắn không muốn nhiễm lên màu sắc của mình.



Khi Ân Quyết nhìn hắn, khi Ân Quyết tựa vào hắn, đều khiến hắn có một ảo giác sự vật trước mắt đã tuyệt diệu đến chói lòa, mà tương phản, khi hắn tiếp cận với tang thi biến dị, hắn sẽ cảm thấy sinh vật này quả thật thối ngập mũi, cực kỳ ghê tởm.



Ân Quyết chơi nước đủ rồi, lạnh nhạt bơi đến bờ nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”




Ánh mắt Long Sùng Vũ thoáng cái dịu đi rất nhiều, hắn không đợi Ân Quyết bước khỏi hồ, đã trực tiếp kéo cùi chỏ y nhấc mạnh.



Ân Quyết kinh ngạc một chút, y giống một con cá bị Long Sùng Vũ kéo ra khỏi mặt nước nổi đầy hơi nóng, Long Sùng Vũ ôm ngang y bước theo con đường nhỏ giữa núi, căn bản không để ý nước trên người y đã làm ướt quần áo hắn.



“… Còn giày nữa.” Ân Quyết ngây ngốc nói với Long Sùng Vũ.



Vì tiện tu luyện trong ôn tuyền, bình thường sau khi vào thanh ngọc Ân Quyết sẽ thay trang phục bên ngoài, đổi sang sơ mi mỏng dễ khô, còn chân thì mang đôi giày lụa kiểu đơn giản.



Long Sùng Vũ bước nhanh như sao băng, lười biếng cắn cọng cỏ trên miệng: “Bỏ đó đi, không ai lấy.”



Ân Quyết hơi nhíu mày: “Nhưng trên núi ta không có cái để thay.”



Long Sùng Vũ không xem trọng: “Tôi lại ôm cậu lên là được.”



Ân Quyết chớp mắt, an phận tựa vào Long Sùng Vũ không nói nữa.



Hai người cực gần gũi, mũi Long Sùng Vũ lướt qua mặt Ân Quyết, mùi hương nhàn nhạt sạch sẽ ưu nhã lập tức thấm vào tim, làm hắn bắt đầu khó nhẫn nại, Long Sùng Vũ chỉ cần nghĩ đến Ân Quyết hoàn toàn không biết bản thân nguy hiểm cỡ nào, còn ỷ lại vào hắn như thế, lòng hắn sẽ mềm đi rất nhiều.



Trong biệt thự, Ân Quyết vào bếp thử những thức ăn được đóng gói cho tiện mang theo cũng dễ bảo quản đã được chuẩn bị trước khi có chuyện, màn thầu, thịt nguội, nước sốt nấm, còn có trái cây xa xỉ vân vân… theo như Long Sùng Vũ nói, nếu bây giờ họ có điều kiện, thì không thể bạc đãi bản thân, ai biết mấy thứ này về sau còn có thể ăn được không? Bây giờ có thể ăn bao nhiêu thì ăn.




Ân Quyết nửa hiểu nửa không gật đầu, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng – bây giờ hưởng thụ hết lương thực dự trữ vậy về sau phải làm sao QAQ!



Nhìn Ân Quyết vẻ mặt ưu thương, Long Sùng Vũ cười nói: “Ăn ít thịt một chút, rau còn đủ dùng, lương thực chính thì trong không gian cũng có thể trồng, còn khoai tây khoai lang có thể ăn… chỉ là mấy con heo mà chúng ta bỏ vào lần trước không biết chạy đi đâu rồi…”



Ân Quyết lập tức nhớ ra còn có chuyện này, thịt béo mình nuôi dưỡng mất tích như thế, tâm trạng y quả thật còn ưu buồn hơn vừa rồi.







Vì sừng vẫn không biến mất, cho nên trước khi đi Ân Quyết còn đội lên một cái mũ.



Long Sùng Vũ đổ đầy xăng cho xe, nói một tiếng với cha mẹ rồi dẫn Ân Quyết đi. Họ dự tính sẽ không đi quá hai tuần, đi cả ngày lẫn đêm, chuyến này chắc khá thuận lợi, vì vị trí của một hạt thất phách trong đó đã định hướng được rõ ràng.



Kết quả khi đến trạm gác từ huyện Lâm Sơn thông ra ngoài, họ vẫn bị chậm mất vài phút.



Một nhân viên công tác nhân tộc cản xe họ lại, trong tay hắn cầm một danh sách, vô cùng nghi ngờ nói: “Các người muốn ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Nhưng trong đây không có đăng ký biển số xe của các người.”



Long Sùng Vũ nhíu mày, cầm tờ danh sách lướt sơ qua, sao đó tốt tính nghiêm túc trả lời: “Chúng tôi ra ngoài có việc riêng.”



Nhân viên công tác rõ ràng sửng sốt mất một lúc, hắn nhìn Long Sùng Vũ và Ân Quyết vài cái rồi mới nhắc nhở: “Thành phố W đã bị công hãm rồi các người có biết không?”




Long Sùng Vũ nói biết.



Nhân viên nói: “Vậy tôi không hiểu nổi, bên ngoài đang rất loạn đó!”



“Vậy họ đi đâu?” Ân Quyết chỉ tờ danh sách ghi biển số xe.



Nhân viên lắc đầu nói: “Không rõ lắm, tôi đăng ký giúp các người vậy, phải nói trước, đi ra thì dễ, đợi đến lúc các người muốn trở về thì phải đi theo lưu trình, tôi cũng không có cách nào.”



Long Sùng Vũ cười nói: “Cảm ơn.”




Nhân viên phủi tay, ánh mắt thân thiện hơn không ít: “Chúc hai người may mắn.”



Xe khởi động không lâu, một chiếc xe tải nhanh chóng lao vút qua họ, sau đó thắng xe cái két, lại vòng về, Long Sùng Vũ nghe trong xe đó đột ngột phun ra một giọng nói quen thuộc.



“Điện hạ cũng muốn ra ngoài sao?” Tạ Tín ngồi ở ghế phó lái, mặc trang phục tập huấn đơn giản trong bộ đội, kinh ngạc nhìn Ân Quyết và Long Sùng Vũ.



Ân Quyết gật đầu nói: “Ngươi nói với tiểu Vũ một tiếng giúp ta.”



“A… hả?!” Tạ Tín ngẩn ra: “… Vậy lỡ đâu không thể liên lạc với ngài thì sao? Không thì điện hạ đợi tôi mười phút đi!”



“Hử?” Ân Quyết ngạc nhiên, chỉ thấy Tạ Tín quay về cầm một cái hộp sắt xuống xe, sau đó chạy lại gần y mở cửa xe nói: “Tôi kiểm tra trang bị cho hai người một chút.”



Tay chân Tạ Tín vô cùng nhanh nhẹn, hắn thử dùng máy thu nhận tín hiệu vô tuyến trong xe, sau đó lấy vài linh kiện nhỏ trong hộp công cụ nối vào, cuối cùng kiểm tra nội bộ một chút, “Có thể dùng.”



Hắn nói với Ân Quyết: “Nếu điện hạ gặp phải chuyện gì bên ngoài hoặc cần quân đội giúp đỡ, có thể dùng cái này để liên lạc với tôi.”



Ân Quyết gật đầu, tuy y không hiểu thứ này có tác dụng gì, nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Long Sùng Vũ, y quả đoán giả hiểu nói: “Biết rồi, ngươi làm nhiệm vụ cũng phải chú ý an toàn.” Nói xong lấy từ hư không ra một lá bùa đã vẽ xong đưa cho Tạ Tín: “Mang theo bên người.”



Tạ Tín kích động đến mức lỗ tai sung huyết, hắn cẩn thận cất lá bùa vào túi trước ngực, sau đó lúng túng nói với Ân Quyết: “Vậy tôi đi đây.”



Ân Quyết hơi thả lỏng biểu tình.



Cho đến khi xe họ cách đội ngũ của Tạ Tín một khoảng xa, Long Sùng Vũ mới hơi bất mãn nói: “Hai anh em này đều rất kỳ quái, đã lớn như thế rồi, sao cứ luôn thích dính lấy cậu?”



Ân Quyết lặng lẽ nhìn Long Sùng Vũ một cái.



Long Sùng Vũ đau răng che mặt, hắn biết rồi, tám phần là do mùi hương trên người Ân Quyết tạo nên, đợi hôm khác hắn sẽ phối một thùng linh dược, nhất định phải đem Ân Quyết ra tẩy tới tẩy lui. Đăng bởi: admin