Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Chương 18




Triệu Thanh đến đây lúc nào?

Vì sao xuất hiện ở đây?

Anh đã phát hiện ra cái gì, đã biết cái gì rồi?

Đủ loại câu hỏi chết người hiện ra trong đầu Tô Việt, trên mặt vẫn duy trì trạng thái kinh ngạc.

Cậu băng qua đường lớn, đi đến trước mặt đoàn trưởng, ngữ khí tự nhiên dò hỏi: "Đoàn trưởng, sao anh lại tới đây?"

Người này vẫn đang giả vờ, Triệu Thanh cũng không nói nhảm, ánh mắt âm trầm đảo qua tiệm cà phê, nói: "Đây là địa điểm làm nhiệm vụ lần này của cậu?"

Tô Việt trả lời: "Không phải, nhiệm vụ đã hoàn thành, chỉ là đi ngang qua vào uống ly cà phê."

"Ồ, đi ngang qua?" Triệu Thanh cười như không cười hỏi: "Chỉ là vào gọi cà phê thôi sao, không có làm gì khác?"

Ánh mắt Tô Việt hơi dao động, trong lòng lập tức cảnh giác, không lập tức lên tiếng.

Triệu Thanh dường như cũng không để ý, vỗ vỗ vai Anh Vũ, nói: "Lên xe đi, tôi cũng vừa lúc đi ngang qua."

Tô Việt: "......"

Đã nói đến đây, Tô Việt cũng không tiện mở miệng từ chối, cũng không thể nói mình muốn chạy bộ về để rèn luyện thân thể. Cậu nhanh chóng lên xe, trong đầu tính toán cẩn thận ba lối thoát chạy ra khỏi xe.

Triệu Thanh bảo người ngồi ở ghế phụ, trước khi rời đi còn quay lại nhìn tiệm cà phê vài lần, nhìn đến khi trong lòng Tô Việt nổi lên từng trận bất an, may mắn là Triệu Thanh cái gì cũng không làm, cứ như vậy lái xe rời đi.

Rốt cuộc là đã bị phát hiện ra manh mối gì?

Hay chỉ là suy nghĩ vớ vẩn tự mình dọa mình?

Tô Việt ngoan ngoãn ngồi trên đệm mềm, chuẩn bị tìm một vài đề tài nhỏ, nói bóng nói gió để kiểm tra.

Không nghĩ đến Triệu Thanh cũng không buông tha cậu, chờ khi chạy được nửa đường, đi vào một vùng ngoại ô trống không một chiếc xe trên đường, đột nhiên mở miệng nói: "Sau khi cậu đi vào tôi cũng đi vào theo, ở bên trong đi dạo một vòng, uống liền hai tách cafe, vẫn không thấy cậu đi ra."

Trong lòng Tô Việt vang lên một hồi chuông cảnh báo, chẳng lẽ bây giờ nói mình bị táo bón?

Triệu Thanh lười biếng mà bổ sung một câu: "Trong lúc đó tôi cũng có đi qua phòng vệ sinh, xác nhận bên trong không có ai."

Tô Việt: "......"

Triệu Thanh mang theo trào phúng mà cười một tiếng, nói: "Không cần căng thẳng, không cần gấp gáp, cậu chậm rãi mà suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi thì giải thích."

Tô Việt cảm thấy không khí bên trong xe đều ngưng đọng lại, giải thích cái gì, giải thích cậu vì sao biến mất bên trong tiệm cà phê?

Triệu Thanh thật sự không nhận ra tầng hầm đó sao? hay là bởi vì cẩn thận nên mới không một mình đi xuống?

Ngay cả bộ não siêu cấp cũng không thể chịu nổi loại câu hỏi chết người này, cậu hít thở vững vàng, không hề chậm trễ, chỉ trì hoãn hai giây lập tức trả lời: "Thời điểm tôi đi toilet, phát hiện có một gian tầng hầm, nghe thấy bên trong có tiếng động đặc biệt, liền đi xuống xem thử."

Cậu lén nhìn vẻ mặt của Triệu Thanh, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Có một người đàn ông ở dưới đó đang tự chơi trò thủ dâm nho nhỏ, có lẽ là chủ tiệm hoặc là bạn bè của chủ tiệm, cố ý xây dựng một tầng hầm để thỏa mãn sở thích cá nhân."

Triệu Thanh sắc mặt không đổi, chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Tô Việt chớp chớp mắt, nghiêm túc giải thích: "Đoàn trưởng, tôi chỉ là tò mò."

Triệu Thanh im lặng không một tiếng động dùng máy truyền tin gửi cho Diều Hâu ba chữ: "Tầng hầm ngầm."

Anh không nói Anh Vũ biết, ngoại trừ anh, còn có Diều Hâu và Khổng Tước ở đây, thừa dịp Anh Vũ đang tập trung chú ý vào anh, hai người kia đã trốn ở cách đó không xa.

Sau khi nhận được tin báo, Diều Hâu cùng Khổng Tước liền lập tức đi điều tra, rất nhanh đã thu được chứng cứ, bọn họ nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, trong lòng vừa thấy may mắn, vừa thấy kinh ngạc.

May mắn chính là vì Anh Vũ không có vấn đề gì, không cần chĩa vũ khí vào một chiến hữu từng có quan hệ tốt.

Kinh ngạc là vì Anh Vũ nhìn trong có vẻ ngây thơ giữ mình, không nghĩ đến khẩu vị lại mặn như vậy, chơi đến vô cùng biến thái.

Trên xe, Triệu Thanh cúi đầu, nhìn tin Diều Hâu vừa gửi đến.

Có vài bức ảnh chụp lén máu thịt mơ hồ, bên trong là một nam nhân tóc dài dung mạo thanh tú, cặp mông tròn trịa ban đầu nay bị đánh thành một mớ hỗn độn, một vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Triệu Thanh: "......"

Anh nén lại sự bực bội trong lòng, lái xe một mạch trở về căn cứ, ném Anh Vũ lên giường.

Tô Việt vẻ mặt bối rối nhìn trạng thái không đúng lắm của đoàn trưởng, đặc biệt lo lắng không biết mình có bị bại lộ hay không.

Triệu Thanh hít sâu một hơi, nghiêm túc mở miệng: "Anh Vũ, tôi không có loại sở thích này, cũng sẽ không vì lấy lòng ai đó mà thay đổi, có hiểu không?".

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

Tô Việt cái hiểu cái không, không quá rõ ràng.

Triệu Thanh nhớ lại mấy bức ảnh kia, trên người nam nhân tóc dài tuy rằng mang theo vết roi, nhưng cũng không có dấu vết của việc kia.

Tính toán thời gian cũng không kịp, Anh Vũ không phải tay súng siêu tốc, có lẽ chỉ là sau khi thực hiện quá nhiều nhiệm vụ, mới đi thỏa mãn sở thích nho nhỏ không tiện cho người khác biết.

Che che giấu giấu, có lẽ là lo lắng sợ bị anh phát hiện và hiểu lầm chăng?

Triệu Thanh không thể nào lý giải được hành vi này, nhưng cũng tôn trọng sở thích cá nhân, đi theo bên cạnh anh, Anh Vũ nhất định phải từ bỏ niềm yêu thích này.

Anh thần sắc phức tạp mà vỗ vỗ mặt Anh Vũ, nói: "Về sau đừng đi đến nơi đó, cũng không thể làm loại chuyện đó nữa."

Tô Việt không rõ nguyên do, nhưng nghe giọng điệu của Triệu Thanh, việc này xem như có thể trốn thoát rồi?

Vì thế cậu không kịp suy nghĩ nguyên do trong đó, rất biết nghe lời gật gật đầu, sau này bị điều tra tính sau, trước tiên phải vượt qua lần này đã.

Triệu Thanh thấy Tô Việt không có chút nào là không tình nguyện, nhưng cũng biết là anh đang làm khó người khác, không phải Anh Vũ tìm nhiều cái cớ như vậy, chính là để sảng khoái một lần hay sao.

Anh bất đắc dĩ thở dài, nói: "Tôi sẽ bồi thường nơi khác cho em."

Sau khi nói xong, anh liền cởi bỏ dây thắt lưng của Anh Vũ, cúi đầu xuống.

Tô Việt: "?"

Tô Việt: "!!"