Tô Việt nhìn màn hình máy truyền tin, bất giác mỉm cười, cậu tắt máy truyền tin đi, tựa vào lưng ghế cao, lặng lẽ nhìn ra bờ hồ trong vắt bên ngoài cửa sổ, ánh sáng xuyên qua tầng mây, chiếu từng tia sáng lên mặt hồ.
Những gợn sóng lăn tăn lấp lánh, bên trong là một đàn cá xương to, có thể cắn nuốt bất kỳ loại thịt nào rơi xuống nước, rất thích hợp để ngắm cảnh, cũng là nơi rất tốt để giết người vứt xác.
Kiếp trước nếu có thể dự đoán được cái chết, cậu sẽ tìm một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp như thế này, còn có thể không lưu giữ lại xương cốt, nhắm hai mắt lại sạch sẽ mà chết đi, triệt để biến mất trên thế giới này.
Chạng vạng, khi Triệu Thanh đến bên ngôi nhà nhỏ bên hồ, nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế dài bên hồ, lẳng lặng tắm mình trong hơi ấm còn sót lại của hoàng hôn, một thân ảnh cô tịch được ánh sáng phác họa ra, làn sương mỏng dâng lên trên mặt hồ làm cho có chút mông lung không rõ ràng.
Triệu Thanh nhẹ nhàng di chuyển, trầm mặc chậm rãi tới gần, anh đi đến phía sau nam nhân, đang do dự không biết nên mở miệng thế nào để đánh vỡ sự tịch mịch khiến người khác không thoải mái này, đột nhiên nghe thấy nam nhân mở miệng thì thầm: "Đoàn trưởng, anh đến rồi."
Triệu Thanh dùng tay nắm lấy bả vai Anh Vũ, hơi xoay người cậu lại, nghiêm túc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Việt nhìn gương mặt xa lạ lại quen thuộc trước mặt, đôi mắt luôn lạnh lùng của Triệu Thanh lộ ra sự quan tâm không thể che dấu, khiến anh trở nên chân thật và ôn hòa hơn rất nhiều, đây là cảnh tượng vô cùng hiếm thấy ở đời trước.
Triệu Thanh rất ít ở trước mặt cậu tỏ vẻ yếu đuối, dù cho đau đến tận cùng, cũng sẽ chỉ tránh nhìn cậu qua lớp kính, nếu nói anh đang bày tỏ sự quan tâm đến cậu, lại càng thêm hiếm lạ.
Trong ấn tượng của Tô Việt, đoàn trưởng trên giường có bao nhiêu phóng túng, thích nói lời cợt nhả, dưới giường có bấy nhiêu tàn độc, máu lạnh vô tình, giữa bọn họ hầu như không có ký ức gì về những khoảnh khắc ôn nhu của nhau.
Hoặc có thể đã từng có, chỉ là lúc ấy cậu không để ý, hoàn toàn bỏ qua rồi đi?
Tô Việt nghĩ như vậy, lại không thể xác định đời trước đã bỏ lỡ nhiều hay không, cậu cẩn thận đánh giá vị đoàn trưởng trước mặt, cố gắng tìm kiếm dấu vết không đồng nhất với đời trước.
Triệu Thanh bắt gặp ánh nhìn trực tiếp của của Anh Vũ, anh nhoẻn miệng cười, cúi đầu hôn mạnh lên nam nhân đang ngồi trên ghế.
Tô Việt: "?"
Triệu Thanh hôn một lúc lâu, mới đứng thẳng lên, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Anh Vũ, anh bật cười nói: "Sao em lại nhìn tôi như vậy, vừa rồi ánh mắt lộ liễu như thế, còn không phải là muốn hôn một cái sao?"
Tô Việt: "??"
Triệu Thanh thoải mái ngồi xuống cạnh Anh Vũ, nói tiếp: "Tôi thỏa mãn em rồi, hiện tại em nên trả lời vấn đề của tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Thanh hỏi rất nghiêm túc, không cho Anh Vũ cơ hội lảng tránh hoặc phủ nhận, cũng không để lướt qua như thể vấn đề này không tồn tại.
Anh cần xác nhận tình hình và sự an toàn của cấp dưới, Anh Vũ sẽ không vô cớ tán tỉnh anh, đó là chuyện tốt chỉ xảy ra trong mơ.
Tô Việt thu hồi tầm mắt, cậu trầm mặc vài giây, trả lời: "Không có việc gì cả, chỉ là ngồi quá lâu bên bờ hồ phủ đầy sương, có chút thật giả lẫn lộn, cảm giác như cảnh còn người mất."
"Xin lỗi, đoàn trưởng, tôi đột nhiên gửi tin nhắn khó hiểu, quấy rầy đến công việc của anh, còn làm anh đường xa chạy đến một chuyến."
Triệu Thanh bán tín bán nghi hít vài hơi sương mù, cũng không phát hiện ra chút độc dược nào bên trong, anh nói: "Đừng nói nữa, về phòng nghỉ ngơi đi, có lẽ là do gần đây em quá mệt mỏi."
Nhiều lần bị anh hoài nghi, thử thách, cho dù là ai đều sẽ cảm thấy áp lực rất lớn, sức cùng lực kiệt, chẳng lẽ Anh Vũ bị anh hại cho bị ám ảnh tâm lý rồi? Ví dụ như hoang tưởng bị bức hại, tâm thần phân liệt, chứng trầm cảm, hội chứng rụng tóc do buồn phiền v.v...
Triệu Thanh nhẫn nại khuyên nhủ: "Em không quấy rầy tôi, tôi vốn cũng có một chuyện quan trọng muốn nói với em, dùng máy truyền tin không tiện, dành chút thời gian gặp mặt nói cũng tốt, chúng ta về phòng trước được không?"
Tô Việt lại muốn trân trọng khoảng thời gian hai người ở cạnh nhau lúc này, cậu nói: "Ngồi thêm một lúc đi, ngắm mặt trời lặn đã."
Triệu Thanh không đồng ý: "Sương mù càng ngày càng dày, có gì đẹp đâu, thay vì ngắm hoàng hôn, còn không bằng ngắm tôi."
Tô Việt nhất thời không biết nói gì, bị đoàn trưởng lôi trở lại nhà gỗ.
Sau khi mở đèn, bài trí hiện đại trong căn phòng nhỏ làm người ta càng hứng thú, so với sương mù dày đặc và buồn tẻ ngoài cửa sổ, đây chính là nơi ở ấm áp và dễ chịu.
Triệu Thanh hỏi cậu: "Ăn cơm chiều chưa?"
Tô Việt lắc lắc đầu, đáp: "Giữa trưa có ăn rồi, còn chưa đói lắm."
Triệu Thanh không nói hai lời, anh lấy từ trong tủ lạnh ra hai túi dịch dinh dưỡng, ném cho Anh Vũ một túi, nói: "Đúng giờ ăn cơm, tránh được những suy nghĩ vớ vẩn."
Tô Việt nhận túi dịch dinh dưỡng, dùng tay xé rách một lổ nhỏ, ngửa đầu dứt khoát rót vào.
Ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không chú trọng cái gì, loại chất lỏng bổ sung dinh dưỡng này không mùi không vị, một túi là có thể lắp đầy dạ dày, là vật phẩm hay được chuẩn bị khi đi du lịch hoặc cho những tay súng bắn tỉa phải ẩn nấp.
Triệu Thanh cũng mở một túi dịch dinh dưỡng, trước khi đến anh đã ăn cơm, lúc này anh ngậm trong miệng không nhanh không chậm mà hút, anh click mở máy truyền tin, đem một phần tư liệu địa phương gửi qua cho Anh Vũ.
Tô Việt không nghĩ đến đoàn trưởng thực sự có thứ muốn cho cậu xem, không phải tùy tiện tìm một cái cớ an ủi cậu.
Cậu có chút không hiểu mở tệp tài liệu, bên trên là những thông tin chi tiết cũng như tình hình cụ thể về những nhiệm vụ cơ mật mà Ám Nha đã tiếp nhận, nội dung đã được sàng lọc kỹ lưỡng, lúc này đây hiện ra trước mắt là danh sách tất cả những nhiệm vụ đã xảy ra ở Nam Tinh.
Tô Việt kiềm chế sự kích động trong lòng, sắc mặt không hề thay đổi xem qua những tài liệu vô cùng quý giá này, hơn nữa còn nhanh chóng khắc ghi từng câu chữ và hình ảnh vào tronng đầu, đã gặp qua là không quên chính là một trong những diều kiện tiên quyết để trở thành một người nằm vùng xuất sắc.
Cậu xem không chậm, nhưng cũng không tính là nhanh, vẫn luôn duy trì tốc độ và phản ứng của người bình thường nên có.
Bởi vì tài liệu có không ít nội dung, chờ khi Triệu Thanh chậm rì rì uống xong một túi dịch dinh dưỡng, lại mượn phòng tắm đi tắm, khi bước ra còn mang theo một thân ẩm ướt, Tô Việt vẫn đang nghiêm túc xem những tài liệu đó.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)
Triệu Thanh đột nhiên nghĩ ra gì đó, vỗ vỗ bả vai Anh Vũ đang ngồi, nói: "Đi tắm rửa cái đã, thay quần áo trên người đi, bị sương làm cho ướt hết rồi."
Tô Việt mắt cũng không nâng mà nói: "Chờ tôi xem xong, không vội thay."
Triệu Thanh vươn đầu ngón tay ấn tắt màn hình máy truyền tin của Anh Vũ, nói: "Nội dung tài liệu này được ghi lại vô cùng tỉ mỉ, tôi cũng đại khái đọc qua một lần, không có xem chi tiết, chờ đến khi em xem xong, chỉ sợ nhiệm vụ tuần tra lần này cũng kết thúc rồi."
Tô Việt đành bất đắc dĩ cầm một bộ quần áo tiến vào phòng tắm, Triệu Thanh thì ở bên ngoài sắp xếp một trận kinh hỉ cho người ấy.
Anh Vũ hiếm khi chịu thua anh, gửi tin cầu ấm áp, còn làm nũng muốn hôn, sao anh lại không phối hợp một chút được chứ?
Tô Việt một bên hướng về phía dòng nước ấm từ vòi sen, một bên suy nghĩ về những thông tin mình vừa xem qua, cậu không ngờ Ám Nha tham gia vào nhiều nhiệm vụ ở Nam Tinh như vậy, hơn nữa còn có cả những tài liệu về các binh đoàn lính đánh thuê khác cũng có tham gia làm nhiệm vụ ở Nam Tinh.
Bất quá Nam Tinh là một nơi cho đến nay luôn có dân cư phồn vinh, đất đai màu mỡ, lại là ngôi sao nổi tiếng trường thọ, ở nơi nhiều người nhiều việc thì nhiều nhiệm vụ cũng rất bình thường.
Cái chính là bởi vì người thường quá nhiều, vì thế chết đi vài người, chết đi một nhóm, hoặc là chết đi một đoàn người, thì tin tức bên trong đều rất dễ bị Tinh Tế che giấu, nói qua loa vài câu là có thể lừa gạt qua đi, sẽ không có ai theo đuổi đến phán quyết cuối cùng, để tìm ra chân tướng thật sự.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em? 2. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa 3. Bạn Trai Cún Con Của Tôi Có Giá 600 Tệ 4. Chân Trời Mới =====================================
Tô Việt hít một hơi thật sâu, chân tướng mà đời trước cậu luôn canh cánh trong lòng đã cách ngày càng gần. Cha mẹ vì sao qua đời? Vì sao xảy ra thảm án? Hung thủ là ai? Đang sống sung sướng ở nơi nào? Câu trả lời cho tất cả những điều này rồi sẽ được cậu tìm ra.
Tô Việt tắt nước, lau khô tóc, từ phòng tắm đi ra.
Cậu vừa mới bước lên tấm thảm mềm, liền nhìn thấy Triệu Thanh đang nằm bò ra với một cái đuôi ngoe nguẩy phía sau.
Tô Việt khiếp sợ nhìn vật trang trí nhỏ trên người đoàn trưởng, cái đuôi lông xù xù chạy bằng điện kia từ đâu ra vậy?
Triệu Thanh quay đầu, thấy Anh Vũ vẫn không nhúc nhích, không nhịn được thấp giọng cười, nói: "Cái này rất thú vị, sẽ theo độ ấm cơ thể mà thay đổi hình dạng, xoắn tới xoắn lui."
Tô Việt không khỏi nhìn thêm vài lần, hỏi: "Là hệ thống thông minh cảm biến nhiệt độ à, mới mua sao?"
Triệu Thanh chớp chớp mắt: "Không phải, là đồ trước đây em đem về."
Tô Việt không nhớ rõ cậu từ khi nào lại to gan lớn mật mà khiêu khích quyền uy của đoàn trưởng, lần trước đem một túi chứa vài món đồ chơi nhỏ về, không bị đánh chết ngay tại chổ đã là may mắn lắm rồi.
Cậu hơi khựng lại, rồi đột nhiên phản ứng ra, nói: "Là những cái lần trước tôi đã ném vào thùng rác sao?"
Triệu Thanh ho nhẹ một tiếng, đáp: "Thùng rác rất sạch sẽ, đúng giờ sẽ tự động được khử trùng, lúc ấy bên trong không có rác khác, lấy ra rửa sạch vẫn có thể dùng được."
Tô Việt không biết rốt cuộc đoàn trưởng đã nhặt bao nhiêu món đồ chơi trở về, nhưng cái đuôi này quả thực rất hấp dẫn, đặc biệt là nam nhân còn ở nơi đó ra sức trêu ghẹo.
Triệu Thanh: "Không phải nói cô đơn lạnh lẽo sao? Còn không qua đây, cho em ấm áp?"
Tô Việt bị người này làm cho toàn thân vô cùng bức bối, cậu dùng một tay ôm chầm lấy chiếc eo thon gọn của đoàn trưởng, đem người ấn lên tấm gra trải giường màu xanh biển, nhìn cái đuôi từ căng chặt trở nên mềm xốp, từ hơi run trở nên run loạn xạ.
Cậu vừa làm vừa nghĩ, tới tới lui lui lăn lộn lâu như vậy, đời này cuối cùng cũng có được một khởi đầu tốt đẹp, có lẽ cũng nên buông bỏ những rối rắm và đề phòng trong quá khứ đi, nghiêm túc vạch rõ mối quan hệ với đoàn trưởng Ám Nha.
Triệu Thanh nhận thấy tiết tấu của nam nhân chậm lại, anh lo lắng Anh Vũ lại rơi vào cảm xúc tiêu cực, đành cố nén sự khó chịu của thân thể, ra vẻ bất mãn mà hối thúc: "Suy nghĩ cái gì? Chê tôi quá lỏng?"
Tô Việt có chút buồn cười nói: "Đoàn trưởng, anh đã bị căng đến cơ bắp đều run rẩy, còn cứng miệng như vậy sao?"
Triệu Thanh khàn khàn đáp: "Vậy em tiếp tục đi, chơi hỏng thì tính cho tôi."
Tô Việt cười cười, lặng lẽ thả lỏng động tác, cái đuôi đã bất tri bất giác mềm như nước.
Hai người đều thỏa mãn sau một trận này, Tô Việt không tiếp tục, thư giãn thích hợp có lợi cho việc duy trì tinh lực, quá mức thả lỏng dễ làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ, cậu không quên sau nửa đêm còn phải ra ngoài tuần tra vài vòng.
Triệu Thanh dựa vào lòng ngực Anh Vũ, loại ấm áp thoải mái này khiếp anh díp cả mắt, nhà gỗ ven hồ, hai người ở cùng một nơi, không khí hòa hợp, thời gian thật đẹp.
Đầu ngón tay Tô Việt vuốt ve da thịt bóng loáng của đoàn trưởng, hơi ấm của hai người đan chéo cho nhau, xua tan sương mù lạnh lẽo, cũng xóa tan lạnh giá trong lòng.
Cậu cúi đầu hôn trán đoàn trưởng, trước khi đi vào giấc ngủ phải giành thêm chút thời gian đọc thêm vài trang tài liệu.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad)
Lúc này, một thông tin hiện lên trong tầm mắt, đồng tử Tô Việt co rụt, tay ôm đoàn trưởng không tự giác khẽ run một cái, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
Triệu Thanh hình như nhận ra, hai mắt nhắm nghiền thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Việt trấn an vỗ vỗ eo anh, thanh âm trầm thấp dễ nghe: "Chỉ là có chút mệt, ngủ đi."
Sau khi nói xong, cậu cũng tự nhiên mà tắt đèn, trong bóng đêm thần sắc không đổi, trong đầu xẹt qua tư liệu vừa nhìn thấy, rối loạn lại rõ ràng.
Đây là tình hình chi tiết và cụ thể về một nhiệm vụ cơ mật của binh đoàn Ám Nha, địa điểm xảy ra sự việc là vườn gieo trồng lớn nhất của Nam Tinh, nội dung nhiệm vụ là danh sách nhân viên cần bị tiêu diệt.
Bên trong danh sách mục tiêu, Tô Việt tìm thấy họ tên và ảnh chụp của cha mẹ mình.