Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Trọng Sinh Thành Liệp Báo - Chương 143: Phiên Ngoại 2 – Mùa Xuân Của Tát Đặc (2)




Lãnh địa của báo đen Mạt Tư nằm ở bên kia vùng châu thổ, dọc theo bờ bắc sông Tát tới gần cửa biển. Một dải rừng rập rạp ngăn cách giữa thảo nguyên bao la cùng bờ cát vàng. Ven theo đường biển chạy dọc về phía tây, mảnh đất gần một trăm km này đều là địa bàn của Mạt Tư. Khó trách Mông Đế nói lãnh địa của anh họ nó rất lớn, nuôi sống Tát Đặc hoàn toàn không thành vấn đề.



Trong lãnh địa Mạt Tư không có hoa báo cái, khác với Mông Đế, phiến lãnh địa này không phải nó đoạt được từ tay con báo khác, trước nó, không có con báo nào định cư ở nơi này. Sau khi rời khỏi mụ mụ, Mạt Tư một mình tới đây, cũng bắt đầu sinh sống ở nơi này.



Da lông đen tuyền của Mạt Tư rất bắt mắt vào ban ngày, vô luận là trong rừng cây hay bụi cỏ, cho dù bị bệnh mù màu cũng có thể dễ dàng phát hiện nó. Nhưng về đêm, Mạt Tư là kẻ vô địch, chỉ cần nhắm mắt lại đứng dưới gió, con mồi căn bản không thể phát hiện ra nó, có khi nó núp cách con mồi không tới năm mét, nhảy ra vồ mồi dễ như trở bàn tay.



Mạt Tư chính là đế vương ban đêm, đi săn rất hiếm khi thất bại. Nơi này chỉ có một sư đàn rất nhỏ, không có linh cẩu đốm, chỉ có linh cẩu nâu. Có thể nói, đối thủ cạnh tranh của Mạt Tư ít đến thảm thương. Nếu không phải Mông Đế tìm tới, với cá tính của Mạt Tư, nó tình nguyện cả ngày nằm trên cây ngủ khò khò. Về phần đám linh cẩu nâu vòng quanh dưới gốc cây, hoàn toàn không cần nhìn tới.



Tát Đặc chưa từng đến bờ biển, bị Mạt Tư một đường khiêng đi không hề có bất cứ cơ hội chạy trốn nào, lúc vừa băng qua sông Tát, con báo đen này liền cắn chặt cái đuôi nó, chỉ cần dám chạy thì cái đuôi lập tức đi đời.



Tát Đặc khóc ròng, như vậy là ác bá đó có biết không hả? Có quan hệ với nửa kia của em trai nó đều không phải người mà!



Sự thực thì, Mông Đế quả thực không phải người. Mạt Tư cũng không phải.



Vì thế, Tát Đặc mắng cũng như không.



Ba ngày sau, Mạt Tư mang theo Tát Đặc trở về lãnh địa của mình. Những cây cọ cao cao theo gió biển thổi tới mà lắc lư, trong khu rừng rậm rạp, đủ loài chim theo Mạt Tư trở về mà ngừng kêu to. Mạt Tư không trực tiếp mang Tát Đặc vào rừng, cho dù nó luôn ở trong lãnh địa của mình nhưng này không có nghĩa nó không biết tập tính của liệp báo.



Liệp báo thích thảo nguyên trống trải, thực may mắn, trong lãnh địa Mạt Tư vừa lúc có một nơi như vậy, nếu Tát Đặc muốn, Mạt Tư sẽ cho nó một mảnh thật lớn, nhưng thực hiển nhiên, Tát Đặc được đặt nằm xuống cỏ không hề có chút sức lực nào để bàn luận vấn đề, nó đã đói bụng ba ngày, nếu không ăn gì, nó sẽ đói chết.



Báo đen ba ngày không ăn cũng không sao, nhưng đổi lại là liệp báo thì đúng là bi thúc.



Mạt Tư liếm liếm Tát Đặc nói: “Ngươi ở đây chờ một lát, ta tìm thức ăn cho ngươi.” Nói xong, lại liếm lỗ tai cùng gáy cổ Tát Đặc: “Không được chạy, biết không?”



Tát Đặc hết biết nói gì động động lỗ tai, muốn chạy cũng phải chờ có sức đã a… Thế này thì chạy cái gì, muốn đi vài bước cũng khó.



Tát Đặc ngoan ngoãn, Mạt Tư thực hài lòng.



An trí Tát Đặc xong, Mạt Tư xuyên qua dải rừng rập rạp đi về phía bãi biển, hiện giờ là mùa hải cẩu sinh sản, rất nhiều hải cẩu tụ tập trên bờ biển, tuy Mạt Tư rất hiếm khi săn chúng, thứ này người đầy mỡ, hương vị cũng không tốt, nhưng hiện giờ Tát Đặc cần thức ăn, mà đám này vừa lúc lại dễ bắt nhất.




Mạt Tư tới làm nhóm hải cẩu hỗn loạn một phen, đừng thấy chó rừng luôn loay hoay quanh đàn hải cẩu mà xem thường, mục tiêu của chó rừng chỉ là đám ấu tể mới sinh không lâu mà thôi, những con lớn một chút thì chúng không có cách nào, nhưng Mạt Tư lại khác, nó thậm chí có thể giết chết hải cẩu trưởng thành!



Mạt Tư đứng trên tảng đá cao nhìn một hồi, xác định mục tiêu là một ấu tể hải cẩu bị lạc mụ mụ.



Con ấu tể này thực không may, lạc mất mụ mụ lại bị một con báo nhắm trúng, kết cục của nó chỉ có tử vong.



Lúc Tát Đặc nhìn thấy thức ăn Mạt Tư mang về thì ngây ngẩn cả người. Dùng móng vuốt chọt chọt, mềm nhũn, da dẻ dẻo dai, không có chân, tròn vo, này là thứ gì vậy, có thể ăn sao?



Mạt Tư cảm thấy bộ dáng của Tát Đặc lúc này thực thú vị, một ngụm cắn chết ấu tể hải cẩu còn đang kêu la, xé lớp da: “Ăn đi.”



Tát Đặc nhìn ấu tể hải cẩu, lại nhìn Mạt Tư, cuối cùng cơn đói vẫn giành chiến thắng, há to mồm cắn xé.



Mạt Tư nằm bên cạnh, không ăn cùng Tát Đặc, chỉ thỉnh thoảng vẫy vẫy đuôi, liếm liếm móng vuốt, ánh mắt vàng ươm đảo qua thân thể Tát Đặc, ý vị sâu sa.




Rốt cục, Tát Đặc ăn no. Tuy hương vị bữa cơm này cũng bình thường, không ngon như linh dương mà nó thích ăn, nhưng ít ra cũng có thể lấp đầy bụng.



Mạt Tư đi tới, hai ba ngụm giải quyết sạch sẽ phần còn lại của ấu tể hải cẩu, dọn sạch vết máu, nheo mắt nhìn Tát Đặc liếm xong móng vuốt, đang dùng móng vuốt vệ sinh vết máu trên mặt.



Tát Đặc đang vệ sinh da lông thì trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen, ngẩng đầu, đối diện là một cặp mắt vàng ươm.



Bản năng mách bảo Tát Đặc lập tức chạy trốn, nhưng lại bị một vuốt của Mạt Tư đè lại.



Mạt Tư cúi đầu liếm gáy cổ, sau đó cả người lập tức áp lên lưng Tát Đặc, nếu Tát Đặc còn không biết Mạt Tư muốn gì thì nó đúng là kẻ ngốc.



“Buông ra!”



Tát Đặc dùng sức giãy dụa, móng vuốt đạp mạnh, nhe ra chiếc răng nanh sắc bén, Mạt Tư đột nhiên nhớ tới lời Mông Đế, biến hóa hình thái, một tay đè thân thể Tát Đặc, tay kia thì túm lấy cái đuôi, nói: “Đừng lo lắng, như vầy sẽ không qua đau.”




Gì? !



Nghe Mạt Tư nói vậy, Tát Đặc lại càng giãy dụa lợi hại hơn, nhưng Mạt Tư lại cúi đầu cắn một ngụm lên gáy cổ, đau đớn làm ánh mắt Tát Đặc tràn đầy lửa giận, hình thái liệp báo không có cách nào đào thoát, vì thế Tát Đặc dứt khoát biến thành hình người, biến hóa trong nháy mắt làm nơi tương liên của hai con báo dâng lên một cảm giác thực kỳ diệu, Tát Đặc cùng Mạt Tư đều sửng sốt một chút.



Sau đó, Mạt Tư không đợi Tát Đặc giãy dụa đã trực tiếp túm lấy hai cổ tay Tát Đặc giữ chặt trước ngực, tay kia thì ôm lấy thắt lưng, cơ thể trường tráng áp trên lưng Tát Đặc…



Tát Đặc tức giận, cho Mạt Tư một vuốt. Tuy liệp báo cầu yêu đều bắt đầu từ bạo lực, nhưng ít nhất đều làm hai bên hài lòng! Bất quá, muốn Mạt Tư làm theo phương thức liệp báo thì phỏng chừng Tát Đặc chịu không thấu, cái móng vuốt to bự kia mà chụp một phát, không chết cũng mất nửa cái mạng a.



Tát Đặc trừng Mạt Tư, ý muốn nói, ông đây rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng a!



Mạt Tư nghiêng đầu, mái tóc đen dài theo gáy cổ xõa xuống, đôi môi đầy đặn cong lên thành một nụ cười nhạt, mèo lớn ăn no thực sự xinh đẹp đến mức làm người ta sợ hãi.



Mạt Tư vươn ngón tay vuốt dọc theo gò má Tát Đặc, hơi nâng cằm đối phương lên, chặn môi, lúc môi cùng môi nhẹ nhàng ma xát, nó thấp giọng nói: “Ngươi sẽ thích nơi này, cũng sẽ thích ta.”



Tát Đặc nheo mắt, bắt đầu tính toán khả năng chạy trốn khỏi nơi này, sau khi cho ra kết luận thì nó vươn tay ôm lấy bả vai Mạt Tư.



Chạy là không có khả năng, sống một mình lâu như vậy, có một người bầu bạn cũng không tệ.



Dù sao đứa em trai kia của nó hiện giờ sống rất tốt, nếu không theo đuổi được em gái thì tạm thời chiều ý anh trai đi.



Báo chính là có lối suy nghĩ đơn giản như vậy, tựa như La Kiều thường nói, nếu không phản kháng được thì cứ hưởng thụ a.



Vì thế, trong phiến lãnh địa rộng lớn này, trừ bỏ một con báo cả người đen tuyền lại có thêm một con liệp báo có da lông hệt như sư tử, Tát Đặc nghĩ mình cùng Mạt Tư chỉ là tạm thời bên nhau, không ngờ, tạm thời này lại kéo dài một năm lại một năm, thẳng đến thật lâu sau….



Hoàn PN3.