Nghe tiếng gọi lớn từ ngoài cổng chính, Hứa Khuynh Thành bỏ ngoài tai mà tiếp tục bữa ăn cảu mình. Nhưng càng cố gắng pàm ngơ thì cô càng cảm thấy không nuốt trôi nổi cơm. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Hứa Khuynh Thành đứng dậy và đi theo lối hướng ra ngoài. Để bổn cung xem rằng kẻ nào to gán dám lớn tiếng để được diện kiến với bổn cung :))))
Bước tới cổng lớn Hạ gia, Hứa Khuynh Thành chưa kịp nói lời nào thì đã bị tiếng mắng chửi của ai kia chặn miệng.
- Hứa Khuynh Thành, mày cuối cùng cũng chịu ló cái mặt cảu mày ra rồi sao? Khốn khiếp, sao mày dám làm chị của tao khóc chứ hả? Có phải mày chán sống rồi không?
Hửmmmmmmmm. Cậu ta vừa nói chị gái à? À, vậy đây chắc hẳn là Hứa Thừa Giang rồi nhỉ? Cậu em trai của bạch liên hoa Cố Tiểu Mạn. Thằng phá gia chi tử vô dụng không kém gì Khải Lâm.
Ha, xem ra phải để chuỵ đây giáo huấn cậu rồi!
Hứa Khuynh Thành cười khẩy một cái rồi nói.
- Thứ nhất tôi đây lớn tuổi hơn cậu hãy chỉnh lại cách xưng hô ngay lập tức. Thứ hai nếu cậu muốn hỏi tôi đã làm gì chị của cậu thì hãy về con nhỏ đó đi. À tôi quên mất! Con nhỏ bạch liên hoa chỉ đi câu dẫn đàn ông như nó thì sẽ làm được gì nhỉ?
- Mày... mày nói cái gì hả? Có tin ngày này năm sau là ngày giỗ của mày không? Tao xin thề với danh dự thiếu gia nhà họ Hứa sẽ thực hiện điều đó.
Nhìn dáng cẻ tức giận của tên đàn ông đubgws trước mặt, Hứa Khuynh Thành vẫn ' bình chân như vại'. Ha, thiếu gia nhà họ Hứa sao? Cậu ta làm gì có. tư cách đó.
Hứa Khuynh Thành vươn tay nằm tóc cậu ta, ghé sát vào tai và nói mặc cho những lời quát tháo kia vẫn còn.
- Khốn khiếp! Con nhỏ điên Hứa Khuynh Thành này, sao mày dám? Mau buông tao ra.
- Im mồm. Mày nghĩ mày là thiếu gia nhà họ Hứa thật sao? Cả con chị của mày lẫn mày đều không chảy trong mình dòng máy cảu Hứa gia mà là của Cố gia. Thật ra mày chẳng là cái thá gì trong nhà họ Hứa cả. Còn tao, đứa con danh ngôn chính thuận đang ở ngay trước mặt mày đây. Theo pháp lý thì toàn bộ tài sản nhà họ Hứa đều thuộc về con ruột cũng hai chị em tao đây. Mày nghĩ mày là cái thá gì mà đòi lên mặt với bà đây?
Hứa Khuynh Thành thật sự bị chọc giận rồi. Cậu ta là cái quái gì mà dám lên mặt với cô. Nhớ lại theo nguyên tác, Hứa Khuynh Thành đã bị hắn đánh đập đến nỗi nhập viện dài hạn mấy lần. Khi cô ấy còn nhỏ thì cũng bị cậu ta lôi ra làm công cụ trút giận để rồi bị thương nhưng không một ai chịu quan tâm. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy muốn đấm tên ngày nhừ tử rồi.
Hất Hứa Thừa Giang mạnh một cái, cô quay lưng bước đi nhưng cũng không quên để lại ánh mắt sắc lạnh.
- Cút khỏi đây ngay lập tức và hãy nói với con chị của cậu rằng đừng có chọc tới giới hạn cảu tôi không thì hậu quả như thế nào cô ta cũng không gánh nổi đâu. Cậu và cô ta đừng dại mà đến làm phiền cuộc sống của tôi cũng như những người thân xung quanh tôi. Nếu các người mà dám làm vậy thì để tôi cho các người biết thế nào là địa ngục tàn khốc, sống không bằng chết.
Quay lưng bước đi mà vẫn còn tiếng gào hét ở đằng sau, Hứa Khuynh Thành dơ tay ra hiệu. Những người bảo vệ cũng hiểu ý cô mà lôi cậu ta đi.
Kiếp trước, Hứa Khuynh Thành đã sống cực khổ rồi. Lần này, cô sẽ hạ bệ từng người một, khiến họ sống trong đau khổ. Các người cứ chờ đó. Để tôi xem các người sẽ sống như thể nào và tận hưởng nhưng ngày tháng cuối cùng của cuộc đời trong đau đớn, nhụ nhã là như thế nào.
Cuộc chơi bây giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi!