Trọng Sinh Thành Nữ Phụ Phản Diện

Chương 23




Đặt người phụ nữ kia xuống. Cô để bà dựa vào bức tường gàn đó rồi quay lại nhìn đám côn đồ với một ánh mắt sắc lạnh. Hứa Khuynh Thành bước đến chỗ cái tên hồi nãy đã trêu ghẹo mình và cho hắn ăn một cú đấm. Tên kia bị đánh ngã sõng soài trên đấy. Thấy vậy thì tên thủ lĩnh cùng những đàn em cũng lao đến chỗ cô. Nhưng... bọn này tuổi gì so với cô. Ở kiếp tước, Hứa Khuynh Thành đã được huấn luyện lũ năng chiến đấu với các thiên tài vĩ thuật trong thế giới ngầm đó. Nên lũ này chẳng là gì so với cô cả. Không ngần ngại, Hứa Khuynh Thành cũng xông đến để đấu tay đôi với bọn chúng. Quả đúng như dự đoán, chỉ sau chưa đầy 20 phút, lũ côn đồ kia đã bại trận dưới tay của cô. Trong đầu bọn chúng toàn là những thắc mắc đại loại như.

" Con nhỏ này ăn cái gì mà khoẻ quá vậy?"

" Con nhóc này là con gái thật sao?"

" Sao nó có thể lấy đâu ra một sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ?"

( Và đây là Hứa Khuynh Thành sau khi xem lại phân cảnh này sau một vài ngày. Cô trả lời.

- Chị ăn cơm mẹ nấu.

- Chẳng lẽ tau là giống đực rựa như bọn bây?

- Chị lấy từ tu vi.

Vân vân và mây mây những thứ khác nữa.)

Hứa Khuynh Thành với ánh mắt đằng đằng sát khí quay lại hỏi bọn họ.

- Trong các người còn ai muốn thử sức nữa không?

- Không muốn không muốn, chúng tôi đầu hàng.

Cả bọn đồng thanh đáp lại câu hỏi của cô. Lúc này Hứa Khuynh Thành cũng bình tĩnh lại. Cô xoay người đến bên người phụ nữ nghoè kia rồi dẫn và đi. Sau một khoảng thời gian khi di chuyển, cuối cùng cô cũng tới được nhà của bà. Đó chỉ là một túp lều xập xệ, rách nát và cũ kỹ. Bỗng từ trong nhà có một giọng nói vang lên.

- A mẹ, mẹ đã về rồi sao ạ?

Là một bé gái sao? Cô bé khoảng tầm 4-5 tuổi. Bé mặc một bộ đồ rách với nhiều vết khâu, gương mặt lấm lem nhưng vẫn tươi cười rạng rỡ khiến cho người ta cảm thấy thật ấm áp trong thời tiết lạnh giá này. Cô bé chạy tới ôm mẹ của mình bày tỏ sự vui mừng khi mẹ về. Bỗng dưng bé quay sang một bên hỏi.

- Hơ, chị là ai vậy ạ?

- Đây là người đã giúp mẹ, con mau mời chị vào nhà đi.

Cô bé vâng lời mẹ, dẫn cô vào nhà rồi rót nước mời khách. Ngôi nhà nhỏ bé ấy mà lại chính là nơi bao bọc của tới 5 đứa con và một người phụ nữ lớn tuổi. Quả là tội nghiệp! Người phụ nữ bấy giờ mới ngồi xuống và nói chuyện.

- Xin chào cô, tôi là Khả Đoá. Hôm nay rất cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi. Nếu không nhờ có cô thì không biết giờ này tôi và các con của tôi có giữ được cái mạng nhỏ này không nữa. Từ lúc chồng tôi mất đi, tôi đã phải đi vay tiền bọn xã hội đen để có tiền trang trải qua ngày đến mức nợ nần chồng chất. Quả thật số tiền đó rất lớn nhưng cô tên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng trả đủ cho cô và liệu chúng tôi có thể làm gì để báo đáp ân tình này không?

Hứa Khuynh Thành nghe vậy bèn suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Đúng là số tiền tôi bỏ ra rất lớn và tôi biết dì có làm cả đời cũng chưa chắc trả được. Với cả dì cũng cao tuổi rồi nên sẽ chẳng còn chỗ nào thuê dì nữa. Vậy giờ dì có muốn đến nhà của tôi và làm không? Tôi sẽ coi như đây là ơn báo đáp của dì và xoá hết mọi nợ nần mà dì đang nợ tôi. Tôi sẽ lo tất cả chỗ ăn chỗ ngủ và tiền trợ caps cho các con dì được đi học chỉ cần dì tuyệt đối trung thành với gia đình tôi là được. Dì nghĩ sao về đền nghị này?

Trước lời đề nghị của Hứa Khuynh Thành, Khả Đoá sững sờ trong giây lát.