Trọng Sinh Thập Niên 70, Được Lão Đại Cưng Chiều

Chương 2: Lấy anh tôi, chị cũng không thiệt gì




Tô Vũ Ninh né chạy mấy cái, nhưng bà mẹ chồng Tào Kim Hoa không chịu buông tha cho cô, dùng chổi đuổi theo vừa đánh vừa chửi

"Không phải mày muốn chết sao, hôm nay tao đánh chết mày cái đồ lẳng lơ, muốn gả cho Chu Chỉ Thanh hả? Còn không xem lại bản thân mày"

"Người ta là thanh niên tri thức, làm sao có thể để mắt tới một đứa chưa bao giờ đọc sách như mày. Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, cái đồ không biết xấu hổ!!!"

Tào Kim Hoa càng mắng càng hăng, cô em chồng Tiêu Mỹ Quyên còn ở một thêm dầu vào lửa.

"Anh Chu dù sao cũng là người thành phố, không thể lấy một cô thôn nữ ngay cả một quyển sách cũng chưa từng đọc tới. Anh trai tôi tuy bị thương nhưng Tiêu gia vẫn chăm sóc bảo vệ anh ấy, chị gả cho anh ấy sẽ không coi là chịu thiệt đâu."

Tô Vũ Ninh càng nghe càng thấy có gì đó không ổn.

Trong ký ức của nguyên chủ, Tiêu Mặc Hàn có địa vị rất cao trong Tiêu gia, nếu không Tào Kim Hoa cũng sẽ không bỏ số tiền lớn cưới vợ cho hắn

Nhưng lời nói hiện tại của mẹ con nhà Tiêu gia có chút không đúng lắm.

Tô Vũ Ninh giật lấy cây chổi từ tay Tào Kim Hoa:

"Đánh đủ chưa?" Người muốn chết là nguyên chủ, cô không muốn chết sớm vậy đâu.

"Này... con khốn này. Sao hả? Mày muốn đánh lại? Mỹ Quyên tới đây giữ nó lại, xem hôm nay tao không đặt ra quy củ cho con dâu Tiêu gia là không được!"

"Bang." Tiếng đồ vật đổ loảng xoảng phát ra từ trong nhà vang ra.

Vẻ mặt của Tiêu Mỹ Quyên có hơi xao động: "Mẹ?"

Tào Kim Hoa cũng hoảng sợ.

Tô Vũ Ninh nhân cơ hội giật lấy cây chổi trong tay mẹ chồng:

"Các người cứ nói tôi không xứng với Chu Chỉ Thanh, lại sẵn sàng bỏ tiền ra cưới tôi vào Tiêu gia, vậy nên các người cho rằng Tiêu Mặc Hàn không tốt bằng Chu Chỉ Thanh sao?"

Tào Kim Hoa sắc mặt thay đổi: "Con nhỏ này ở đây nói bậy, tao khi nào nói như vậy?"

"Bà không có nói thẳng không có nói thẳng." Trên mặt Tô Vũ Ninh hiện lên một tia mỉa mai:

"Ngoài miệng các người luôn nói Tiêu Mặc Hàn là vì nước vì dân mà bị thương, là vinh dự, gả qua đây là phúc của nhà tôi, nhưng xem ra cũng không hẳn là như thế.l

"Nói đến Chu Chỉ Thanh, chẳng phải con gái bà cũng coi trọng người ta hay sao, sợ tôi sẽ ngáng đường cô ta?"

Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Vũ Ninh càng chắc chắn khả năng này: "Người trong thôn bọn họ vẫn cho là Tiêu Mặc Hàn là người may mắn, sau khi bị thương trở về cũng không bị ghét bỏ. Có mẹ nuôi chăm sóc, thậm chí còn sắp xếp cho anh ấy một người vợ."

"Nhưng bây giờ xem ra anh ấy chỉ là một công cụ lợi dụng của mấy người thôi có phải không?"

"Các người có thể bỏ ra mười đồng để giải quyết vấn đề lớn này là tôi, đồng thời còn có danh tiếng chăm sóc tốt con trai nuôi. Hai mẹ con các người thật là giỏi mưu kế!"

Tô Vũ Ninh ném cây chổi trước mặt Tào Kim Hoa, quay người bước vào bếp.

"Mày..." Tào Kim Hoa ngẩn người, tiểu nha đầu kia từ khi nào mà cái miệng trở nên lợi hại như vậy?

Khi bà ta đến nhà cô làm mai cách đây mấy ngày, cô vẫn còn là một cái thảm chùi chân ngu ngốc mặc người dẫm đạp, nhút nhát chỉ biết trốn trong phòng khóc lóc.

"Đứng lại cho tao!" Tào Kim Hoa không cam lòng đuổi theo.

"Mẹ." Tiểu Mỹ Quyên kéo Cao Kim Hoa: "Con nghĩ chị dâu bị kích động nên mới ăn nói lung tung như vậy. Chúng ta đối xử với đại ca như thế nào, chẳng nhẽ người trong thôn lại không biết sao. Mẹ đừng tức giận với chị dâu."

"Bây giờ chị dâu đã gả cho đại ca rồi, sau này nên sống như thế nào hẳn là chị dâu sẽ biết, chúng ta để chị dâu chút thời gian thích ứng."

Nói xong, Tiêu Mỹ Quyên đưa Tào Kim Hoa ra khỏi nhà, ánh mắt đánh liếc qua căn phòng bên trong

Tào Kim Hoa cũng nhìn vào căn phòng đang đóng cửa rồi đột nhiên ngừng nói.

Tô Vũ Ninh quay đầu lại, chú ý tới biểu tình của hai người này, trợn mắt nhìn Tiêu Mỹ Quyên, bọn họ dường như rất sợ Tiêu Mặc Hàn: "Tôi không dám nhận làm chị dâu của cô đâu."

Tào Kim Hoa gần như lại lên cơn muốn cắn xé Tô Vũ Ninh

Tiêu Mỹ Quyên kịp thời kéo bà ta ra ngoài sân.

"Mỹ Quyên, mày kéo mẹ làm gì? Con khốn đó cần phải được dạy dỗ. Hôm nay nó đã mang đến bao nhiêu sỉ nhục cho nhà họ Tiêu chúng ta, tao phải dạy cho nó một bài học."

"Mẹ, con thấy chị ta bị kích thích nhất thời nói ra những điều hàm hồ, chúng ta trước hết đừng gây gổ với chị ta. Dù sao chị ta cũng từ quỷ môn quan bò về, đợi sau này chúng ta dạy dỗ lại cũng chưa muộn."

Đôi mắt của Tào Mỹ Quyên tức tối nhìn về phía nhà bếp. Cô ta vỗn nghĩ sẽ cưới về một quả hồng mềm, nhưng không ngờ tính tình của Tô Vũ Ninh lại hung dữ rắc rối như vậy, tự sát thì cũng thôi đi, ai ngờ còn nhìn ra được tâm tư của bọn họ.

Xem ra bọn họ không thể ép Tô Vũ Ninh quá nhiều, nếu thật sự đẩy cô ta vào đường cùng, danh tiếng của Tiêu gia bọn họ cũng sẽ bị hủy hoại theo.

"Tao không tin nó thật sự dám chết, nó cố tình làm loạn cho mọi người trong làng nhìn thấy. Hiện tại mọi người đã đi hết rồi, tao không tin nó còn dám gây náo loạn. Nếu cô ta còn tiếp tục làm ra hành động ngu ngốc kia, tao sẽ bị đánh nó thêm vài phát nữa..."

Tào Kim Hoa xắn tay áo lại hướng cửa nhà mà bước vào.