Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể - Chương 148




Edit: Blanche



Lúc Hứa Phàm ôm tứ oa tử sắp ngã xuống, Thôi Định Sâm bước dài tới, vững vàng tiếp được tứ oa tử, Hứa Phàm thì lảo đảo một chút rồi ngã ngồi xuống đất, phát ra tiếng bẹp một cái.



Đây là tiếng mông hôn đất nồng nhiệt đấy.



Hứa Chiêu đến chậm một bước: “…”



Thôi Định Sâm: “…”



Hứa Phàm mệt tới đỏ bừng mặt không khóc, linh hoạt đứng lên, tức giận nói: “Ba ba lớn, sao ba không đỡ con? Con ngã dập cả mông này!”



Thôi Định Sâm sờ mũi, chột dạ: “…Xin lỗi, ba quên.” Lúc ấy y chỉ nhìn tứ oa tử sắp rơi xuống rồi.



“Người lớn toàn thế thôi.” Ý là người lớn đều dễ quên như nhau, chả tốt chút nào.



Mắt thấy Hứa Phàm chuẩn bị cằn nhằn không ngừng, sắp lôi cả mẹ Hứa vào, Hứa Chiêu nhanh chóng ngắt lời nói: “Tam oa tử, con đang làm gì thế?”



Hứa Phàm bị dời sự chú ý sang việc khác, ánh mắt long lanh nhìn Hứa Chiêu: “Con mặc quần áo cho em trai.”



“Thật à?” Hứa Chiêu nhìn Thôi Định Sâm một cái.



“Dạ, nhưng quần áo của em nhỏ quá, mặc không được, ba ba mua cho em rộng hơn nha.”



“Ừ, Hứa Phàm nhà chúng ta nói đúng, sao Hứa Phàm nhà chúng ta giỏi thế nhỉ? Giỏi lắm!”



Được khen, Hứa Phàm vui vẻ khoa tay múa chân tả việc mình mặc quần áo cho tứ oa tử như thế nào, mũi nhỏ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.



Hứa Chiêu vừa đau lòng vừa vui, nhịn không được ôm Hứa Phàm lên, thơm một cái: “Con trai à, con thật sự tuyệt vời lắm!”



“Dạ, con vừa giỏi vừa tuyệt vời!”



Hứa Phàm lúc nào cũng có thể tự tin tỏa sáng như thế, Hứa Chiêu cười ha ha.



Hứa Phàm ôm cổ Hứa Chiêu không bỏ, hạnh phúc nhìn tứ oa tử. Quần áo tứ oa tử đã được Thôi Định Sâm mặc lại ngay ngắn, sau đó bé không ngừng cho tay vào miệng mút, Hứa Phàm nhìn thấy, hét lớn: “Em trai, em không được ăn tay!”



Tứ oa tử buông tay xuống, nhìn Hứa Phàm cười.



Hứa Phàm thuận miệng: “Nhìn em thật ngốc nghếch.”



Ngốc nghếch –



Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm không muốn nhìn Hứa Phàm nữa, Hứa Phàm vẫn hồn nhiên bất giác giáo huấn tứ oa tử, nói thầy giáo dặn phải rửa tay, phải giữ vệ sinh, nhưng Hứa Chiêu biết tứ oa tử là đói bụng, cậu liền buông Hứa Phàm xuống, đi pha sữa bột cho tứ oa tử.



Mới vừa đi, mẹ Hứa quay về, bảo là bà ngoại Đại Tráng bị ngã, bà sang thăm một chút, không nghĩ tới tứ oa tử dậy sớm như vậy, nếu Hứa Phàm, tứ oa tử đều dậy rồi, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm muốn lén đi thành phố Tây Châu cũng không được nữa, như vậy chỉ có thể sửa đổi kế hoạch, mang theo cả Hứa Phàm, tứ oa tử tới nhà họ Thôi ăn sáng, sau đó lại đi Tây Châu.



(Mình xin lỗi về vấn đề này, trong chương 147 hôm qua mình có edit nhầm thành Hứa Chiêu và Thôi Định Sâm lên thị trấn, thực sự chính xác là lên thành phố Tây Châu. Đã sửa chương 147.)



Cho nên mọi người không ăn sáng ở nhà nữa, mang theo sữa bột, đồ chơi rồi bế hai đứa trẻ lên ô tô.



Hứa Phàm vừa được ngồi lên ô tô là lại vui sướng, chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Em nhìn nè, cây ở bên ngoài chạy thật nhanh!”



Nhưng tứ oa tử không nhìn, tay bé cầm bình sữa, hết sức chăm chú uống sữa.



“Em trai! Nhìn kìa!” Hứa Phàm lại gọi một tiếng.



Tứ oa tử ôm bình sữa liếc nhìn một cái rồi tiếp tục uống sữa, uống tới vui vẻ, làm Hứa Phàm có chút đói, sáng nay nhóc chưa ăn gì đâu. Nhóc nhìn chăm chú bình sữa của tứ oa tử, cái miệng nhỏ nhắn hút một cái, ngẩng đầu nhìn Hứa Chiêu ở ghế phó lái, nói: “Ba ba, con đói, con cũng muốn uống sữa.”



“Hôm nay ba không mang sữa theo, nhịn một chút, lát chúng ta tới nhà bác ăn cơm.” Bác trong miệng Hứa Chiêu chính là cha Thôi.



“Nhưng mà con đói.”



Hứa Phàm vừa dứt lời, một bình sữa bỗng đưa qua, nhóc quay đầu nhìn thấy tứ oa tử đang đưa cho nhóc nửa bình sữa.



Hứa Phàm vui vẻ hỏi: “Em trai, em cho anh uống với à?”



Tứ oa tử: “A.”



Nghe vậy, ngay cả Thôi Định Sâm cũng không kìm lòng nổi mà nhìn tứ oa tử qua kính chiếu hậu, âm thầm nghĩ tính tứ oa tử thật sự rất giống Hứa Chiêu, ấm áp, nhu thuận, tri kỷ, nhưng không yếu đuối, toàn tâm toàn ý với người nhà.



Sau khi sinh tứ oa tử, y còn lo hai đứa con trai không hòa thuận được vớ nhau, phải đi xem không ít sách, tìm cách gắn kết hai đứa, sự thật chứng mình y lo lắng dư thừa, chẳng những Hứa Phàm cực kỳ yêu thương tứ oa tử, tứ oa tử cũng cực kỳ yêu thương anh trai bảo vệ anh trai. Lần trước Hứa Phàm giành nỏ cao su với Cường Cường, giằng co không được, tứ oa tử đến đi đường còn không vững vẫn cố xông lên, muốn dùng sức hai người đấu với Cường Cường.



Người lớn ra can, bé thì vì không giúp được anh trai mà khóc muốn hỏng cả mắt, dùng được chân tâm tấn công vào lòng anh trai, bây giờ hỏi Hứa Phàm có muốn em gái nữa không, Hứa Phàm luôn nói không cần em gái chỉ cần tứ oa tử.



Hiện tại nghe anh trai kêu đói, tứ oa tử chủ động đưa bình sữa cho anh, điểm này thật sự rất khó có được, nói thật, Thôi Định Sâm cũng bị tứ oa tử làm cho cảm động, y nhìn tứ oa tử ngoan ngoãn, đáy mắt là dịu dàng không hề che giấu, khi chuyển sang Hứa Chiêu thì tràn ngập tình yêu.



Hứa Chiêu nhìn thấy ánh mắt của Thôi Định Sâm, cậu lập tức hiểu được tâm tư y. Cậu nhẹ cười, trong mắt tràn đầy tình yêu đáp lại Thôi Định Sâm.



Thôi Định Sâm bật nhạc, vừa lái xe vừa hừ hừ theo, mới được hai câu đã bị Hứa Phàm đánh gãy: “Ba ba lớn, ba đừng hát nữa, ba hát không dễ nghe.”



Thôi Định Sâm không giận, nói: “Được, ba không hát, con hát đi.”



“Con hát gì ạ?” Hứa Phàm hỏi.




“Hát bài thầy mới dạy ấy.”



“Bài mưa nhỏ rơi rơi ạ?”



“Ừ, hát đi.”



Hứa Phàm không chút nào luống cuống, thanh âm non nớt hát xong khúc nhạc thiếu nhi, lập tức nói: “Ba ba, ba vỗ tay cho con.”



Hứa Phàm vô cùng cổ vũ, vỗ tay.



Thôi Định Sâm rảnh tay cũng vỗ.



Hứa Phàm lại nhìn tứ oa tử, nói: “Em trai, em cũng vỗ tay đi.”



Hứa Phàm làm mẫu cho tứ oa tử, tứ oa tử học theo, nhưng tay nhỏ nhiều lần vỗ vào không khí. Hứa Phàm nhìn không nổi nữa, nắm tay bé vỗ hai cái, nói: “Cảm ơn em trai.”



Tứ oa tử cười, tiếp tục vỗ tay, nói: “Ăn, đựt.”



Hứa Phàm sửa đúng: “Không phải ăn, là anh.”



“Ăn.”



“Anh.”



“Ăn.”



“Trời ơi, không phải ăn mà, em nhìn miệng anh, em cùng nói với anh.”



“…”



Dọc đường đi, trong xe đều là tiếng Hứa Phàm dạy tứ oa tử gọi anh, dạy tứ oa tử nói chuyện, chỉ trong một lát đã tới Thôi gia. Hứa Phàm vô tư dạy, tứ oa tử cũng vô tư học. Thôi Định Sâm xuống xe trước, vừa mở cửa ghế sau, Hứa Phàm đã chạy xuống gọi bác ơi, bác gái ơi, tứ oa tử không xuống được, ngồi trên xe a a.



Nghe thấy âm thanh, cha Thôi, mẹ Thôi, Thôi Thanh Phong cùng nhau đi ra, thấy Hứa Phàm, tứ oa tử thì cùng nhau xông lên, cứ như không nhìn thấy Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm, cho tới khi Thôi Thanh Phong bế được Hứa Phàm, mẹ Thôi bế được tứ oa tử, cha Thôi không bế được ai hết mới phản ứng Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm, bảo hai người vào sân.



Trong sân vì có Hứa Phàm, tứ oa tử nên vô cùng náo nhiệt, ngay cả chú mèo đen, chú chó vàng của nhà Thôi gia cũng xông tới. Hứa Phàm ngồi trên đùi Thôi Thanh Phong nói: “Anh ơi, anh có kiếm tiền không ạ?”



Hai năm nay Thôi Thanh Phong làm việc cho Thôi Định Sâm, vô cùng chăm chỉ nên công tác cũng xuất sắc, tiền lương cũng tăng cao, rồi hắn cũng gặp được một nam sinh mình thích, người chín chắn hơn hẳn, thường hay kể với Hứa Phàm rằng mình đi kiếm tiền nên Hứa Phàm nhớ kỹ.



“Có kiếm.” Thôi Thanh Phong đáp.




“Kiếm nhiều không ạ?”



“Không ít.”



Hứa Phàm nghiêng đầu nói: “Anh mời em ăn cơm nha.”



“Phụt”, Thôi Thanh Phong nhịn không được cười ra tiếng, hỏi: “Lời này em học ai đấy?”



“Ba ba lớn ạ.”



“Ba ba lớn em mặt dày thật đấy.”



Nói ba ba lớn mặt dày? Khó có lúc Hứa Phàm giận dữ nói: “Không được nói xấu ba ba lớn của em!”



Bình thường hố y nhiều như thế nhưng thời khắc mấu chốt vẫn bênh vực, Thôi Thanh Phong cười: “Nói một chút cũng không được à?”



Hứa Phàm nghiêm mặt: “Không được.”



“Không phải em không thích ba ba lớn à?”



“Em thích ba ba lớn.”



“Em thích ba ba lớn? Không phải em nói ba ba lớn còn đánh em sao? Em vẫn thích?” Thôi Định Sâm từng đánh Hứa Phàm một lần, là mùa hè năm ngoái, Hứa Phàm cùng một đám nhóc chạy ra bờ sông nghịch nước, không chú ý nên cả đám rơi hết xuống sông, sau đó người lớn phải xuống vớt lên. Lần đó Thôi Định Sâm muốn Hứa Phàm nhớ kĩ nên đánh, đánh rất nặng, Hứa Phàm nhớ rất lâu.



Bây giờ nhóc vẫn còn nhớ, nghĩ một hồi rồi nói: “Em vẫn thích ba ba lớn, ba đánh là vì tốt cho em, sợ em tới xuống sông, chết đuối, ba ba với ba ba lớn sẽ khóc, em cũng sẽ khóc.”



Lời này vừa lúc rơi vào tai Thôi Định Sâm. Thôi Định Sâm chuyển mắt nhìn Hứa Phàm, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, nhân sinh hết thảy đều đáng giá. Y nhìn Hứa Phàm, Hứa Phàm ngồi trong lòng Thôi Thanh Phong, chỉ huy Thôi Thanh Phong ra ngoài sân, y nhanh chóng hỏi: “Hứa Phàm, con đi đâu đấy?”



“Anh trai được phát tiền lương, đi mua bánh bao thịt bò!” Hứa Phàm quay đầu nói xong lại chuyển sang Thôi Thanh Phong: “Anh ơi, chúng ta mua hai cái bánh bao nha, em ăn được hết!”



Thôi Thanh Phong: “…”



Thôi Định Sâm: “…”



Một lát sau, Hứa Phàm về xách hai túi bánh bao, bỏ lên trên bàn ăn, vô cùng hào phóng mà nói: “Ăn bánh bao thịt bò!” Đầu tiên lấy một cái đưa Hứa Chiêu, rồi đưa Thôi Định Sâm, rồi mới lấy cho chính mình một cái, tứ oa tử một cái: “Tứ oa tử, em miệng nhỏ cắn miếng nhỏ thôi nha.”



“Đựt.” Tứ oa tử gật đầu.



Hứa Phàm lúc này mới rảnh rỗi, ngồi cạnh tứ oa tử chóp chép ăn, ăn xong lại ăn cái nữa, rồi lại ăn một chén cháo, ăn no rồi thì nói chuyện với một nhà ba người họ Thôi, lấy một địch ba nói chuyện phiếm để Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm có thời gian ăn cơm, cho tới khi hai người ăn xong, cả nhà cha Thôi mới ăn được một nửa.



Hứa Phàm mở miệng liền nói: “Còn dư nhiều cơm như vậy, con ăn thêm một chút nha.”




Thật sự dọa sợ Hứa Chiêu rồi, cậu nhanh chóng ngăn cản Hứa Phàm, sau đó nói với cha Thôi thêm mấy câu rồi chuẩn bị lên thành phố, mẹ Thôi dặn dò cẩn thận: “Định Sâm đó, nhớ mang tam oa tử tứ oa tử về chơi đấy.”



Thôi Định Sâm cười nói được, khởi động xe, cả nhà cùng tới trước một căn biệt thự nhỏ hai tầng trong nội thành thành phố Tây Châu. Căn biệt thự này vốn định làm nhà tân hôn cho y và Hứa Chiêu, nhưng vì nguyên nhân công tác của Hứa Chiêu nên y cũng ở lại thôn Nam Loan.



Bây giờ quy mô của công ty trách nhiệm hữu hạn nông nghiệp sinh thái Chiêu Dương càng lúc càng lớn, cũng càng cần sự hoạt động chuyên nghiệp hơn, y lúc này mới thương lượng với Hứa Chiêu, chuyển một phần công việc tới thành phố Tây Châu, như vậy vừa dễ dàng phát triển lên quy mô toàn quốc, mặt khác, về sau Hứa Phàm, tứ oa tử có thể học ở đây cũng rất tốt, nói tóm lại, ở thành phố Tây Châu tốt hơn nhiều.



Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm trước tới xem nhà ở thế nào, nhìn rồi trang trí sắp xếp một chút.



Tiến vào trong sân, Hứa Phàm liền oa một tiếng, tứ oa tử cũng oa bắt chước theo, chủ yếu là do hai đứa trẻ chưa từng nhìn thấy căn nhà đẹp đẽ sạch sẽ tới vậy, hàng rào sắt quanh sân, diện tích sân cực lớn, có cả thảm cỏ, ở giữa là căn nhà hai tầng sáng sủa, sàn nhà, tường, gia cụ đều theo phòng cách tối giản nhưng vẫn rất đẹp.



Càng làm Hứa Phàm và tứ oa tử vui hơn chính là phòng của hai đứa ở tầng hai, có hai cái giường nhỏ, có cả tủ nhỏ bên trong đựng rất nhiều ô tô đồ chơi, súng đồ chơi, tranh xếp hình, xếp gỗ, xe lửa nhỏ các thứ.



“Oa!”



“Oa!”



Hứa Phàm quay đầu lại hỏi: “Ba ba lớn ơi đây là nhà của ai thế ạ?”



Thôi Định Sâm nói: “Của con với tứ oa tử đấy.”



Hứa Phàm ngây người.



Thôi Định Sâm cười giải thích cho Hứa Phàm, Hứa Phàm nghe hiểu liền kéo tứ oa tử vào chơi đùa.



“Tứ oa tử!”



“A!”



“Chúng ta cùng chơi xe lửa.”



“Đựt.”



“…”



“Tứ oa tử, đây là giường em, đây là giường anh, buổi tối đi ngủ nếu em sợ có thể ngủ cùng với anh.”



“Anh.”



“Đúng, về sau gọi anh, không gọi ăn nữa nha.”



“Anh.”



“Đến đây, cùng nhau chơi.”



“…”



Trong phòng toàn là tiếng nói, tiếng cười của Hứa Phàm và tứ oa tử, dọc theo hành lang tới ban công vào tai Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm. Hai người đứng trên ban công, dõi mắt trông về phía xa, trời xanh, cây côi tươi mát um tùm, giữa đó là người người vội vàng đi lại. Cứ nhìn như thế, Thôi Định Sâm đột nhiên quay đầu sang nhìn Hứa Chiêu.



Hứa Chiêu hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”



Thôi Định Sâm nói: “Em có thấy anh rất nhàm chán không?”



“Tại sao lại nói thế?”



“Em kết hôn với anh, rồi sinh con, chăm con, làm việc kiếm tiền này nọ, không có chuyện gì lãng mạn cũng không có tình cảm kinh thiên động địa gì, bình thản không gợn sóng.”



Hứa Chiêu cười: “Đây không phải là cuộc sống sao? Anh còn muốn thế nào nữa?”



Thôi Định Sâm không nói gì.



Hứa Chiêu nắm tay Thôi Định Sâm: “Cùng anh ở bên nhau, chính là chuyện lãng mạn nhất.”



Thôi Định Sâm dùng ánh mắt thâm tình nhìn Hứa Chiêu, rốt cuộc cười, hai người đang nhìn nhau, Hứa Phàm đột nhiên ở phòng trẻ em lớn tiếng gọi: “Ba ba lớn! Nhanh lên! Em trai muốn đi tiểu! Nhịn không nổi! Muốn tiểu ra quần!”



Thôi Định Sâm nhanh chóng xuống ôm tứ oa tử.



Hứa Chiêu lập tức mở cửa nhà vệ sinh.



Thôi Định Sâm ôm tứ oa tử vọt vào, Hứa Phàm chạy vào theo, kéo được quần tứ oa tử ra, nước tiểu của tứ oa tử cũng dính lên tay Thôi Định Sâm.



Tứ oa tử ngơ ngác nhìn Thôi Định Sâm.



Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu.



Hứa Chiêu ôm tay đứng ở cửa nói: “Ai nói sinh hoạt bình thản không gợn sóng? Em thấy những ngày tiếp theo đều có nhiều điều tuyệt vời đấy.”



Thôi Định Sâm cười, những ngày tiếp theo đều có nhiều điều tuyệt vời.



–Toàn văn hoàn–