Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 13





Editor: Thúy Nga& Bơ lạcMặc dù phòng ở không lo vấn đề cho thuê, nhưng bà ấy cũng là người thích sạch sẽ, ba vị khách này vừa nhìn cũng biết là sạch sẽ, quần áo mặc đều là sạch sẽ, cho dù có mụn vá cũng đều vá lại gọn gàng.“Cũng khá tốt, nhưng nhà vệ sinh và nhà bếp là dùng chung, thuê sáu tệ cũng quá đắt rồi.” Lý Tiểu Lộ lộ ra một chút chán ghét.Vừa rồi bọn họ nhìn nhà vệ sinh, tuy rằng là xí ngồi xổm, nhưng vẫn có chút bẩn."Đây là chuyện không có cách nào khác được.

Ngôi nhà này khi xây dựng là để gia đình ở.

Người trong nhà không chú ý như vậy nên chỉ có một nhà vệ sinh và một bếp ở tầng một.


Không chỉ có mỗi nơi này của tôi đâu, mà toàn bộ nhà cho thuê ở thành phố S này đều là như thế.” Người phụ nữ trung niên nghe xong cũng không giận, cười tủm tỉm nói.Bà nói sao, ba người này là người thích sạch sẽ, nếu không, bọn họ cũng sẽ không nói chuyện này."Vậy có thể rẻ hơn một chút không? Một phòng ba tệ thì hơi đắt." Phong Thanh Thanh cò kè mặc cả nói.“Không đắt đâu, đắt ở chỗ nào? Nơi này gần Đông Môn, cái khác tôi không nói, nếu các người làm buôn bán thì thuê ở đây là thích hợp nhất.

Ở Đông Môn này mặc kệ là lúc nào đều có nhiều người ra vào như vậy.” Người phụ nữ trung niên kia lắc đầu nói.Cả hai lại thương lượng cò kè giá cả một lúc nhưng người phụ nữ trung kia làm như thế nào cũng không chịu giảm giá.Cuối cùng, Phong Thanh Thanh vẫn quyết định thuê nó.Sau khi ký hợp đồng, thanh toán tiền đặt cọc và tiền thuê nhà xong, bà chủ bèn đưa chìa khóa cho đám người Phong Thanh Thanh.Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, đám người Phong Thanh Thanh đi ra ngoài ăn cơm trưa, sau đó lại đi tới Đông Môn mua giường và một số đồ gia dụng.Sau khi ổn định chỗ ở, ngày hôm sau, đám người Phong Thanh Thanh mới có thời gian rảnh rỗi đi tới Đông Môn khảo sát thị trường.Đông Môn mới của thành phố S năm 1981 vừa mới phát triển.

Nơi Đông Môn này ám chỉ là Đông Môn mới.Đông Môn cũ là một phần của ga xe lửa, mà Đông Môn mới cũng cách ga xe lửa không xa.Ở đây có nhiều tòa nhà cao tầng, ngoài ra còn có những khu mua sắm lớn, có đủ loại quầy hàng nhỏ.

Những gian hàng nhỏ này đều bán những thứ nhỏ lẻ từ Hồng Kông hoặc nước ngoài.Phong Thanh Thanh không cảm thấy ngạc nhiên lắm, kiếp trước cô đã từng nhìn thấy những thứ này, kiếp này gặp lại lần nữa, đã không có cảm giác mới lạ này.Nhưng Lý Tiểu Lộ và Phong Thụy Thanh lại là lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này, bọn họ đều cảm giác hai mắt của mình không đủ dùng.Ngoại trừ nhiều gian hàng nhỏ bên ngoài, dòng người đến đây cũng rất đông.Nhưng hầu như tất cả mọi người đều đến và đi một cách vội vàng.Lý Tiểu Lộ chưa từng nhìn thấy một nơi phồn hoa như vậy bao giờ, nên rụt rè hỏi: “Thanh Thanh, chúng ta buôn bán ở đây liệu có ổn không?“Không sao.


Mẹ nhìn nhiều người như vậy, việc buôn bán của chúng ta nhất định sẽ thuận lợi.”Phong Thanh Thanh vừa nói vừa quan sát đường phố.Sau khi nhìn một lúc, cô chợt nảy ra một ý tưởng.Tuy nhiên, số tiền hiện tại lại không đủ.Sau khi đi dạo một buổi sáng, cô tìm đến văn phòng quản lý của con phố này, trả tiền thuê 10 tệ và tiền đặt cọc 10 tệ, thuê một gian hàng nhỏ.

Vào buổi chiều, họ đi mua sắm các loại vật phẩm.Họ mang theo tiền không nhiều lắm, nếu không nhanh buôn bán sớm hơn thì họ sẽ không có cơm ăn.Ngày hôm sau, Lý Tiểu Lộ và Phong Thanh Thanh dậy từ lúc 5 giờ sáng.Sau khi ngủ dậy, Phong Thanh Thanh phụ trách rửa rau, Lý Tiểu Lộ phụ trách thái rau, bà làm việc nhà hàng chục năm, kỹ năng cầm dao giỏi nhất, còn Phong Thụy Thanh thì đứng ở một bên học hỏi.Bởi sớm muộn gì nhiệm vụ thái rau này cũng giao cho anh.Lúc mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng xong thì đã sáu giờ sáng.Họ đặt bếp ga, bình ga, chảo, nồi nấu ăn và đồ ăn cắt nhỏ vào chiếc xe ba bánh mới mua, lúc này mới đi về phía phố Hoàng Kết.Chiếc xe ba bánh này đã khá cũ, họ không đủ tiền để mua một chiếc mới, nên chỉ đành mua một chiếc đã qua sử dụng, hiểu là như vậy nhưng nó cũng có giá 50 tệ.Cộng thêm một số thứ linh tinh khác nên Lý Tiểu Lộ mang theo hơn 100 tệ, giờ chỉ còn hơn 20 tệ.Họ phải nhanh chóng kiếm tiền mới được.Họ chỉ chuẩn bị hai loại bột cùng một lúc - bột gạo và bột đaoBột gạo để làm sợi mì tròn và bột đao dùng để làm sợi mì dẹt.Lý Tiểu Lộ phụ trách nấu ăn.

Phong Thụy Thanh và Phong Thanh Thanh chịu trách nhiệm lấy bột, rửa bát và thu tiền.Treo tấm biển ghi có bán mì tươi và mì xào trước xe ba bánh và họ bắt đầu mở cửa buôn bán.Chờ một lúc lâu, đám người Phong Thanh Thanh nhìn thấy dòng người qua lại tấp nập, vội vã, nhưng lại không thèm nhìn tới quầy hàng nhỏ của bọn họ.Lý Tiểu Lộ nóng nảy hỏi: “Thanh Thanh, làm sao bây giờ? Con phố này đúng là rất nhiều người, nhưng không có ai tới đây ăn mì."Nếu buôn bán này không làm được nữa thì bọn họ sẽ không có tiền ăn cơm."Mẹ, đừng lo lắng, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà, người ta cũng không biết mẹ mở một gian hàng bán mì ở đây.

Nhìn con này." Phong Thanh Thanh cười nói.Phong Thụy Thanh và Lý Tiểu Lộ nghi ngờ nhìn Phong Thanh Thanh.Cô hắng giọng, rồi sau đó hô lớn: "Bán mì đây, bán mì đây, tôi có mì tươi, mì xào, mì xắt gì cũng có.


Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, nguyên giá là 20 xu một bát mì nhưng giờ chỉ còn 1,5 xu một bát, bán mì đây.”Phong Thanh Thanh bắt đầu rao bán.Con người ở thành phố này quá bận rộn, đến và đi đều vội vã.

Họ không có thời gian để ý đến một quầy hàng nhỏ mới mở trên phố.Hương rượu thơm còn sợ ngõ sâu.Khi Lý Tiểu Lộ và Phong Thụy Thanh nhìn thấy Phong Thanh Thanh hô lên như vậy, mặt đều đỏ rực, chuyện này thật là xấu hổ.Họ chưa từng thử hô to lên như vậy.Phong Thanh Thanh cũng không quan tâm hai người bọn họ nghĩ gì, sau khi hô lên vài lần, dừng lại và tiếp tục hét lên, rồi sau đó, còn đứng trước quầy hàng và bắt đầu chào khách..