Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 33





“Vâng thưa thiếu gia, tôi lập tức đi.” Người đàn ông mặt sẹo được gọi là A Cường quay đầu cười đáp lời rồi sau đó nhanh chóng quay đầu, lạnh mặt với tên cầm đầu đám côn đồ kia nói: “Sau này đi đứng cẩn thận, mắt nhìn cho kỹ, nếu còn đụng phải xe của thiếu gia nhà tao, tao sẽ khiến cho mày không cò đất dung thân ở thành phố S này.”Phong Thanh Thanh bị sự thay đổi sắc mặt nhanh chóng này của gã dọa cho sợ ngây người.Không chờ cô phản ứng kịp, A Cường đã lên xe nhanh chóng đóng cửa, lái xe rời đi.Tên cầm đầu đám côn đồ chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, cái gì cũng không kịp nói, mà có cho hắn lá gan, hắn cũng không dám nói gì.Đợi chiếc xe kia rời khỏi tầm mắt, tên côn đồ cầm đầu lập tức quay lại hung tợn nhìn cả nhà Phong Thanh Thanh.Phong Thanh Thanh cũng không cam lòng yếu thế trừng lại hắn ta.Tên côn đồ kia trừng mắt nhìn Phong Thanh Thanh một lát thì bỗng nhiên nở một nụ cười cực kỳ bỉ ổi.Nụ cười này cực kỳ ghê tởm đáng khinh.Phong Thanh Thanh bị dọa đến nổi cả da gà.Lúc này, Phong Thụy Thanh cầm cái nồi xào bước lên quát lên cầm đầu côn đồ kia: “Mày nhìn cái gì? Còn không mau cút đi.

Nếu không tao lại gõ cho mày một nồi bây giờ.


Tao cũng chả phải người sợ phiền phức đâu, cút.”Nếu không phải lúc nãy em gái kéo anh lại thì anh phải gõ vỡ đầu chảy máu cái thằng côn đồ trước mặt này mới thôi.Muốn đến đây đòi tiền mà không đi hỏi trước xem Phong Thụy Thanh anh ăn cái gì lớn lên? Anh chính là ăn thịt, không phải ăn bay.“Giỏi, gan mày lớn đấy.

Triệu Nhật Địa tao tung hoành ở phố Hoàng Kết này mười năm chưa có một ai dám dùng thái độ này nói chuyện với tao chứ đừng nói là động thủ với anh em bọn tao.

Giỏi, giỏi, chúng mày giỏi cực.” Tên côn đồ cầm đầu cũng chính là Triệu Nhật Địa lạnh giọng nói, hắn dùng ánh mắt âm độc giống như một con rắn độc mà nhìn cả nhà Phong Thanh Thanh.“Có cái quái gì mà không dám, tao mặc kệ mày là Triệu Nhật Địa hay là Triệu Nhật Thiên, chỉ cần có Phong Thụy Thanh tao ở chỗ này, tao sợ mày cái lông gì.


Cút nhanh, về sau còn đến lần nào tao đánh mày lần đó”.

Phong Thụy Thanh giơ giơ cái nồi xào nói.Cũng còn may đây không phải là ở trong thôn Mai Sa, chứ để trong thôn biết anh cầm cái nồi xào đi đánh nhau với người khác thì mặt mũi chắc bị ném đến tận nhà bà ngoại mất thôi.“Cứ đợi đấy” Triệu Nhật Địa bỗng dưng bật cười, rồi sau đó xoay người định đi khỏi.“Đợi đã.” Trần Giang bỗng nhiên lên tiếng.Triệu Nhật Địa kia quay đầu, nhìn chằm chằm Trần GiangTrần Giang cũng không sợ, tay cầm cái nồi sạn chỉ vào Triệu Nhất Địa nói: “Đánh chúng tôi, lại còn phá nhiều đồ đạc của chúng tôi như vậy, cưỡng chế đi của chúng tôi bao nhiêu là khách, vỗ mông là muốn chạy luôn à, làm gì có chuyện dễ như vậy? Đền tiền, nếu không sẽ đưa các người đến đồn công an.”“Đúng vậy, tí nữa thì quên mất, muốn chạy à, không dễ như thế đâu, mau đem tiền đến đây bồi thường đi.” Phong Thụy Thanh cũng tiến lên nói.Anh cứ cảm thấy có cái gì đó thiếu thiếu mà trong thời gian ngắn không nghĩ ra nổi.

Đến lúcTrần Giang lên tiếng anh mới nghĩ ra.Mấy tên côn đồ này đạp đổ mấy cái bàn của họ, chén bát cũng đập vỡ vài cái, thức ăn thì đổ vãi ra khắp nơi, đã thế còn đánh cả nhà họ nhiều như thế.


Không thể cứ thế dễ dàng bỏ qua cho bọn nó chạy thoát được.Phong Kiến Thiết nghe thấy thế, nhanh như chớp chạy ra đón đầu, đề phòng cái tên Triệu Nhật Địa kia chạy trốn.Triệu Nhật Địa tức đến bật cười.Đây vẫn là lần đầu tiên có người dám đòi hắn đền tiền.Kể ra, lúc này bọn hắn đến đây bị đánh một trận, cái gì cũng không kiếm được, xong lại còn phải đền tiền?Tiền thuốc men của đám anh em hắn thì ai đền?“Đền tiền.” Triệu Nhật Địa xuỳ một cái, phun ra một ngụm nước miếng, hung tợn mà lau khóe miệng, nói: “ nghĩ cũng đừng nghĩ, nằm mơ đi.”Từ trước đến giờ đều là người khác bỏ tiền từ trong túi ra cho bọn hắn, thế mà đám người này lại muốn hắn moi tiền trong túi ra đưa cho bọn họ, nằm mơ giữa ban ngày à?Phong Thụy Thanh nhìn Trần Giang ra hiệu.Trần Giang cầm nồi sạn xông lên.Phong Thụy Thanh cũng xông lên.Phong Kiến Thiết trực tiếp tóm lấy tên muốn chạy trốn.Ba người lại đánh cho mấy tên côn đồ một trận, cuối cùng Triệu Nhật Địa lấy ra mười đồng tiền, Phong Thụy Thanh mới thả bọn họ đi.Triệu Nhật Địa đi phía trước lau máu ở khóe miệng, âm độc trừng mắt liếc nhìn cả nhà Phong Thụy Thanh rồi mới rời đi.Quần chúng xung quanh thấy vậy liền vỗ tay vui sướng.Phong Thụy Thanh chắp tay cảm ơn mọi người, không nói gì rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.Những khách hàng lúc nãy còn đang ăn cơm bên quầy vừa khen nhà họ vừa tính tiền hoặc là mua thêm những món mới.Bởi vì trận náo loạn này, họ cũng khộng định bán hàng nữa, bán nốt cho mấy vị khách còn lại thì đi về luôn..