Trần Lỗi lặng lẽ nhìn thoáng qua, khó trách đồng học tiểu Lục lại xinh đẹp như vậy, vừa nhìn thoáng qua, Trần Lỗi liền không dám nhìn nhiều nữa, trong lòng không biết nên xưng hô thế nào, gọi là cô, hay dì...
"Tiểu Tiểu Thanh, con về rồi."
Phu nhân đang tưới cây lên tiếng trước.
"Đúng vậy, dì Tống, chiều nay không có tiết, còn tìm ba ba có chút việc, đây là học trưởng của con, Trần Lỗi."
"Dì Tống, dì mạnh khoẻ."
Trần Lỗi vội vàng chào hỏi, xưng hô của Lục Thái Linh vừa rồi liền giải quyết vấn đề của hắn, Tiểu Tiểu Thanh, đây là tên mụ của đồng học tiểu Lục sao?
"Tiểu Trần? Cũng không tệ lắm, Tiểu Tiểu Thanh lần đầu mang bạn trai về nhà đấy."
Dì Tống cười nói.
"Dì Tống, dì đừng trêu ghẹo con, ba của con đâu rồi?" Lục Thái Linh có chút ngượng ngùng.
"Ở hậu viện, vừa mới ngủ dậy, hắn càng lúc càng lười rồi."
Dì Tống chỉ về phương hướng hậu viện.
"Vậy con đi trước."
Lục Thái Linh kêu theo Trần Lỗi hướng hậu viện đi tới.
Trong lòng Trần Lỗi lúc này còn đang suy nghĩ vì sao Lục Thái Linh lại kêu nữ nhân kia là 'Dì Tống', chẳng lẽ cha mẹ của Lục Thái Linh đã ly hôn, đây là mẹ kế của nàng, khó trách có bộ dạng trẻ trung như vậy?
Không để hắn suy nghĩ nhiều, hai người đi tới hậu viện.
Bên cạnh có một cái đình, phía trên có một người nam nhân đang ngồi, cúi đầu pha trà không rõ hình dạng.
"Ba, con về rồi."
Lục Thái Linh chạy tới, bưng lên ấm trà, liền uống một ngụm.
"Có khách à."
Trên mặt nam nhân lộ ra mim cười, lại cầm lấy chén, rót cho mình một chén, nhìn Trần Lỗi nói ra: "Ngồi đi."
"Vâng, thúc thúc."
Trần Lỗi ngồi xuống, lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của người nam nhân này, hắn mở to hai mắt, khó mà tin nổi.
Lục Thái Linh che miệng cười trộm, nói ra: "Con đi giúp Dì Tống tưới cây, hai người nói chuyện đi, ba, đợi lát nữa con bóp vai cho ba."
"Đi đi, đi đi."
Lục Dương khoát tay áo, ánh mắt cưng chiều nhìn con gái, đợi nàng đi xa, mới nghiêm mặt lại nói.
"Cậu gọi là Trần Lỗi đúng không, Tiểu Tiểu Thanh có kể cho tôi rồi."
"Lục thúc thúc, cháu quá giật mình, không nghĩ tới phụ thân đồng học Lục Thái Linh lại là thúc."
Trần Lỗi rất khiếp sợ.
Nam nhân trước mặt hắn, tuy rất lâu rồi chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng mà là một người khởi nghiệp từ trường đại học, sao có thể không biết vị truyền kỳ trước mặt này được.
Lục Dương.
Người sáng lập tập đoàn Sơn Hải.
Là người đứng đầu mảng Internet trong nước, là người đặt nền móng cho ngành ô tô điện, sở hữu chip bán dẫn tiên tiến, luôn nằm trong top 3 người giàu nhất thế giới...Thậm chí, ở nước ngoài còn sở hữu khối tài sản khổng lồ.
"Bất ngờ?"
"Đúng vậy, đồng học Lục ở trường học hoàn toàn không có tác phong của gia đình hào môn."
Lục Dương cười cười: "Cũng không kỳ quái, ta đối với con mình đều yêu cầu rất cao."
Nói xong hắn chỉ xuống bàn.
"Biết đánh cờ không?"
Trần Lỗi nhìn bàn cờ tướng trên bàn.
"Biết một chút."
"Tốt, vậy chúng ta chơi một ván."
"Được."
Ván đấu rất nhanh kết thúc.
Trần Lỗi nhìn bàn cờ liền hoài nghi nhân sinh, hắn kỳ thật có thể nói là cao thủ cờ tướng, thời điểm vừa rồi đối phương rủ chơi, trong lòng hắn còn mừng thầm, chỉ là kết quả không ngờ tới lại thảm như vậy, đây mới là trình độ của đại sư cờ tướng sao?
Lục Dương cươi cười, dọn lại từng quân cờ: "Kỹ thuật của ngươi không tệ, so với kỳ thủ bình thường còn lợi hại hơn, xem ra tư duy của ngươi không tồi, đúng là nhân tài."
"Lục thúc thúc, cháu cũng chỉ giỏi suy nghĩ một chút mà thôi."
Trần Lỗi liền vội vàng lắc đầu.
"Không cần khiêm tốn, nhưng năm nay ta đều rảnh rỗi nhàm chán, không có việc gì liền đi nghiên cứu kỳ nghệ, vì vậy rất ít khi gặp được đối thủ xứng tầm, ngươi ở dươi tay ta trụ lâu như vậy, đã là không tệ."
Quan sát đối phương một hồi, Lục Dương nói tiếp.
"Nếu Tiểu Tiểu Thanh đã đề cử, ta cũng không nhiều lời, bên phía CCTok ở nước ngoài thiếu nhân viên quản lý, ngươi nếu như muốn, có thể tới thử xem, trước đi từng bước một, dần dần đi lên."
"Cháu nguyện ý..."
Trần Lỗi liền vội vàng gật đầu, phụ mẫu hắn đều mất, ở trong nước cũng không cần lo lắng điều gì, ra nước ngoài cũng không sao.
"Nghe nói ngươi còn khoản nợ trên thân, không cần lo lắng, công ty sẽ ứng trước cho ngươi một năm tiền lương, ừ, tầm một triệu."
"Cảm ơn, cảm ơn thúc." Trần Lỗi cảm kích không thôi, số tiền này, hắn hoàn toàn có thể trả hết nợ trên thân, một lần nữa làm người.
"Đi đi, tới tổng bộ của tập đoàn Sơn Hải, sẽ có người ai bài cho ngươi."
Lục Dương phất tay tiễn khách.
Trần Lỗi đứng dạy, bái, nói ra: "Lục thúc thúc, cảm ơn thúc."
"Hai người nói chuyện xong rồi sao?"
Tiểu Tiểu Thanh đứng bên ngoài quan sát một hồi, nhìn thấy Trần Lỗi đứng dậy mới tiến vào.
"Đúng vậy, nói xong rồi."
"Vậy con về trường học đây."
"Không phải con nói sẽ bóp lưng cho ta sao?"
"A.....chờ chủ nhật đi, trước để con đưa Trần học trưởng về trường đã."
"Ài, đi đi."
....
Hai người đi rồi.
Tống Giai mới mang theo ấm nước tới.
Nhìn chén nước Trần Lỗi còn nguyên, nàng cười khanh khách.
"Thấy thế nào?"
Lục Dương bất đắc dĩ nói ra: "Học tỷ, ngươi lúc nào thích đi hóng chuyện rồi, gì mà thế nào chứ, ta thấy Tiểu Tiểu Thanh căn bản không có ý tứ gì khác, chỉ muốn giúp đỡ người quen mà thôi."
"Như vậy sao, ta còn tưởng rằng...Nha đầu này, tâm địa quá thiện lương đi."
Tống Giai có chút giật mình.
Lúc đầu nàng còn tưởng, Tiểu Tiểu Thanh dẫn bạn trai về ra mắt gia trưởng đấy.
Nếu như không phải, Tống Giai cũng mất đi hứng thú, suy nghĩ một chút, nàng hỏi.
"Cũng sắp đến tết Đoan Ngọ rồi, có muốn kêu mọi người về không, cùng nhau quây quần?"
Lục Dương suy nghĩ một chút: "Quan Quan còn ở nước ngoài, không biết nàng về được không."
"Ngươi thật ác động, mỗi ngày đều ở nhà ngủ nướng ,đem công việc giao cho người khác, Quan Quan từ khi tốt nghiệp vào làm công ty của ngươi, chân không có lúc nào chạm đất."
"Không có biện pháp, giám đốc Lữ đi Hawai nghỉ mát rồi, bằng không, nàng cũng không cần bận rộn như vậy."
"Vậy thì năm nay..."
"Kêu về đi, tới đảo An Nhạc."
"Chính là hòn đảo ngươi mua năm trước?"