Trọng Sinh, Theo Tiếng Gọi Con Tim

Chương 34: Không nỡ




Là một bản ghi-ta bằng tiếng anh.

Giai điệu nhẹ nhàng, Đinh An có giọng trầm. Hắn ngồi trên chiếc ghế gỗ, hai chân bắt chéo cây đàn để trong lòng hắn đánh lên hòa âm cuốn hút.

Tách

Tư Chân chụp hắn, cậu chụp hắn trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau.

* Thịch thịch *

Tư Chân ngồi thụp xuống giấu đi khuân mặt đỏ bừng và cả tiếng tim nhảy uỳnh uỳnh trong lòng. Cậu nhớ ánh mắt đó. Làm sao bây giờ cậu vừa ngại muốn xóa đi lại không nỡ.

Tư Chân tự nhủ vỗ vỗ lên mặt mình mắt hướng sân khấu thưởng thức, chính là đẹp thì ai cũng thích thôi.

Lễ kỉ niệm diễn ra đến mười giờ mới tạm kết thúc. Buổi chiều có tổ chức trò chơi và đến tối có hội trại ẩm thực. Tuy vậy có nhiều nhóm ở lại trường xuyên trưa. Tư Chân trở về nhà ngay sau đó, cậu chợp mắt lấy lại năng lượng đã mất và còn …bình ổn trái tim mình nữa …

Buổi tối tại trường

Từ cổng trường Nhất Trung đã trang trí băng rôn đèn sáng rực. Ánh đèn hắt lên cả những đốm cỏ phía ven đường.

Bước vào trong, hương vị của lễ hội ẩm thực ngay lập tức đánh vào khứu giác. Từng gian hàng trang trí sặc sỡ, hấp dẫn phục vụ là những chị gái xinh xắn đáng yêu. Thực khách sẽ đắm chìm với sự đa dạng của ẩm thực. Tư Chân tay cầm một khay đồ nướng ngồi sau một gốc cây tách biệt với nơi náo nhiệt. Tư Chân đang ăn ngon lành với tay lấy lon nước trái cây phát hiện thế mà hết rồi đúng lúc này một cảm giác mát lạnh áp vào làn da bên má. Cậu quay đầu, Đinh An chìa lon nước ướp lạnh ra, cậu tự nhiên nhận lấy: " Cảm ơn, cậu muốn thử chút thịt nướng không? "

Hắn ngồi xuống bên cạnh Tư Chân: " Không có, tôi buồn ngủ rồi cho mượn vai cậu đi "

Cậu cứng đờ rồi!

Hắn …hắn … hắn làm gì vậy buồn ngủ về nhà ngủ đi chứ?

Cậu không biết hắn có ngủ thật hay không khẽ liếc đôi mắt qua nhìn đầu hắn dần trượt xuống ngực cậu. Tư Chân thấy hắn không phản ứng nghĩ nghĩ cậu nâng chân cao nên. Đinh An gối lên đùi cậu thế mà thật sự ngủ. Hai tiếng sau chân cậu đã tê hết cả lên mới đánh thức người dậy vì sắp tan hết người rồi. Họ bắt đầu ra về kết thúc cho một ngày năng nổ.

“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất” Hắn hiếm khi tỏ ra ngại ngùng, có chút đáng yêu. Khụ …

" Không có gì chúng ta đi thôi " Tư Chân đứng dậy lập tức bị cơn tê tái từ bắp đùi truyền đến cậu khụy chân chống tay bám vào gốc gây.

" Xin lỗi để tôi cõng cậu được không? " Đinh An nhận ngay lỗi là do bản thân hắn mà đúng thật vậy. Hắn không để cậu kịp từ chối đã bày trước mặt cậu tấm lưng rộng lớn. Tư Chân muốn thử. Cậu đặt tay lên bả vai rắn chắc Đinh An thuận thế kéo cậu lên lưng hắn. Nhiệt độ từ lòng ngực trở nên bỏng rát như thể xuyên qua chiếc áo sơ mi mỏng manh dán lên da thịt nóng rực. Cậu không biết hắn có nghe rõ không, tiếng đập của sự sống cứ nhảy nhót nhanh dần trong tâm trí cậu. Hắn vững thân bước đi đều đều. Lúc này chỉ còn lác đác vài người ánh đèn sáng rực cũng rút đi từ lâu, ồn ã rút vào màn đêm yên tĩnh. Lòng đường sáng lên thứ ánh sáng mờ nhẹ vàng nhạt. Bóng nửa tối in lên khoảng rộng mặt đất khối hình thiếu niên say ngủ trên bờ vai rộng lớn. Hơi thở đều đều thở vào gáy. Trong lòng hắn rạo rực cảm xúc không tên, hắn không biết,chỉ biết hắn tựa như thích nó. Bàn tay áp lên cánh mông không tự chủ khẽ co rút những khớp ngón tay.



"Dinh dong "

Ân Lan Hương chưa ngủ, cô tự mình ra mở cửa. Người đầu tiên cô nhìn thấy không phải là Tư Chân. Là một thiếu niên xa lạ mà cõng trên lưng mới là con trai mình. Hăn theo lẽ lên tiếng trước:

" Chào bác, cháu là bạn học của cậu ấy "

Ân Lan Hương hết ngạc nhiên, hoàn hồn:

" Xin lỗi cháu,Tư Chân làm phiền cháu rồi "

" Không đâu ạ, cậu ấy đang ngủ "

" A, cảm ơn cháu vào đi " Cô phát hiện hình như cậu trai không muốn đánh thức Chân Chân có vẻ rất thân thiết.

" Làm phiền bác rồi ạ " Hắn nói, vẫn cư nhiên đi theo chỉ dẫn lên phòng Tư Chân. Cậu không có dấu hiệu muốn tỉnh, cảm giác như rất yên tâm khi người đó là hắn.

Ân Lan Hương không rõ, có lẽ cô vừa biết điều gì đó.